Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong căn phòng rộng lớn chất toàn những loại rượu quý trên khắp thế giới, tại một nơi đang được đặt chiếc bàn dài và hai bộ sofa được đặt đối diện nhau, những chai rượu rỗng được người đàn ông có khí chất lạnh lẽo không thương tiếc cầm chúng quăng thẳng xuống sàn nhà mỗi khi nốc hết những thứ nước cay xè nằm trong chai.

" Ya ... chú mày uống thôi đừng có mà phá "

Min Yoongi ngồi đối diện nhíu mày khó chịu khi phải ngồi nhìn cái tên chết tiệt kia đang cố phá nát cái phòng rượu của mình.

" Min Yoongi! "

Kim Taehyung tay cầm một chai rượu vang, đầu cũng cúi rũ xuống lên tiếng gọi gã.

Min Yoongi không có biểu thị cảm xúc gì, gã chỉ ừm nhẹ coi như đã nghe.

" Gia đình....là gì thế? "

Đột nhiên Kim Taehyung hỏi về vấn đề này khiến gã liền thấy khó hiểu mà đưa ánh mắt thâm trầm nhìn hắn. Việc Kim Taehyung nhắc về gia đình thường rất ít, nói chính xác là hắn chỉ nhắc đúng một lần, nhưng đột nhiên hôm nay hắn lại hỏi câu này, gã dường như hiểu ra được lý do khiến hắn điên loạn như ngày hôm nay.

" Gia đình...chắc có lẽ là một thứ xa xỉ nào đó "

Gã đưa hai tay ra sau gáy làm điểm tựa để đầu có thể gác lên, ánh mắt không cảm xúc hướng nhìn ra phía cửa sổ đã được kéo màn khiến cho căn phòng trở nên tối tăm không có ánh sáng.

Đối với người khác có thể họ sẽ cảm nhận được hạnh phúc từ gia đình, con người được sưởi ấm từ tình thương và sự bao bọc che chở bởi những tình cảm thiêng liêng từ gia đình để có thể nên người, nhưng ai sẽ cho gã và hắn cảm nhận được thứ tình cảm đó đây?

Gã cũng như hắn, đều là những đứa trẻ bị gia đình bỏ rơi. Hắn bị người mẹ của mình ruồng bỏ, người cha lại ra đi khi hắn vừa mới mười lăm tuổi. Còn gã? Bản thân gã lại thê thảm hơn ai hết khi chính ba mẹ lại không cần mình. Thứ mà người cha người mẹ ấy quan tâm là cái cuộc sống riêng của mỗi bản thân mình khi ai cũng muốn ra đi tìm hạnh phúc, còn gã thì sao? Chả ai muốn giành quyền nhận nuôi gã cả, vì họ coi đó chính là những kí ức đáng ghê tởm của hai người mà đành lòng vứt bỏ đứa con của mình tại một trẻ mồ côi nào đấy khi vừa mới tròn tám tuổi. Cái nơi cô đơn đó chỉ chứa những đứa trẻ bị cha mẹ vứt bỏ và không cần nữa thôi, và gã là một trong số đó.

Lòng gã hiểu giây phút đó cần phải cố gắng thật mạnh mẽ, nhưng phải kiềm nén nổi chua xót như thế nào với tâm hồn của một đứa trẻ chưa hiểu hết sự đời? Dù cho gã có đi đến đâu hay ở nơi đâu và trở thành người như thế nào! Nhưng mỗi khi hồi tưởng lại.

Gã từng muốn xé nát cái trang kí ức tồi tệ ấy đi, bởi vì những lời nói, những hành động vô cảm, những vết thương ấy, chúng làm gã thấy đau lòng.

Kim Taehyung nghe câu trả lời từ gã cũng chỉ cười khẩy một cái, thứ xa xỉ ấy! Hắn không cần nữa.

Kim Taehyung đứng phắt dậy một thân cứng nhắc bước ra ngoài, Min Yoongi nhìn theo thân ảnh của hắn cũng không thèm lên tiếng. Chắc có lẽ hắn cảm thấy nổi phiền phức đã được tống khứ ra hết rồi, hoặc có lẽ là.... không.

Đúng là không! Kim Taehyung với một tâm trạng không được thoải mái bước vào xe, hiện giờ hắn muốn tìm một người có thể khiến hắn quên đi những thứ cảm xúc chết tiệt ấy. Một người mà chỉ khi nghe thấy giọng nói thôi cũng đã đủ xoa dịu tất cả những nổi u buồn khó xoá đi.

Tiếng điện thoại reo lên một hồi lâu, Kim Taehyung kiêng nhẫn chờ Tiểu bảo bối bắt máy, nhưng đã là hai cuộc rồi.

...

Jeon Jungkook bên này đang bận quẩy tưng bừng trong quán bar. Cậu đứng lên bàn có đầy chai rượu trên tay còn cầm một chai khác mà nhảy múa với đám người Oh Songhan.

Nhóm hộ vệ nhìn mà muốn chóng mặt trước độ quậy phá của Tiểu lão đại. Ai nấy đều nhăn mặt không thể bất lực hơn nhìn cậu.

" Đó là bé ngoan mà Lão đại nói với chúng ta đấy hả? "

Huening Kai làm mặt như không tin đưa tay chỉ vào người Jeon Jungkook đang đứng trên bàn nhảy nhót tưng bừng rồi quay sang nhìn hỏi cả nhóm.

Na Jaemin cũng chỉ biết lắc đầu nói với thằng em đang bàng hoàng trước hoàn cảnh khó tin.

" Nhìn xem! Đó là đang làm trùm quậy trong cái nhóm đó rồi còn gì "

" Xem ra là đã say lắm rồi....kì này lão đại mà biết thì tốt nhất các cậu nên tìm mảnh đất nào có phong thủy tốt mà đặt cọc trước đi " Chae hyungwon kế bên lên tiếng, nghe mà sầu.

Park Jimin từ đầu đến giờ vẫn chỉ gọi một ly cocktail cho mình sau đó là tìm một góc ngồi yên ở đó nhìn cậu bạn của mình quậy phá, lúc nãy cậu còn răn đe với nhóm hộ vệ rằng nếu họ dám mách lẻo gì đó với Kim Taehyung thì coi chừng bọn họ còn chết sớm hơn.

Suy cho cùng bọn họ sợ Lão đại, cơ mà Lão đại lại sợ Tiểu lão đại, suy ra bọn họ sợ Tiểu lão đại hơn.

Đột nhiên điện thoại được Jeon Jungkook vứt tại một góc ghế nào đó đỗ chuông, nó cứ bật lên được một lúc rồi lại tắt, bật lên rồi lại tắt. Park Jimin đưa mắt nhìn chiếc điện thoại đang sáng lên, y đi đến gần xem là ai đã gọi cho cậu, ngay sau khi thấy màn hình điện thoại hiện ra cái tên không thể đáng sợ hơn thì y liền lập tức cầm lấy điện thoại nhanh chóng chạy đến chỗ Jeon Jungkook lôi cậu xuống.

Jeon Jungkook đang vui vẻ chơi thì bị Park Jimin kéo xuống liền không vui nhìn y.

Chưa đợi Jeon Jungkook kịp phàn nàn câu nào thì y liền giơ chiếc điện thoại ra trước mặt Jeon Jungkook. Cậu nhíu mày nhìn chiếc điện thoại cố gắng đọc từng câu chữ..

" D...Da...ddy...Kim "

Wtf !! Daddy Kim

Jeon Jungkook liền như tỉnh cả rượu cướp lấy chiếc điện thoại từ tay Park Jimin sau đó liền chạy ra khỏi quán bar nhanh nhất có thể mà bắt máy.

" Da...daddy... "

Kim Taehyung bên đầu dây liền thoát khỏi tâm trạng thái khó chịu khi cuối cùng Tiểu bảo bối cũng chịu bắt máy.

" Em hiện giờ đang ở đâu? "

Jeon Jungkook bị hỏi khó liền nhanh chóng nhìn xung quanh kiếm cớ luồn lách.

" Em....em...đang ở ngoài phố "

" Giờ này em còn ở ngoài phố, lúc này ở bên hàn đã là mười hai giờ khuya, em là muốn bị phạt? "

Phải nói Kim Taehyung đang rất tức giận khi giờ này Jeon Jungkook vẫn chưa chịu về nhà, giọng nói lại có hơi kì lạ. Lúc nãy nghe thuộc nhóm báo lại rằng cậu đã vào quán bar, giờ này còn chưa chịu về là muốn làm hắn tức chết?

" Em..em là đang đi dạo phố, vì cảm thấy nhớ anh quá nên mới ra phố đi dạo đấy "

" Dạo phố vào mười hai giờ đêm? "

Jeon Jungkook liền như muốn vả vào cái đầu ngu ngốc này, Kim Taehyung hắn là ai mà cậu còn muốn lừa.

" Mau về ngay cho anh! Nếu như trong vòng mười phút nữa anh gọi cho bác quản gia hỏi xem tình hình thế nào mà em vẫn còn chưa có mặt ở nhà thì con thỏ bông em nên chuẩn bị tâm lý đi "

* Rụp

" Ơ kìa.... tắt máy rồi? "

Jeon Jungkook nhìn màn hình đã trở nên tối đen thì tâm trạng liền trở nên hỗn loạn và cảm thấy tương lai mình có cái màu đen y như nó. Cậu chạy vội vào trong quán bar kéo Park Jimin và Kim Yeonhee đi về, để bọn người Oh Songhan lại ở đó.

Nhóm hộ vệ nhìn Tiểu lão đại đột nhiên hớt hải như vậy liền hiểu người vừa mới điện lúc nãy là ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net