Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Im Nara đã chính thức về đến Hàn Quốc, cô với một thân vest nữ đen lái xe đến một nơi.

Tại một nghĩa trang rộng lớn, cô ôm một bó hoa cúc trắng lớn và tay cầm theo một túi đồ khác, bước chân chẳng nhanh chẳng chậm đi đến một ngôi mộ nằm dưới tán cây lê to lớn và tách biệt với các ngôi mộ khác. Ánh mắt sâu thẳm nhìn lên bức di ảnh của mẹ, cô chỉ cong môi cười nhẹ với mẹ mình.

" Mẹ à! Con lại đến thăm mẹ đây "

Cô ngồi xuống đặt bó hoa và túi đồ xuống, Im Nara đi xung quanh nhổ hết cỏ mọc quanh ngôi mộ, quét sạch những chiếc lá từ tán cây lê rơi xuống. Cô hay thường xuyên đến quét dọn nơi đây nhưng mùa thu đến thì lá lại rơi một nhiều. Dọn dẹp xong hết thảy thì cô mới từ từ cắt tỉa và cắm những cây hoa cúc trắng vào một chiếc bình thủy tinh đặt ngay trước di ảnh của bà.

" Năm nay cũng chỉ có mỗi mình con đến thăm mẹ thôi, anh Taehyung lại không đến! Chắc mẹ cảm thấy nhớ anh ấy và cô đơn lắm phải không? "

Cô ngồi tựa bên ngôi mộ của mẹ mà trò chuyện với bà, để bà ở một nơi thật xa có thể nghe tiếng nói của đứa con gái đáng thương. Im Nara chỉ ngồi nói chuyện một mình mà chả cần ai đáp lại, khung cảnh im lặng chỉ nghe mỗi tiếng gió và tiếng lá xào xạc.

....

17 năm trước.

Tại một phòng bệnh trắng xoá, bên trong chỉ nghe mỗi tiếng khóc của một bé gái nhỏ đang ngồi túc trực bên cạnh mẹ mình. Bao nhiêu khó khăn hay đau khổ đều đổ lên người một bé gái chỉ mới mười ba tuổi, một mình cô bé vừa lo tiền học vừa chạy đôn chạy đáo kiếm tiền đóng viện phí cho mẹ của mình.

Bản thân Im Sohye cũng chỉ biết bất lực nhìn đứa con gái vì mình mà cực khổ, có lần bà thật sự muốn chết đi cho xong, như vậy sẽ không còn là gánh nặng của con gái, nhưng nhìn cảnh đứa con gái khóc lớn thảm thiết khi bà có ý định tự tử thì bà lại không có can đảm xuống tay, bà không muốn bỏ con bé lại một mình.

Mười mấy năm trước là bà đã sai lầm khi bỏ ba con Taehyung mà đi theo tên khốn họ Cho, cuối cùng ông ta lại bỏ đi mà không một lý do nào để lại. Cái giá đó chắc có lẽ là hậu quả mà bà đã gây ra trong quá khứ với chính gia đình nhỏ của mình, nhưng bản thân Nara lại chả làm sai gì cả, thứ con bé đáng thương nhất chính là được sinh ra bởi một người mẹ không ra gì.

Vào năm đó khi nghe Ba Taehyung đã trở bệnh và đang nằm trong bệnh viện. Bà đã rất muốn đến gặp mặt ông lần cuối và nói lời xin lỗi, nhưng cuối cùng lại chọn đứng ở phía ngoài hướng cửa sổ nhìn vào, sự tội lỗi, hay bao nhiêu lỗi lầm khi xưa khiến bà
chùn bước khi đã đứng trước cánh cửa của phòng bệnh. Nhưng khi bà nghe tiếng bước chân đi đến từ phía xa, bước chân đó là của Kim Taehyung. Im Sohye nhìn đứa con trai đã từ rất lâu không gặp, đúng là hắn đã khôn lớn đến mức bà cũng chả còn nhận ra. Đợi đến lúc Taehyung bước vào phòng bệnh thì Im Sohye mới nhẹ nhàng đến phía cửa kính của phòng bệnh mà nhìn hai người.

Ngày Ba của Taehyung mất bà cũng không đến gặp mà chỉ đứng nhìn từ phía xa, điều đó đã khiến Kim Taehyung lầm tưởng người mẹ vô tình của mình đã không đến gặp ông dù chỉ là lần cuối, sự căm hận mà cứ thế càng tăng thêm. Đến bây giờ bà bị một căn bệnh quái ác ập đến để bà có thể trả giá cho tất cả lỗi lầm khi xưa, nhưng tội lỗi của bà lại kéo theo đứa con gái nhỏ. Không còn người thân là ai khác ngoài mẹ mình, Im Sohye sợ bản thân sẽ ra đi bất cứ lúc nào và sẽ lại bỏ đứa con gái nhỏ không có ai để có thể nương tựa và chăm sóc. Vào giây phút như gần cuối cùng, bà ghi địa chỉ nơi Taehyung đang ở và một bức thư bảo với Nara nếu như đã đến nơi gặp được Kim Taehyung thì hãy đưa bức thư này cho hắn.

Ngày hôm đó bà cũng đã quyết định nói ra cho Im Nara biết toàn bộ sự thật trong quá khứ, về tội lỗi của người mẹ xấu xa này và cả người tên Kim Taehyung chính là anh trai cùng mẹ khác cha với cô. Im Nara lúc đó rất sốc khi biết mẹ mình từng có một gia đình và có cả một người con trai khác, cô cũng đã nhận thức được rằng chính gia đình cô là kẻ đã cướp đi hạnh phúc của Kim Taehyung, nhưng hiện giờ chỉ có mỗi hắn là cứu được mẹ. Cô cầm bức thư và tấm giấy ghi địa chỉ chạy đi tìm Kim Taehyung.

Nhờ vào địa chỉ mà Mẹ đã ghi mà Im Nara đã tìm được biệt thự của Kim gia, Im Nara tay chân bủn rủn đưa ngón tay nhỏ nhấn vào chuông cửa, đợi đến khi có một người đàn ông chạc tuổi trung niên bước ra mở cánh cổng. Kang Jungho hơi bất ngờ khi người bấm chuông cửa là một bé gái khoảng mười mấy tuổi, thân thể gầy gò, đôi mắt đã dần như thục sâu vì phải thức khuya và cũng đã đỏ lên vì khóc quá nhiều. Cô bé với nước mắt tèm lem trên mặt nói với ông rằng cô muốn gặp người Kim Taehyung, Kang Jungho lúc đầu cũng lưỡng lự không biết có nên để cô bé vào gặp cậu chủ hay không nhưng nhìn bé gái trước mắt quá đáng thương nên cũng mủi lòng mà để cô vào gặp Kim Taehyung.

Im Nara được ông quản gia dẫn vào đến đại sảnh, bảo cô cứ ngồi ở phòng khách còn bản thân thì lên phòng gọi Kim Taehyung xuống.

Im Nara nhìn xung quanh bên trong căn biệt thự to lớn, cảm thấy nơi đây thật lớn và tráng lệ, không biết mẹ có ghi nhầm địa chỉ cho mình hay không nữa. Nhưng khi nghe được tiếng bước chân từ phía cầu than thì cũng kéo cô về với hiện tại mà quay về hướng tiếng bước chân phát ra. Một người con trai có vẻ ngoài đẹp trai với chiếc sóng mũi cao thẳng tấp, theo đó là đôi mắt phượng mang vẻ lạnh lẽo bước đến gần cô. Cảm giác mà người này mang đến cho cô chỉ có nỗi sợ và sự lạnh giá từ người trước mặt.

" Ai? "

Im Nara nghe tiếng nói lạnh lùng từ người mà mẹ bảo là anh trai của mình, nó khiến cô sợ đến phát run. Cô hít thở sâu cố lấy lại sự bình tĩnh đứng lên đưa bức thư mà mẹ đã dặn dò kỹ lưỡng là bằng mọi giá phải đưa đến tay hắn.

" C...cái này...mẹ...mẹ...bảo đưa cho anh "

Cô đưa bức thư bằng hai tay ra trước mặt hắn, Kim Taehyung cúi mắt xuống nhìn bức thư, không nói tiếng nào mà chỉ giựt lấy bức thư từ tay cô bé trước mặt rồi mở ra đọc.

Đầu tiên là những dòng chữ hỏi thăm có hơi ngoằn ngoèo lệch lạc, vì bệnh tình của bà khiến cho đôi tay bà trở nên run rẩy.

" Taehyung à! Là mẹ đây, chắc có lẽ con cũng không muốn nhận người mẹ xấu xa này là mẹ của mình nữa đâu nhỉ? Con suốt bao năm qua sống có tốt không? Tha thứ cho người mẹ xấu xa và đầy tội lỗi này, nhưng dù con có hận mẹ đến bao nhiêu cũng được, vì thứ đó mẹ cũng không mong con sẽ tha thứ cho tất cả lỗi lầm mà mẹ gây ra. Lúc mẹ rời bỏ gia đình mình để theo một người đàn ông khác, và mẹ cũng đã sinh ra một đứa con, nhưng người đàn ông bội bạc đó đã bỏ đi khi con bé chỉ vừa mới ba tuổi. Nhưng mẹ xin con, Taehyung à! Nara con bé chả làm gì sai cả, nó không có quyền được lựa chọn rằng người sinh ra mình sẽ là ai, mong con đừng hận mẹ mà hận luôn cả con bé. Giờ đây thời gian của mẹ đã không còn được bao lâu, mẹ cầu xin con rằng, ngay sau khi mẹ mất đi thì con hãy thay mẹ chăm sóc con bé giúp mẹ, mẹ mong con sẽ nể tình vì nó là em gái nữa dòng máu với mình mà chấp nhận Nara....

Tạm biệt con nhé! Taehyungie "

Kim Taehyung sau khi đọc xong bức thư cũng chả có biểu cảm gì gọi là cảm thông, hắn chỉ ngước mắt lên nhìn bé gái trước mặt mình hay nói cách khác là em gái cùng mẹ khác cha với hắn.

" Bà ta bảo em đến đây chỉ để đưa bức thư này? "

Im Nara chỉ biết gật đầu lia lịa.

" Vậy thì từ nay cứ chuyển đến đây sống "

Kim Taehyung định rời đi bước lên phòng thì Im Nara lập tức đứng lên chạy tới nắm chặt lấy tay hắn, cô bé với hai hàng nước mắt chảy xuống.

" Xin anh....xin anh hãy cứu mẹ có được không? Bệnh tình của mẹ phải được chuyển đến một nơi có kĩ thuật chữa trị tốt hơn, nhưng em lại không có khả năng làm điều đó...anh có thể giúp mẹ khoẻ lại được không? "

" Nghe đây Nara! Tôi chỉ có thể đồng ý là người giám hộ và chăm sóc em thôi, còn về việc bà ta sống hay chết cũng chả quan trọng "

Kim Taehyung hất tay mình ra khỏi đôi tay nhỏ yếu ớt của Nara, hắn quay lưng một thân lạnh lùng bước lên phòng, nhưng Im Nara lại không chịu từ bỏ, con bé cứ thế mà níu giữ hắn ở lại. Cô biết, hiện giờ chỉ có hắn mới cứu sống được mẹ, chỉ cần hắn cứu được mẹ thôi, còn lại cô không cần gì ở hắn cả, ngay cả việc bản thân sau này sẽ được sống sung sướng ở trong căn biệt thự to lớn này.

Kim Taehyung nhìn Im Nara khóc lóc cầu xin đến khan cả giọng, cuối cùng hắn cũng không muốn cô sẽ phải giống như mình, sống mà không có người thân hay tình thương từ người mẹ. Kim Taehyung đưa tay xoa đầu Im Nara rồi cùng cô chạy đến bệnh viện, nhưng khi hai người chạy đến mở cửa bước vào phòng bệnh. Kim Taehyung lúc đầu chỉ đứng ở ngoài nhưng được Im Nara chạy ra kéo hắn vào, khoảnh khắc hai mẹ con đã rất lâu không gặp nhau khiến không gian như ngưng động từ đó. Kim Taehyung thì lại né tránh ánh mắt của bà mà quay sang nhìn hướng khác, cuối cùng chỉ biết cất tiếng.

" Việc nuôi nhận Nara tôi sẽ làm "

" Cảm ơn con... Taehyung "

Bà chuyển ánh mắt nhìn Im Nara, rồi cũng cười mãn nguyện mà nhắm mắt. Không gian trở nên yên ắng rồi sau đó lại bị tiếng gào khóc của Im Nara làm cho vang vọng, bản thân hắn thì lại chả biểu hiện cảm xúc nào ngoài ánh mắt lạnh lẽo nhìn cảnh Im Nara ôm thân xác bà gào khóc. Cuối cùng thì kết cục này cũng xảy ra, hiện giờ thì trên thế gian này cũng chỉ còn lại hai anh em hắn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net