Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeon Jungkook trong cơn hoảng loạn vẫn chưa ý thức được điều gì, đến khi bên tai cảm nhận được hơi thở ấm nóng của một người.

Trên đỉnh đầu khi nhúc nhích sẽ chạm phải cằm của Kim Taehyung, hắn không nhịn được chỉ đành cười khẽ vài tiếng.

Jeon Jungkook giật mình, cơ thể như gắn động cơ bật nhảy ra chỗ khác nhìn Kim Taehyung bằng ánh mắt kinh ngạc.

Vãi!! Số cậu rốt cuộc là đen tới cỡ nào chứ? Vừa mới tránh vỏ dưa đã gặp vỏ dừa. So với việc bị cảnh sát còng đầu thì lọt vào tay tên tội phạm này thì có may mắn hơn chút nào không?

Kim Taehyung nhìn vòng tay đã không còn người nữa, trống rỗng lạnh lẽo, không nhịn được muốn gọi tên cậu "Jungkook..."

"Dừng!....chuyện đâu còn có đó" Jeon Jungkook đưa tay ra ra dấu hiệu "stop", giờ phút này còn không tìm cách chuồn lẹ thì còn đợi tới bao giờ nữa.

Kim Taehyung nhìn cánh tay ở phía sau của cậu đang cố gắng cậy mở cửa xe, chỉ chực chờ hắn không để ý thì sẽ phóng ngay lập tức.

Hắn thật sự đáng ghét đến vậy sao?

"Jungkook....tại sao em lại chạy đi chơi không chịu về nhà? Chơi lâu như vậy cũng nên về nhà thôi" Kim Taehyung vẫn là không muốn doạ cậu sợ, vẫn dùng chất giọng ôn nhu thường ngày để kéo cậu về phía mình.

Jeon Jungkook không tin được nhìn người trước mặt, đột nhiên lật mặt như vậy đúng là chỉ có tên này. Tên ngốc cũng biết người chạy đi mất mấy ngày chính là chạy trốn rồi, ai lại đi chơi chứ?

Jeon Jungkook không thể gạt người lừa mình nữa "Anh đừng có dùng giọng điệu đó nữa....là tôi không muốn ở bên cạnh anh nữa" ai nhìn vào cũng biết hai người chính là người của hai thế giới, ranh giới cấp bậc địa vị rõ ràng như vậy.

Hắn rõ ràng đã nhận trước được kết quả này, nhưng khi nghe những lời này từ chính miệng cậu nói thì cảm giác lại lạ như vậy, vừa đau vừa nhói lại hụt hẫng.

Kim Taehyung nhìn cậu nói "Em... không phải gay?"

Jeon Jungkook"...." Đương nhiên là không phải rồi! Trước giờ cậu chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu đàn ông.

Nhưng tại sao đêm hôm đó cậu lại không chống cự?

Jeon Jungkook khi cảm nhận bản thân đã chạm tới cánh cửa, chớp mắt ngại ngùng nhìn Kim Taehyung "Tôi...thật ra thì, trước giờ tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ yêu người cùng giới cho nên là...tạm biệt"

Muốn nói gì thì đã nói luôn rồi, Jeon Jungkook cũng không còn muốn đôi co thêm với hắn nữa. Cậu cũng không nghĩ là cánh cửa này lại không bị khoá lại, lúc bản thân đã chạy thật xa rồi thì Jeon Jungkook mới dám quay đầu lại nhìn về phía chiếc xe quen thuộc.

Người đàn ông đó vẫn ngồi trong xe, rõ ràng ánh mắt vẫn còn dõi theo bóng dáng của cậu nhưng lại không phản ứng gì, không đuổi theo, không gọi tới.

Bóng hình nhỏ bé thường ngày, quen thuộc đến mức ẩn sâu vào trong màng đêm cũng có thể nhận ra.

Phút chốc, Jeon Jungkook cảm thấy trái tim mình một lần nữa lại nhói lên, rõ ràng đã chọn rời đi vậy tại sao vẫn còn để tâm làm gì?

Im Nara đứng ở phía ngoài, cách xa chiếc xe để canh chừng tình hình. Sau khi thấy trong xe có một bóng người vội vã mở cửa chạy đi mất, cô chớp mắt nhìn một lúc rồi quyết định bước về phía chiếc xe.

Im Nara mở cửa ngồi vào vị trí lái, ngước mắt nhìn vào trong gương, nói "Không đuổi theo sao?"

Kim Taehyung lúc này cũng chịu phản ứng, hắn ngồi lại ngay ngắn, lưng tựa ra sau đầy sự mệt mỏi. Ngay cả tiếng nói cũng không mang vẻ uy quyền như ngày thường nữa

"Không cần, giờ thì tôi đã hiểu vì sao lúc đó ba đã biết chuyện nhưng không chạy theo để giữ mẹ lại..." Bởi vì lúc đó ông biết bản thân không đủ khả năng cho bà đúng một gia đình hạnh phúc. Còn hắn, cho dù có đủ khả năng mua tất cả những thứ cậu muốn nhưng không đem lại thứ tình yêu mà cậu cần, không thể cưỡng cầu lại càng không nên ép buộc.

Jeon Jungkook chạy ra ngoài đường lớn, mang tâm trạng nặng nề bước về con đường phòng trọ.

Trong lòng lúc này vừa khó chịu lại vừa khó hiểu, chẳng biết bản thân thấy đau lòng vì thứ gì. Cậu còn chẳng biết bản thân tại sao lại cảm thấy không vui, rõ ràng là cậu đã chọn bỏ đi, đó là điều cậu muốn nhưng đến khi không còn bị ép buộc nữa, không còn bệnh cạnh người đó nữa thì lại rất muốn quay về.

Jeon Jungkook trở về nhà trọ, mệt mỏi  mở cửa bước vào trong. Cậu còn không biết bản thân làm thế nào để về được tới nhà bằng cái tâm trạng rối như tơ vò này nữa.

Park Jimin đang ngồi trên ghế xem phim, thấy Jeon Jungkook thì lại hớn hở đứng lên trên ghế nhìn cậu, tay chỉ thẳng mặt Jeon Jungkook "Hừ...Jeon Jungkook, tôi cho em ra ngoài đến giờ này mới về sao? Phụ nữ trong thành phố này đều thèm muốn tôi, em biết điều thì mau lại đây"

Jeon Jungkook không còn sức để đùa giỡn với tên này nữa, chỉ liếc mắt nhìn y không quá hai giây rồi quay đi hướng khác, giọng nói nhàn nhạt "Park Jimin, cậu quên kéo khoá quần kìa"

Park Jimin tưởng thật liền cúi xuống "Úi chà....ủa tôi mặc quần thể thao mà lấy đâu có dây xích chứ!" Sau đó y ngẩng đầu làm sư tử hóng về phía cậu "Hơ...hôm nay em dám đùa giỡn tôi sao? Chức vị Park phu nhân của em sẽ giao lại cho người khác"

Jeon Jungkook còn không thèm để tâm đến y, dứt khoát mở cửa đi vào phòng ngủ.

Park Jimin thấy tâm trạng của cậu hôm nay là lạ bèn leo xuống ghế chạy đến, y mở cửa bước vào trong thì thấy Jeon Jungkook đã sớm vùi đầu vào trong chăn "Cậu sao vậy? Nghe nói tôi không cho làm phu nhân nên buồn sao?"

Jeon Jungkook từ trong chăn nói vọng ra "Nếu cậu tối ngày chỉ biết xem mấy bộ phim tình cảm ướt át đó thì chạy ra ngoài kiếm tiền đi"

Park Jimin nhíu mày "Cậu biết bây giờ là mấy giờ không mà bảo tôi chạy ra ngoài kiếm tiền?"

Park Jimin nói rồi mà không nhận được sự phản ứng nào từ người đang nằm trong chăn, tức khắc cũng không biết nên hải nói gì tiếp theo, hình như bạn của y gặp chuyện gì không vui thì phải.

Y lay nhẹ người Jeon Jungkook, nói nhỏ "Này...bộ cậu gặp chuyện gì không vui hả? Có gì thì nên nói ra cho tôi biết nữa, phải san sẻ khó khăn với nhau chứ, quán bar cậu làm lại xảy ra chuyện gì sao?"

Jeon Jungkook nằm ở trong chăn, thở dài một hơi rồi lăn lộn một vòng mới chịu ló đầu ra nhìn Park Jimin, đôi mắt có hơi phiếm hồng nhưng không khóc "Jimin...phải làm sao đây? Tôi lỡ gây ra chuyện rồi"

Park Jimin trợn mắt nhìn cậu, gấp rút hỏi "Cái gì? Cậu đã gây ra chuyện gì, có nghiêm trọng không?"

Jeon Jungkook đẩy đống chăn ra khỏi người mình rồi lại co chân ôm đầu gối, hai chân mày cũng bắt đầu chau lại "Hôm nay trong quán bar, vì có tên  muốn giở trò với tôi nên tôi đã dánh gã, đến khi đánh tên này rồi thì tên khác lại nhào đến đánh tôi, tôi trong lúc mất bình tĩnh thì...."

"Thì sao?" Park Jimin như không đợi được nữa.

Jeon Jungkook cụp đầu xuống "Tôi lúc đó rất tức giận nên lấy chai rượu đập thẳng vào đầu ông ta, máu chảy ra rất nhiều không biết bây giờ đã ra sao nữa"

Park Jimin cảm thấy bản thân như vừa mới bị ai bưng lên cao sau đó là thẳng tay đập mạnh xuống đất, đầu óc choáng váng ngay cả thở cũng quên trình tự hít vào thở ra.

"Tôi đau tim quá...cậu có thuốc trợ tim không?" Park Jimin ôm ngực trái như thật sự lên cơn đau tim muốn té xuống giường.

Jeon Jungkook nhìn cậu bạn mình lại càng sầu hơn, cậu lúc đó cũng nào có để tâm nhiều chuyện như vậy, vốn tính đã nóng sẵn rồi, nếu bây giờ cho quay lại quá khứ thì cậu cũng sẽ dùng cái khác đập lão già đó thôi.

Park Jimin thấy Jeon Jungkook lo lắng như vậy, nghĩ chắc chuyện phải nghiêm trọng quá đáng lắm nên bạn của y mới ra tay, thật ra thì mọi chuyện đã lỡ rồi, trách như thế nào chứ? Y dù sao cũng không phải là người gặp phải tình cảnh đó thì không thể nào đứng ngoài cuộc phán xét được.

Đành an ủi trấn an cậu "Cậu đừng có lo lắng, chỉ có một chai rượu thôi mà, cùng lắm là chấn thương sọ não thôi không chết người được đâu"

Y không nói thì thôi, nói rồi lại càng khiến chuyện trở nên bế tắc hơn. Nếu như vậy không phải đền tiền đến khạc ra máu cũng chẳng còn à?

Đột nhiên cậu lại nghĩ đến người đàn ông lúc nãy, hình như người duy nhất giúp được cậu ở thời điểm lúc này chỉ có hắn thôi.

Nhưng cậu làm sao có thể sống xấu xa không biết điều như vậy chứ, lúc trước còn không nói tới hắn chính là người đã chuộc cậu ra khỏi quán bar, đem cậu về cưng chiều nhưng cậu lại nói đi là đi, bây giờ gặp khó khăn lại muốn chạy về tìm người ta xin sự giúp đỡ, như vậy là quá chó rồi, không được không được.

Cậu bây giờ như chiếc thuyền buồm rơi vào vành đai tĩnh lặng, không có gió thì không thể đi nhưng lúc quay đầu đã không còn bờ nữa.

Nhưng Park Jimin nào biết suy nghĩ nhiều như vậy, vì thế thẳng thắn nói "Hay cậu đi tìm Kim Taehyung đi, nghe nói hắn lợi hại như vậy thì mấy cái chuyện này tôi tin chắc là hắn giải quyết được"

Jeon Jungkook nhìn Park Jimin "Cậu định đem mặt mũi của bạn mình chà xuống mặt đường xem bên nào dày hơn sao?"

Park Jimin "....." Cũng không hẳn là tới mức đó mà.

...

Im Nara mở cửa bước vào trong, thấy người kia vẫn còn đàng ngồi trên sofa nhìn bức tranh được treo trên tường, nét vẽ có chút non nớt nhưng vẫn được xem là đẹp mắt.

Cô cũng không tin được là Kim Taehyung đã ngồi ở đây ngắm bức tranh này suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn còn có mặt si tình như vậy.

Im Nara bước đến dừng bên cạnh ghế "Đã điều tra kỹ rồi, hai tên kia chỉ là nhà đầu tư về công nghệ điện tử thôi, công ty tầm trung không có gì đáng lo ngại"

Kim Taehyung ngồi nghiêng đầu ngắm nhìn bức ảnh, ánh mắt hờ hững lướt qua từng góc cạnh của bức tranh, dường như không quá để tâm đến câu chuyện mà người kế bên thông báo.

"Vậy thì giết hết đi" Giọng nói không lạnh không nhạt.

Im Nara không có ý kiến gì mới mệnh lệnh này, im lặng gật đầu làm theo rồi lui ra.

Làm sao hắn lại để bảo bối của mình hai tay dính máu được chứ, người đứng thay phải là hắn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net