chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


______

Từ sau khi gặp lại con thỏ ở bên đường phố tính đến nay đã năm ngày. Kim Taehyung tiếp tục vùi đầu vào công việc như thường lệ, nhưng không biết thế lực nào đã thôi thúc hắn là cứ buổi trưa sẽ ra đến cửa hàng bánh ngọt lần trước để thư giãn, mục đích chính lại là dáo dác tìm kiếm hình ảnh của ai đó.

Kim Taehyung từ ngày hôm đó đến nay vẫn một mực dối lòng tự nhủ bản thân không phải là đang nhớ con thỏ nhỏ đó đâu, hắn cần phải bỏ cậu ra khỏi đầu mình. Tâm nói một đằng nhưng lý trí lại đi một nẻo, những lời phủ nhận vô bổ đó lại chả ngăn cản được tâm trí của hắn, khiến ý thức bản thân không điều khiển nỗi mà tự giác đi đến cửa tiệm bánh ngọt lần trước.

Rất tiếc đã năm ngày rồi mà hắn vẫn không thấy cậu trai kia ra phát tờ rơi nữa.

Tối tám giờ tối tại biệt uyển của Kim Taehyung.

Hắn đang trong thư phòng làm việc xử lý cả tá hồ sơ chất cao khiến người khác nhìn vào cũng đã thấy mệt mỏi trước khi bắt tay vào làm, nhưng đối với hắn thì đây chẳng là gì cả.

Lại một lần nữa tiếng chuông điện thoại vang lên, Kim Taehyung cau mày bực bội.

" Không rảnh! " Hắn trả lời cọc lóc mà chẳng chờ đầu dây bên kia kịp mở lời.

" Khâm phục mày thiệt đấy. Tao chưa kịp nói gì là mày đã vào thẳng vấn đề rồi " Hoseok cười nói không kèm theo vẻ châm chọc.

" Cút..."

" Khoan! Khoan hãy cúp máy, mày chờ tao nói hết câu cái đi "

Hoseok cố nói nhanh ngăn cản vì anh biết sau chữ cút của hắn sẽ là một loạt tiếng tút tút của điện thoại vang lên, đoạn, anh lại nói tiếp

" Đến quán bar đi, hôm nay tao có rủ nhiều anh em lắm với lại hôm nay có anh Namjoon nữa, anh ấy nghe bọn mình trở về mà không thông báo một tiếng nên rất giận đấy! Coi như tao van xin mày đi một lần thôi nha nha nha "

" Dẹp bỏ cái giọng điệu thèm chết của mày đi "

Kim Taehyung đỡ trán bất lực nói, đúng là hắn quên không báo cho người anh em của mình. Lúc trước khi cả bọn phân chia địa bàn từ các nhánh nhỏ và Kim Namjoon đã chọn cách ở lại hàn quốc chọn quản lý " Eagle " .

" Được được, vậy là mày đồng ý phải không? Tốt rồi, mau tới bar break'erite' bọn tao chờ ở đó." Nói một lúc, Jung Hoseok lại tiếp tục lên tiếng trước  " Mà khoan! Lần này mày cho tao cúp máy trước nha " Hoseok không để hắn kịp trả lời mà cúp máy luôn.

Kim Taehyung nhìn điện thoại đã tối đen rồi quăng sang một bên, làm việc mệt mỏi mấy ngày nay rồi, chắc cũng phải đi đâu đó khuây khỏa để tâm tịnh mới được.

Kim Taehyung đứng dậy đi đến phòng thay đồ, lại là bộ suit đen từ trên xuống dưới cùng với mái tóc được vuốt lên cao. Hắn Chạy đến gara lấy con xe yêu thích của mình. Hôm nay Kim Taehyung không chọn Lamborghini màu đen như thường lệ mà quyết định đi con xe Mercedes - Benz .

* Bar break'erite *

* Cạch một tiếng, cánh cửa được mở ra, Kim Taehyung bước vào căn phòng VIP nơi Jung Hoseok đã nhắn gửi cho mình trước đó. Hắn với thái độ hờ hững chả xem ai ra gì, một đường thẳng tới chỗ ngồi giành cho mình.

" Yaa... Lão đại Kim cuối cùng cũng đã đến rồi " Jung Hoseok vui mừng nói lớn .

" Anh Namjoon, chào " Kim Taehyung không quan tâm lời của Jung Hoseok, chỉ liếc mắt nhìn anh nửa giây rồi lại quay sang nhìn gã chào một tiếng .

" Ừ! Chào chú, anh đây vẫn còn giận việc hai người không xem trọng người anh như tôi đấy " Namjoon ngồi nhàn nhã uống rượu không quên trả lời hắn.

Kim Taehyung nghe câu trả lời như vẻ trách móc của gã nhưng cũng chỉ biết cười như không cười mà cho qua. Dù gã có để tâm đi chăng nữa thì hắn cũng không quan tâm.

" Yaaa...nếu đã đến đông đủ rồi thì tôi sẽ kêu những em chân dài đến phục vụ cho các anh em đây nữa chứ " Jung Hoseok hô hào với các anh em ở trong phòng.

*****

Ở phía sau cánh gà, một khu khá yên tĩnh, tiếng nhạc ồn ào bên ngoài chỉ văng vẳng vài tiếng. Vài bọn lính canh trước một cánh cửa, một bước cũng không rời.

" Nó vẫn chưa chịu đồng ý à ? " Tên quản lý đứng hỏi tên đàn em đang canh giữ cậu.

" Vâng thư ông chủ. Thằng nhóc này nó lỳ cực kỳ "

" Để ta "

Ông mở cửa bước vào trong nơi đang giam giữ Jeon Jungkook. Ông ta đã lấy tất cả điện thoại lẫn đồ dùng của cậu để tránh cậu báo người đến cứu, Jeon Jungkook giờ chỉ biết ngồi bó gối ở bên góc tường, ngay cả mắt cũng đã sưng đỏ vì khóc, hai bàn tay cũng bị thương vì cố gắng lấy ghế đập mạnh vào cửa để hòng trốn thoát.

" Không ngờ là mày lỳ lợm hơn tao tưởng, nếu đã không chịu làm MB thì mau đi hầu rượu tiếp khách đi, coi như tao nể tình mày làm việc ở đây cũng hơi lâu mặc dù mày luôn chuốc mọi phiền phức cho quán "

Jungkook ngước mắt nhìn lên, đôi mắt nhìn lão đàn ông trước mặt đầy câm phẫn. Đợi đến khi có một ngày cậu rời khỏi được nơi chó má này, thì xem cái quán bar này có được yên hay không, có là tội phạm bị truy nã, thì Jeon Jungkook cũng nhất quyết trộm bom chạy đến nổ chết cái quán bar khốn kiếp này.

Ông nhếch mép cười bước đến cuối xuống nhìn cậu. Càng nhìn ngắm khuôn mặt này, lão già càng hài lòng, một cái máy hút tiền mới mà ông đã để mắt từ trước, chỉ đợi tới thời cơ thì lập tức tóm lại ngay. " Ngoan ngoãn nghe lời tao đi, nếu không cả đời mày sẽ mãi ở lại đây hoặc nếu tao chán tao sẽ cho người giết mày cũng nên."

" Hai tụi mày, dẫn nó đi chuẩn bị, phía phòng VIP đang mời người tới hầu rượu "

Hai tên đàn em ở bên ngoài bước vào lôi cậu đi. Jeon Jungkook cũng không phản khán, chí ít thì trong đầu cậu hiện giờ đã có kế hoạch tìm đường thoát cho riêng mình.

Phía trong phòng VIP của Kim Taehyung đầy tiếng nhạc vang lên chói tai, bọn đàn em bị Jung Hoseok bắt lên nhảy múa để mua vui. Kim Taehyung vẫn cứ ngồi im lặng thưởng thức rượu vang của mình, vốn dĩ hắn đến đây chỉ để góp mặt, còn những thứ xung quanh Kim Taehyung cũng lười để ý.

Bỗng cửa phòng bật mở, các cô gái cùng với các cậu trai tay cầm rượu lần lượt bước vào trong đó có cả Jeon Jungkook. Bọn chúng cho cậu mặc áo sơ mi trắng mỏng để lộ cả xương quai xanh cùng quần ôm bó sát đôi chân thon dài.

Jeon Jungkook thầm mắng tiếng bảo đây cứ như là đồ ăn mày khi vải còn mỏng hơn cái giẻ lau. Còn nhớ cái giẻ lau mà Park Jimin cố chấp đem đi lau cánh cửa, chất liệu vải còn tốt hơn cái áo cậu đang mặc trên người, cứ như nó được làm ra chỉ để cho người khác dễ dàng xé toang ra từng mảnh.

" Tới rồi tới rồi, nào nào, mau lại đây đi, phục vụ cho tốt vào "

Jung Hoseok kéo bọn người đó lại ngồi nhưng cũng biết điều mà tránh để bọn họ không biết trời cao đất dày chạy tới ngồi gần Kim Taehyung, Jung Hoseok biết hắn chả thích bọn người này, đến gần hắn có khi ăn đạn vào đầu. Jung Hoseok rất biết tạo đường thoát hiểm cho bản thân, đụng vào Kim Taehyung chỉ tổ rước thêm phiền phức to như quả bom vào người.

Kim Namjoon thì từ chối vì đã có bảo bối ở nhà rồi, thẩm chí người đó còn khó tính chẳng kém gì Kim Taehyung, một người yêu thích sự hoàn mỹ và muốn người đàn ông của đời mình cũng phải như vậy.

Jeon Jungkook đi ở phía sau, khi mọi người đã có chỗ ngồi gần khách của mình rồi nhưng cậu thì chưa. Ánh mắt lúng túng đảo nhìn xung quanh, cứ đứng yên một chỗ như thế này thì quả thật là không được hay cho lắm,  bỗng Jeon Jungkook nhìn thấy vẫn còn một chỗ trống gần người đàn ông có nhan sắc đẹp trai đầy nam tính ở phía ghế bên kia, một thân một mình chiếm chọn cả cái ghế dài y như nơi đó chỉ có thế giới riêng của mình hắn.

Kim Taehyung cảm thấy như có ai đang nhìn mình nên cũng ngước mắt lên tìm kiếm ánh mắt ấy, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau khiến hắn hơi khựng lại, Kim Taehyung nhíu mày đầy khó hiểu.

Đây không phải là cậu trai phát tờ rơi ở lề đường hôm trước à? Sao lại ở đây? Lại còn là một người hầu rượu?

Càng nghĩ Kim Taehyung càng thấy không hài lòng, chả biết là thấy không đúng ở chỗ nào, nhưng tầng ngực lại rất khó chịu. Một phần khác như có như không âm thầm le lói một tia vui mừng khi người chiếm lĩnh tâm trí mình mấy ngày qua giờ đã xuất hiện thêm một lần nữa.

Jungkook đứng thấy hắn cứ mãi nhìn mình thì cũng thấy sợ trong lòng, vốn dĩ cậu ngoan ngoãn nghe lời đi hầu rượu là vì cậu muốn tìm người cứu giúp. Ai mà ngờ lại đi hầu ngay bọn xã hội đen.

Số cậu xem như là đen hơn cả cái đít nồi chè, một khắc rời nơi nguy hiểm kia lại chui đầu vào chỗ nguy hiểm khác. Chỉ còn biết trách cậu ngu ngốc mà thôi.

Jung Hoseok thấy vẫn còn một cậu trai vẫn chưa có chỗ ngồi, nhìn xung quanh thì cũng chả còn dư chỗ, nơi trống nhất thì lại càng không được ngồi.

" Vẫn còn một người à? Hay là đến đây..." Hoseok chưa kịp nói hết thì đã kinh hãi tột độ khi nhìn thấy cậu một bước tiến đến gần chỗ Kim Taehyung đang ngồi.

Anh thầm thở dài đầy lo lắng.

Cậu trai trẻ, cậu đường đột quá!

Ai nhìn cậu trai trước mặt cũng đầy thương tiếc, có khi lại ăn đạn khi chưa được đặt mông ngồi xuống cũng nên, vì ai cũng biết lão đại của bọn chúng ghét nhất những thể loại này. Nhưng đã khiến họ thất vọng rồi, hắn không làm gì cả, cũng không thèm phản ứng, cứ như vậy mà tiếp tục uống rượu như không có chuyện gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net