Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


____

" Jeon Jungkook "

Jeon Jungkook xém tí nữa tự vả vào miệng mình, người ta chỉ mới nâng giọng đe doạ một tiếng là đã nói ra hết rồi, đúng thật là quá nhát gan.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì người trước mặt đúng là đáng sợ thật, dù trước nay Jeon Jungkook thường hay ngỗ nghịch chống đối lại người khác. Lúc ở dưới quê một mình cậu cũng có thể xử lí vài ba tên xấu xa định cướp đồ của cậu, đánh bọn chúng cho bầm dập, lớn lên chút chuyển đến sống ở Seoul thì lại không kiềm chế nổi nhào lên đánh nhau với mấy tên đại thiếu gia trong lớp.

Giờ đây thì lại co mình lại như con thỏ nhỏ đứng trước miệng hổ. Đúng là thỏ đầu đàn khua chiêng múa trống, trước hang hổ thì lại cụp đầu cong đuôi.

Kim Taehyung thấy cậu sợ tới mặt cắt không còn miếng máu thì cũng nhếch miệng cười cho qua, chân sải bước đi đến tủ quần áo lấy đại một bộ đồ chuẩn bị đi tắm, quyết định để vật nhỏ này ở lại một mình trong căn phòng để bình tâm trở lại.

Jeon Jungkook thấy hắn đã mở cửa bước vào phòng tắm thì liền biết đây là cơ hội, giờ lúc này mà không chạy trốn thì đúng là tên ngốc không có tư duy suy nghĩ.

Chết tiệt!! Hắn khoá cửa từ lúc nào rồi. Jeon Jungkook tức giận muốn giơ chân một phát đá văng chiếc cửa chắn đường này đi, nhưng sợ sẽ làm kinh động đến tên đáng sợ lúc nãy, cậu liền thay đổi ý định, quay đầu chạy đến cửa sổ nhìn xuống mới biết đây là tầng hai, phía dưới thì đầy thuộc hạ của hắn canh giữ, cơ bản là không hề có đường thoát.

Hiện tại chính xác là Jeon Jungkook đã bị hắn bắt giữ và giam lỏng, thầm chửi thề một tiếng hầm hực dậm chân.

Được một lát cánh cửa nhà tắm cũng bật ra.

Kim Taehyung một thân mặc quần tây ở phía dưới còn phía trên lại để trần lộ ra đầy hình xăm nghệ thuật đầy ở trên cổ nhưng đối với cậu thì nó giống như rễ cây vậy, mà nói thật thì thân hình hắn đúng là đẹp thật cơ bụng săn chắc cùng với hai bắp tay đầy gân guốc, cậu nhìn đến quên cả việc lúc nãy định bỏ trốn. Hắn tiến đến phía chiếc giường lớn dành cho năm người ngủ rồi ngồi xuống.

" Qua đây " Kim Taehyung nhìn cậu tay đưa cao quắt lại.

Jeon Jungkook đưa mắt nhìn hắn có hơi khó chịu, tưởng cậu là chó hả? Quắt tay một cái thì liền cong đuôi chạy qua? Tên này đúng thật là một kẻ xấu xa, vừa không nói đạo lý cũng vừa tự chủ.

Jeon Jungkook trợn mắt nhìn hắn, có ngu mới qua!

Kim Taehyung dần mất kiên nhẫn nên nhấn mạnh lần nữa. " Tôi bảo qua đây! "

Jeon jungkook thấy nét mặt giận dữ của hắn cũng bắt đầu sợ, bước chân run rẩy từ từ tiến đến gần hắn. Kim Taehyung kéo cậu ngồi lên trên đùi mình vòng tay siết chặt eo cậu khiến cậu hốt hoảng mà muốn ngay lập tức đứng dậy mà bỏ chạy.

" Anh...anh ...anh định ...định làm gì? "

Jeon Jungkook cố nghĩ trong đầu, nếu hắn dám làm gì cậu thì Jeon Jungkook này sẽ liều mạng tẩn hắn ta một trận. Sau đó là đập nát cánh cửa bán sống bán chết chạy ra ngoài mãi mãi cũng không muốn vòng qua con đường này.

" Bọn chúng bắt nhốt em còn làm gì nữa không? " Hắn vẫn giữ tư thế đó, nghiên đầu hỏi cậu.

Jeon Jungkook nghe hắn hỏi, cảm thấy tên này có hơi lo chuyện bao đồng, nhưng coi như đây là thứ giúp cậu một phần trả đũa cái lão già quản lí đó đi. Thế là Jeon Jungkook không kiêng dè mà kể hết ra, bao nhiêu uất ức cứ thế mà tuôn ra ngoài không giấu nổi một câu một chữ. " Bọn ...bọn họ bắt tôi làm MB, tôi kiên quyết phản kháng lại nên họ đã tức giận bỏ đói tôi suốt ba ngày sau đó mới cho tôi ăn một chén cơm trắng với nước lọc "

Kịch bản này chắc ổn nhỉ? Jeon Jungkook nghĩ thầm rồi tự trấn an, hắn đang nhu thì cậu tốt nhất không được dùng cương để đối lại, như vậy rất dễ phản tác dụng tệ hơn là chọc giận con người này. Dù sao nghề diễn viên Jeon Jungkook lúc đầu cũng có ý định theo đuổi, chỉ là cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ tiêu chuẩn mà thôi.

Kim Taehyung nghe đến đây thì lửa giận bắt đầu thắp lên, dám đối xử người của hắn như vậy thì chỉ có chết thôi, bọn chúng đã hứng ánh mặt trời lâu quá rồi!

Kim Taehyung ôn nhu đưa tay vuốt ve đầu cậu, nhưng mà không quen với hành động nhẹ nhàng này lắm, lực tay có chút mạnh lại có hơi vụng về.

Tóc của Jeon Jungkook rất mềm, đen mượt lại có hơi dài, từng sợi chạm nhẹ vào lòng bàn tay của Kim Taehyung, gãi nhẹ vào cõi lòng của hắn đến nhột nhạt.

" Rồi họ sẽ lãnh hậu quả xấu thôi "

Jeon Jungkook mặt dù không hiểu lời hắn nói nhưng bụng lại đột nhiên vang lên tiếng kêu ọt ẹt, cũng phải thôi, bị bỏ đói mấy ngày giờ chỉ ăn mỗi chén cơm trắng. Mặt cậu hơi đỏ vì ngại ngùng, tình hình đang như vậy mà cái bụng cậu lại...

" Đói sao? "

Jeon Jungkook vội quay đầu lại miệng cố gặn nở ra một nụ cười ngượng, thật ngại quá vị đại ca à! Nhưng tôi đúng thật là rất đói.

Dù có hơi sợ nhưng cậu cũng biết lúc này không ăn ngay lập tức thì sổ tử sớm muộn gì cũng viết tên cậu thôi, thử bị bỏ đói và chỉ ăn mỗi bát cơm trắng và chỉ uống ly nước lọc xem. Kim Taehyung thấy màn đáng yêu này cũng không đành lòng hỏi nữa, lập tức bế cậu lên đi xuống nhà để lấp đầy cái bụng đang kêu lên của con thỏ trong tay.

Jeon Jungkook được người khác bế, trong lòng dâng lên một cảm xúc kì lạ. Từ khi hiểu chuyện tới bây giờ thì đây là lần đầu tiên cậu được người ta bế kiểu như vậy, thật có chút xấu hổ.
.
.

Đợi một lát thì thức ăn cũng được dọn ra, chứng kiến toàn bộ thức ăn ngon được dọn ra trước mắt, Jeon Jungkook khan một ngụm rồi nhìn qua hắn.

" Tôi có thể ăn hết những món này sao ? "

Kim Taehyung xoa xoa cái đầu nhỏ rồi gật đầu. Nhận được sự chấp thuận từ hắn, cậu lập tức cầm lấy đôi đũa càng quét thức ăn y như bị bỏ đói gần cả chục năm, chả quan tâm hắn là ai và cái bàn ăn này có độc hay không. Cậu thật sự đã đói lắm rồi, nếu cậu không ăn vì sợ có độc thì sớm muộn cậu cũng chết vì đói.

Châm ngôn câu nói ' làm ma no tốt hơn ma đói ' vẫn là tốt nhất

" Ăn từ từ thôi! Thức ăn cũng không chạy khỏi em được "

Hắn vuốt vuốt lưng cậu nhẹ giọng nói, đến bác quản gia đứng ở phía ngoài ngỡ ngàng. Thế là ông sắp có thêm một cậu chủ mới để hầu hạ rồi.

Có lẽ tình yêu sẽ khiến con người ta thay đổi vì một người hoặc nó sẽ khiến người đó trở thành cái ngoại lệ của bản thân. Ngay cả giọng điệu lúc nào cũng ở con số âm cũng đã thay đổi khi hắn nói chuyện với cậu, nó trở nên dịu dàng và ân cần hơn chứ không lạnh nhạt như mọi khi hắn nói chuyện với người khác.

Jeon Jungkook xong rồi còn chép chép miệng tỏ vẻ hài lòng, xem ra thì có chứa độc cậu cũng chả hối hận.

" Ăn xong rồi? "

Cậu gật gật đầu, tính ra thì theo hắn cậu cũng không bị bỏ đói dù có hơi sợ và hơi đề phòng trước người này. Nhưng cậu lại chợt nhớ ra chuyện gì quan trọng.

" Balo của tôi vẫn còn bị bọn chúng cất giữ "

" Có thứ gì quan trọng không? " Hắn vẫn còn giữ tư thế tay chống cằm nhìn cậu bằng ánh mắt đầy sự ôn nhu hỏi .

" Có vài giấy tờ tùy thân, một ít tiền cùng với chiếc điện thoại " Jeon Jungkook cúi mặt xuống nói với hắn, đến bây giờ cậu vẫn không đủ can đảm để nhìn thẳng hắn mà nói chuyện, cậu sợ ánh mắt của hắn, cho dù hắn có đối xử tốt với cậu nhưng đây cũng chỉ là người lạ và đặc biệt hơn là một tên xã hội đen.

Nếu có thể, Jeon Jungkook thật rất muốn góp chút ý kiến với con người này là lúc nói chuyện với cậu thì có thể đeo mắt kính vào không? Kính đen lại càng tốt.

" Chỉ có vậy? " Kim Taehyung hỏi.

Jeon Jungkook cúi mặt gật gật đầu bàn tay nhỏ từ nãy tới giờ cứ mân mê mép áo, lúc nãy mãi lo ăn quên việc đề phòng hắn nhưng giờ lại phải đối mặt với hắn khiến nội sợ lúc nãy lại quay về.

" Xin lỗi nhưng quán bar đó đã bị người của tôi phá nát rồi " Hắn nhàn nhạt trả lời cậu với vẻ mặt bình thản như chuyện đó chả có gì quan trọng.

Cậu kinh ngạc nhìn hắn, tại sao lại phá? Vì cậu sao?

Một cái quán bar có tiếng trong thành phố mà hắn có thể nhẹ nhàng nói phá là phá? Thật ra thân phận của hắn cao cấp tới mức nào?

Nhưng mà cái quan trong hơn là, vị đại ca à! Đồ của tôi vẫn còn bị cất ở trong đó đấy, anh làm thế thì là hại tôi rồi có biết không?

Thấy vật nhỏ trước mặt có vẻ kinh ngạc cùng với khuôn mặt khó hiểu lo lắng, hắn liền hiểu ý, híp mắt cười đưa tay xoa nhẹ mái tóc an ủi.

" Những thứ giấy tờ gì đó làm lại cũng được, tiền thì muốn bao nhiêu tôi cho em, chiếc điện thoại đó thì cũng vứt đi, tôi sẽ mua cái mới cho em. Chỉ cần em muốn, thứ gì tôi cũng sẽ chiều !"

Cậu lại một lần nữa kinh ngạc mắt mở to, hắn tại sao lại đối tốt với cậu như vậy? Cậu có gì để hắn làm vậy sao? Cậu chỉ có mỗi tấm thân này là quý giá còn lại thì không, lại là một sinh viên nghèo hơn chữ nghèo, bản thân còn mang nợ, tiền học phí còn chưa đủ tiền để đóng. Vậy hắn cần gì ở cậu?

" Anh...tại sao lại đối tốt với tôi như vậy? Cái thân này cũng chả có gì quý giá để cho anh lợi dụng đâu "

Jeon Jungkook nghi hoặc hỏi hắn, nói gì? Muốn cậu lấy thân báo đáp à? Nằm mơ đi! Nếu không phải sợ bị ăn đạn từ cây súng lúc nãy hắn cầm trên tay ở quán bar thì cậu đã một mạch chạy trốn mất rồi, vả lại muốn chạy trốn cũng khó khi xung quanh căn biệt thự và bao quanh khu biệt uyển đều có người canh giữ.

Kim Taehyung thấy cậu vừa nói mắt vừa đăm chiêu nhìn hắn vẻ dò xét thì thấy buồn cười, vật nhỏ này thế mà lại có tính đa nghi cao như thế.

" Vì em là người của tôi được chưa? Còn gì thắc mắc nữa không?"

Một câu thốt ra từ miệng hắn khiến cậu rùng mình, cái gì mà người của tôi, cậu bán thân cho hắn rồi à? Nếu không phải sợ hắn là người xã hội đen thì cậu thật sự đánh hắn một trận và trốn đi. Nhưng không biết có đánh lại không khi tên này vừa cao vừa đô con, nhìn cánh tay đầy gân guốc và đầy cơ bắp của hắn mà khiến cậu kiêng dè, nếu cậu bị cánh tay đó kẹp cổ thì sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net