Em thua rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook tỉnh lại sau cơn mê man, đầu cậu lúc này đau như búa bổ. Nhìn quanh thì căn phòng hoàn toàn xa lạ, cũng chả giống đang ở bệnh viện. Cậu cố lục lại kí ức trước khi bất tỉnh...

A đúng rồi, trước khi nói chuyện với Do Yoon cậu được y tá tiêm cho một liều thuốc, chắc lại là mưu đồ của tên kia đây mà! Nhưng nhớ lại nụ cười bí hiểm của gã lúc đó... Cậu rùng mình một cái, hết nỗi sợ này liên tiếp đến nỗi sợ khác, tiếng bước chân ở ngoài cửa cứ lộp cộp lộp cộp ngày càng lớn hơn. Jungkook sợ hãi cầm đại khung ảnh lên rồi nép vào góc phòng. Cậu không thể ngăn lại cơn run rẩy, lòng đầy sự hoang mang và sợ hãi ngay lúc này.

Chợt tiếng bước chân chẳng còn nữa, không gian bao trùm bởi sự im lặng đến rùng mình, tiếng gió thổi hiu hiu, tiếng chó tru, tiếng cành cây xào xạc đập vào khung cửa sổ đã khóa chặt khiến không gian nơi đây đầy sự quỷ dị. Jungkook hồi hộp, yên lặng chờ điều sắp tới diễn ra cậu, có thể nghe thấy tiếng tim đập loạn xạ trong lòng ngực mình.

Cạch một cái Jungkook sợ hãi nhắm chặt mắt mình, tay nắm chặt lấy khung ảnh thu mình lại một góc.

"Em tỉnh rồi sao?"

Cậu từ từ mở đôi mắt đã ngấn lệ nhìn về phía gã. Do Yoon gã ta đứng nhìn cậu với đôi mắt hết sức trìu mến nhưng đối với Jungkook cậu thì gã ta đáng kinh tởm hơn bao giờ hết.

"A-anh... Ở đây là đâu?... Mau thả tôi ra!..."

"Đây là nhà của chúng ta!"

"Đừng nói nhảm nữa, mau thả tôi ra, không tôi sẽ liều mạng với anh!"

"Em chắc không?"

"T-tôi..."

"Em muốn đứa con chưa chào đời của mình vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời à?"

Gã thật biết nắm thóp điểm yếu duy nhất của cậu là bé con này, dù gì cũng không thể lấy tính mạng của bé con ra mà đùa giỡn với tên điên như hắn được! Jungkook yên lặng nhìn hắn, có vẻ như cậu đang trầm ngâm suy tính một điều gì đó.

"Được! Tôi nghe theo anh nhưng với một điều kiện!"

"Được em nói đi! Dù chuyện gì anh cũng sẽ đáp ứng cho em hết!"

"... Tôi không muốn bị giám sát hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn giờ, không được động tới Taehyungie! Và nếu chưa có sự đồng ý của tôi, tôi không muốn anh có bất kì hành vi quá đáng nào với tôi hết!.. Tôi chưa thật sự sẵn sàng..."

Nghe cậu đồng ý, nhg gã phấn khích chạy đến ôm chầm lấy cậu vui vẻ mà đồng ý tất cả những yêu cầu đó, hắn nhanh tay lấy điện thoại ra ngoài gọi cho thuộc hạ. Nhân lúc gã không để ý cậu chụp lấy bình bông trên bàn nhẹ nhàng đến gần gã, thời cơ chín muồi cậu đập thật mạnh bình bông vào đầu gã.

"Còn lâu tôi mới chịu thỏa hiệp với anh! Tên điên!"

Thấy gã nằm bất động trên sàn, cậu lập tức chộp lấy điện thoại của gã chạy ra ngoài, gã ta có vẻ đã lường trước được hay sao mà tất cả cửa trong nhà đều bị khóa chặt, cửa sổ cũng khóa nốt. Hết cách cậu chạy vào một căn phòng tối nào đó, hình như là nhà kho Jungkook hoảng loạn bấm số gọi cho hắn, sợ hãi khóc nất lên từng hồi.

Làm ơn nghe máy đi mà!
____________

Kim Taehyung đứng trước ban công nhìn về phía tháp Eiffel phía xa kia. Paris về đêm nhộn nhịp nhưng lòng hắn lại cứ lo lắng không thôi. Hai ngày trước, thư kí Woo nói với hắn rằng Jungkook đã bị người nào đó đưa đi ra khỏi bệnh viện, đến giờ vẫn chưa rõ tung tích, hắn cảm thấy tội lỗi khi lướt qua cậu ngay lúc đó mà chẳng thể nhận ra được cậu.

Lee Sarang tiến đến ôm eo hắn từ phía sau, nhẹ nhàng nói với hắn:

"Tae à đừng nghĩ về cậu ta nữa, cậu ta biến mất cũng là một chuyện tốt! Sẽ không có ai ngăn cản chúng ta bên nhau nữa rồi"

"... Nhưng..."

"Không lẽ anh yêu cậu ta rồi sao? Cái tên hồ ly tinh đó bỏ bùa anh rồi à? Không được, đi theo em em sẽ tìm người giải bùa cho anh!"

Ả ta vừa nói vừa kéo tay hắn. Hắn nhìn ả như vậy có chút phiền phức, không nhìn nổi nữa hắn tức giận mà quát lên:

"Thôi đủ rồi! Cậu ta chả làm gì anh hết- ..."

Brừ Brừ

Tiếng điện thoại cắt ngang cuộc cãi vã của hai người, nhìn số hiển thị trên điện thoại là số lạ hắn chau mày lại ấn nút tắt nhưng chẳng biết may rủi gì mà lại trượt qua nút nghe.

"Alo?"

"Tae-Taehyung... Là anh sao? Làm ơn cứu em... Em sợ lắm... Hức..."

"Nói mau cậu đang ở đâu?"

"E-em em thấy có tháp Eiffel... Nhưng không biết địa chỉ cụ thể... hức... Gã ta-..."

Giọng hắn có chút gấp gáp, thấy vậy Sarang cũng không để cậu đạt được mục đích, ả chạy đến cạnh ban công nhoài người về phía trước.

"Anh không được tìm cậu ta nữa! Nếu anh vẫn muốn tìm cậu ta, em sẽ chết cho anh vừa lòng!"

Thấy ả còn chút xíu nữa là rơi xuống dưới, hắn hốt hoảng trấn an ả.

"Lee Sarang mau em xuống đi!!!"

"Anh không được lại gần em!"

"Được anh nghe em hết mau xuống đây với anh!"

Bên này Jungkook càng hoảng loạn hơn khi nghe thấy tiếng chân của gã Do Yoon đang rất gần kề bên cậu, gã hét lớn tên cậu, đồ đạc xung quanh gã cũng bị phá tan nát. Cậu vô tình va phải cái kệ khiến nó ngã phát ra tiếng động lớn, điều đó đã tố cáo vị trí của cậu cho gã ta Do Yoon điên cuồng đập cửa gọi cậu:

"JEON JUNGKOOK! ANH BIẾT EM ĐANG Ở TRONG ĐÓ, MAU BƯỚC RA ĐÂY NẾU KHÔNG ĐỪNG TRÁCH ANH!"

Taehyung bên này nghe rõ mồn một tiếng của gã ta, nghe luôn cả tiếng cậu sợ hãi mà khóc nấc lên, cậu nấc lên cái nào là tim hắn cũng nhói lên cái đó.

"Taehyungie... Cứu em... làm ơn cứu em với... hức... Gã nhất định sẽ không tha cho em đâu... hức."

Hắn lúc này phải đưa ra một lựa chọn duy nhất, hắn chọn cậu thì người hắn yêu sẽ bị hắn hại chết... còn chọn cô ấy cậu sẽ... Tiếng cậu vang xin hắn bên kia ngày một dồn dập hơn.

"Cứu.. cứu em, anh ơi..."

"Tae Tae... Làm ơn ở lại với em đi! Em thật sự không muốn mất anh đâu! Anh yêu em mà đúng không ?"

Lee Sarang thấy tình hình không ổn nên buông tay đang vịn vào thành ban công ra, Kim Taehyung muốn thót tim ra ngoài, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định khiến sau này cả đời hắn cũng không thể tha cho chính bản thân mình.

"Được anh ở lại với em! Đến đây với anh, anh đưa em xuống!"

Cuối cùng hắn vẫn chọn ả ta... Ván cược này... Cậu thật sự thua trắng tay rồi...

"... Em hiểu rồi..."

Em thua rồi...

Câu cuối cùng Taehyung có thể nghe được sau cuộc điện thoại cầu cứu của cậu, là tiếng hét thất thanh cùng tiếng đồ đạc rơi vỡ. Có lẽ khoảng khắc này, hắn sẽ nhớ cả đời không thể nào quên được.

Kim Do Yoon đã phá được cửa, xông vào thấy cậu đang cầm điện thoại gã, còn đang gọi cho hắn ta. Gã cũng chẳng còn bình tĩnh được nữa, tiến đến giật lấy điện thoại lại rồi tát cậu một cái thật mạnh, cậu choáng váng tựa vào tường, gã ta điên tiết túm lấy cậu rồi đập mạnh vào tường.

"Tôi đã cho em một cơ hội cuối cùng nhưng em không chịu! Em thật sự khiến anh tức điên lên mà Jungkook! Anh có gì không bằng hắn ta? Mà năm lần bảy lượt em vẫn luôn chọn hắn ta hả!?"

"... Anh... Anh... điên rồi..."

"Đúng! Anh điên rồi! ANH YÊU EM ĐẾN PHÁT ĐIÊN ĐÓ HAHAHAHA!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net