Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những ngày tiếp sau đó, cậu được ra ngoài, cụ thể là cùng Kim gia chuẩn bị cho hôn lễ. Được ra ngoài tự do sau ngần ấy năm Chính Quốc cũng không lấy làm vui vẻ, gương mặt cũng trở nên gượng gạo hơn khi Kim phu nhân luôn dắt cậu đi từ nơi này tới nơi khác để mua sắm. Cậu vốn thấy Kim phu nhân rất đáng tin, bà còn đối xử tốt với cậu, cậu không hề bài xích bà nhưng do bà mua cho cậu quá nhiều thứ, điều đó dựng lên một khoảng cách vô hình trong tâm trí Chính Quốc nhỏ bé.

Hôm nay Kim phu nhân cũng hẹn Chính Quốc ra ngoài mua một ít đồ dùng trong nhà, bà muốn Chính Quốc lựa chọn mọi thứ cho tổ ấm của mình. Chính Quốc cùng bà ra ngoài, mua sắm xong nghỉ ngơi ở một quán nước có tiếng. Không gian cũng rất thanh bình, một căn chồi nằm giữa cánh đồng sen, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương sen và chút bùi bùi của ngó sen vừa chín.

Vừa hay hương sen kia cũng là mùi tin tức tố của Chính Quốc, vừa nhẹ nhàng lại thanh tao, tuy cậu sống trong nhà họ Điền giả tạo như thế nhưng vẫn giữ được cốt cách hiền lành đáng tin cậy.

Bà Kim lên tiếng xoá đi những dòng chảy suy nghĩ vẩn vơ của cậu trai trẻ.

"Má xin lỗi vì bắt con đi nhiều như thế, chắc con cũng chóng mệt rồi đa? Đồ dùng hôm nay cũng coi như là đủ, bây giờ chỉ đợi đến ngày thử đồ cưới là xong."

Chính Quốc không đáp lại mà chỉ gật đầu, bà Kim thấy thế mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn ra hướng những đoá sen đang hé mở rồi lại nói.

"Xin lỗi con Chính Quốc, Thái Hanh đáng ra mới là người đi cùng con mua sắm cho nhà mới. Mà má nói thế nào nó cũng chớ có nghe, chỉ mãi lo công việc."

"Anh ấy lo công việc là tốt mà má, con đáng ra phải lấy chuyện đó làm mừng."

"Con thật hiểu chuyện, đúng là má hỏng có nhìn sai người."

Những ngày khác cũng dần qua đi, hôm nay là ngày thử đồ cưới, trong lòng cậu sớm đã nơm nớp lo lắng vì thử đồ cưới là sẽ chạm mặt với Kim Thái Hanh. Sau những ngày đi cùng bà Kim cậu sớm đúc kết ra một điều: hắn ta là một người khó gần và cọc tính!

Cậu cũng được người nhà đưa đến tiệm may Hỉ Minh - một xưởng may nổi tiếng, cậu nghe nói Điền gia là một trong những thương lái của tiệm may này. Cậu lướt mắt cảm thán một vòng, chủ tiệm đích thân đến đón cậu, hồ hởi dẫn Chính Quốc vào trong.

Kim Thái Hanh ngồi yên ở nơi đãi khách quý, khuôn mặt nghiêm nghị nhìn chăm chăm vào quyển album gọn gàng trên tay. Thấy cậu đến cũng chỉ liếc mắt lên rồi lại nhìn xuống quyển album ấy. Cậu cũng ngó tới ngó lui không biết phải làm gì, nơi này chỉ có hắn và cậu, chủ tiệm thấy thế vội vàng lên tiếng và tư vấn cho họ chọn những mẫu hợp thời. Cả hai thống nhất chọn mẫu mình thích đưa đến cho ông chủ. Mọi chuyện diễn ra yên bình hơn cậu nghĩ... Hình như tự Chính Quốc doạ sợ bản thân rồi.

Cậu được đưa trở về nhà.

Vừa đến cửa đã nghe những lời chua ngoa phát ra từ bên trong.

"Ôi dào, về còn không thưa lấy ai một tiếng, àaa... Người ta sắp thành cậu dâu nhà họ Kim lộng lẫy sung túc rồi, đâu còn xem người tốn công cho nó ăn ở đây ra gì!"

"Mẹ đừng hở cái là rầy Chính Quốc, em nó còn chưa vào trong nhà mà." - Điền Chính Quy thấy vậy cũng mau chóng nói giúp.

"Cứ bênh nó vào, sau này nó còn coi mình ra gì?"

Hai mẹ con cứ cãi nhau chí choé, cậu đứng một bên không biết phải thưa thốt nói năng như nào, lúc họ im lại mới khẽ gật đầu thưa và hỏi thăm anh cả rồi nhanh chóng trở vào trong.

Sau hôm ấy, cậu không ra khỏi nhà mà chỉ quanh quẩn gom lại những bức ảnh người mang nặng đẻ đau quá cố của mình, rồi cất gọn vào trong chiếc hộp gỗ cũ kĩ. Cậu không còn nhớ rõ ba nhỏ cậu thích những gì, ba cậu thường ngày làm việc ra sao, chỉ nhớ rằng ba cười rất dịu dàng, cái ôm của ba cũng rất ấm áp... Tiếc là ba lại không còn ở đây bảo vệ Chính Quốc rồi.

Ngày cưới rồi cũng đến.

Một lễ cưới hoành tráng, đồ sộ nhất cả Nam Kì, người làm ra vào tấp nập chuẩn bị tươm tất mọi thứ. Kim gia cũng ra chào đón những vị khách quý xa gần đến chung vui, ai ai cũng nở nụ cười thương mại trên môi. Không khí tưng bừng càng làm cho lễ cưới ấy đáng nhớ đến, những người nông dân cũng túm tụm xem cái lễ cưới này, người nào cũng chen lấn nhau muốn xem mặt Điền Chính Quốc. Muốn thấy được omega kia nhan sắc như nào mà động lòng được Kim Thái Hanh!

Bên trong.

"Cậu Chính Quốc quả là xinh đẹp ngàn năm có một, tôi không cần trang điểm cầu kì cũng đủ làm mọi người xiêu lòng, thật đáng nâng niu đó. Đúng là cậu Kim không thể không động lòng mà, hàng mi này giữ được cả một chiếc đũa, chiếc mũi cao thẳng như thế này khéo lại đâm thủng tim người nhìn mất, đôi môi này quá đỗi hoàn hảo, đẹp đến từng tấc da tấc thịt!" - Người phụ nữ trung niên phụ trách trang điểm và trang phục đang tấm tắc khen lấy khen để 'cậu dâu' Chính Quốc.

Đối mặt với những lời khen có cánh ấy Chính Quốc chỉ cười cho qua, cậu không biết những lời khen này dành cho cậu có ích gì nhưng cậu biết nửa số ấy lại không hề chân thật...

Kim Thái Hanh cũng bước vào, xem xét một lượt rồi nhìn đến Chính Quốc đang ngồi yên như làn nước tĩnh lặng, người khác chỉ muốn chạm tay tới nhưng lại sợ bị xao động. Thái Hanh lên tiếng muốn cùng cậu trò chuyện đôi lát, cậu cũng gật đầu theo sau.

Đến sau nhà, Thái Hanh đứng yên rồi từ từ quay mặt đối diện với Chính Quốc lên tiếng.

"Cậu vào nhà tôi thực ra là muốn gì? Của cải, quyền thế, danh tiếng, hay là muốn cái thân phận 'dâu nhà họ Kim'?"

Sững người một lát, thực sự cậu cũng hỏng có biết sao mà ông bà Kim dòm trúng cậu, cậu hỏng biết nói gì trong tình thế này cả.

"Tôi đâu có biết tại sao đâu, nhưng tôi cũng đâu có muốn... gả vào nhà anh."

"Không muốn gả vào nhà tôi? Vậy bây giờ cậu đang trong tình thế gì vậy hả, nói như vậy là Kim gia ép buộc cậu à?"

"Thì đúng là vậy mà"  Cậu thoáng qua trong đầu, muốn nói ra lắm nhưng lại không dám.

"Tôi không biết Kim phu nhân vì sao lại nhìn trúng tôi, tôi chỉ đáp ứng theo. Nhà họ Kim cũng chống lưng cho nhà tôi từ lâu như vậy, tôi từ hôn thì thật không ra lẽ."

"Tôi nói cho cậu biết, cậu tuyệt đối sau này không được chen vào đời tư của tôi, hãy xem cuộc hôn nhân vô ích này là trò chơi tiêu khiển gắn kết hai công xưởng với nhau. Tôi không thích omega, mùi của ngửi thấy thôi đã tởm, đừng hòng mon men đưa thứ tin tức tố chết tiệc đó lại gần tôi, tôi sẽ bóp cổ cậu rồi quẳng cho chó ăn!"

còn tiếp...

________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net