Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu nghe xong những lời đe doạ kia cảm giác sợ hãi cũng lan khắp người, tâm trạng bình thường đã tệ nay còn thấy tệ hơn. Hắn bỏ đi để lại Chính Quốc với dòng suy nghĩ phức tạp A! Thì ra cuộc liên hôn này không có ích gì cho cả hai hết.

Lát sau cậu cũng trở về nơi chính tiệc, mọi việc đều diễn ra sôi nổi, thấy người khác cười và chúc phúc cho mình, Chính Quốc lại càng thấy thương bản thân mình hơn. Chọn cách phớt lờ nhau, hai người trao cho nhau nụ hôn đầy giả dối trong buổi tiệc ấy, đừng nói tới việc sinh con cho Kim gia, ngay cả việc hôn nhau cũng phải đắn đo rồi.

Chính Quốc chưa đến tuổi tiếp rượu, Thái Hanh kêu cậu ra góc ngồi, cậu bơ vơ đưa ánh mắt trong trẻo nhìn mọi thứ xung quanh.

"Hôm nay con rất đẹp Chính Quốc à, sau này hai đứa sống tốt với nhau nhé." - Kim phu nhân đến bên cậu, nắm đôi tay và thủ thỉ.

Cậu mỉm cười thật nhẹ, tối hôm nay phải dọn đến nhà riêng của cậu và hắn rồi, thật lo lắng.

• Đám cưới nhanh chóng kết thúc.

Nhà riêng.

"Xin chào Kim thiếu phu nhân, tôi là quản gia ở đây, họ tôi là Trần, căn phòng đã chuẩn bị từ trước, tôi sẽ dẫn cậu vào."

Bác quản gia nhanh nhẹn dẫn Chính Quốc vào trong tấm rèm đỏ, bên trên trang trí chữ Song Hỉ thật to màu vàng. Căn nhà riêng được ba mẹ chồng tặng đều được làm từ gỗ lim quý giá, nhưng nơi này to lớn quá, cậu lại cảm thấy không quen...

1 canh trôi qua
2 canh trôi qua
3 canh trôi qua

và... cả một đêm trôi qua... Cậu vẫn cố gắng đợi Thái Hanh trở về, cậu buồn ngủ díu hết cả mắt vẫn không dám ngủ vì sợ phá hỏng tâm trạng của hắn. Nhưng cậu nhận lại được gì chứ, một đêm nhạt nhẽo vô vị như thường ngày.

Sáng hôm sau cậu không dậy nổi, hắn bây giờ mới trở về nhà trong tình trạng say xỉn, lôi thôi lắm, cứ như không phải thiếu gia họ Kim vậy. Quản gia cũng nhanh chân pha nước giải rượu, hắn khi say còn đáng sợ hơn khi tỉnh. Quản gia thấy hắn đỡ hơn mới dìu vào phòng ngủ, hắn loạng choạng đi vào trong, thấy Chính Quốc đang yên tĩnh nằm trên giường thì cau có.

"Cút ra khỏi giường! Tôi đã bảo cậu đừng đến gần tôi, không nghe thấy hay sao hả, ai ăn sen để trong nhà mà mùi dậy như vậy hả, ai?!"

Chính Quốc nghe tiếng hét cũng mơ màng ngồi dậy, thấy một đôi tay vớ đến cổ áo rồi mạnh mẽ quật cả cơ thể cậu xuống sàn nhà. Phải, omega yếu đến vậy, alpha chỉ cần quơ nhẹ là đã ngã rồi, cậu đau đớn ngồi dưới đất, tủi thân lắm. Cậu đau đến nước mắt tràn ra ngoài, hắn không quan tâm cậu đau như thế nào mà chỉ liếc nhìn một cái rồi lại lên giường ngủ. Quản gia từ bên ngoài bước vào, ân cần dỗ Chính Quốc rồi dẫn cậu qua phòng khác nhưng cậu vẫn không nhịn được mà cố gắng khóc thật khẽ, mọi chuyện tưởng như sẽ như ác mộng với cậu thì Kim phu nhân đến.

Kim phu nhân vừa vào trong liền vào phòng tân hôn tìm cả hai, Chính Quốc đâu không thấy chỉ thấy Thái Hanh say xỉn ngủ mê trên giường, cứ ngỡ cậu thức sớm làm gì đó nên mới cảm thấy yên lòng. Nào đâu nghe tiếng nấc nghẹn ngào mới bật tung cừa phòng ra, đôi mắt ửng đỏ, cả người vì khóc mà ửng hồng, chân tay vài chỗ bầm tím cả lên. Kim phu nhân thấy thế hớt hải đến bên hỏi thăm, cậu giấu bà không nói, chỉ nói bản thân vô tình bị té đau mới khóc. Bà đâu phải con nít, những lời như vậy với bà chỉ lả trẻ con khách sáo mà thôi, bà hừng hực đi đến phòng tân hôn, Chính Quốc lo sợ cũng chạy theo sau.

"Thái Hanh! Con đối xử tệ bạc với Chính Quốc như vậy sao, không được ngủ nữa, ngồi dậy nói chuyện đàng hoàng với mẹ!"

Hắn nhíu mày rồi lăn qua một bên ngủ tiếp, trực tiếp làm bà nổi giận.

"Dẫn Kim thiếu phu nhân ra ngoài chơi, đem chổi vào cho bà, hôm nay bà phải dạy lại thằng con này!"

Chính Quốc không biết mẹ chồng đã dạy bảo Thái Hanh điều gì, chỉ nghe tiếng cãi nhau om sòm không rõ, lát sau cũng trở nên im lặng.

Những ngày tiếp sau đó, hắn tránh mặt cậu tuyệt đối, cậu cũng không muốn nói gì hơn, coi như sống thế này cũng tốt, không xen vào đời tư của nhau như hắn nói rồi còn gì. Căn phòng tân hôn cũng gỡ xuống như bình thường, cậu cứ quanh quẩn trong nhà, học những người giúp việc và quản gia những việc làm lặt vặt trong nhà đỡ chán.

Có một ngày Kim phu nhân đến thăm hỏi nhà của cả hai lần nữa, nhưng không vào trong mà chỉ dặn dò quản gia gì đó, cậu cũng vốn dĩ không muốn nghe.

"Quản gia Trần, ông thấy Chính Quốc và Thái Hanh dạo này ra sao?"

"Họ vẫn xa cách thưa bà."

"Thế ngươi có biết cách để hai người khăng khít với nhau hơn không?"

"Tôi không biết thưa bà."

"Là có con và liên kết*"

"Vậy, bà muốn tôi làm gì đây ạ."

"Ngươi cầm lấy gói thuốc này, phải cẩn thận pha vào đồ uống hoặc đồ ăn của Chính Quốc, thuốc này giúp kích thích phát tình rất mạnh, không cần pha hết. Gói này pha cho Thái Hanh, cũng là kích thích phát tình, ngươi tuyệt đối không được để hai đứa phát hiện, cứ như tự nhiên mà làm. Khi xưa ta và ông chủ cũng giống như hai đứa này, nhưng ta và ông ấy đã lãng phí cả tuổi xuân để hoà hợp, ta thì không muốn hai đứa nó cũng phải phí cả thanh xuân để hoà hợp với nhau, mà Chính Quốc cũng đã khổ tâm rồi."

"Nhưng như thế có quá đáng không ạ... Khi cậu Chính Quốc lại yếu đuối như thế? Không phải tự tìm hiểu nhau sẽ tốt hơn sao?"

"Chuyện đó ngươi từ từ sẽ hiểu, trước hết là làm theo lời ta."

còn tiếp...
______________
*Liên kết là chỉ việc kết được tạo ra giữa A và O, liên kết có hai nơi hình thành: Sau gáy và bên trong cơ thể, Alpha sẽ đánh dấu bằng việc cắn vào gáy khiến tin tức tố cả hai chỉ thu hút lẫn nhau, đánh dấu có thể làm giả bằng việc Alpha chỉ cắn nhẹ vào gáy Omega. Liên kết bên trong là duy nhất, sau khi thực hiện sẽ không thể làm tình với Alpha khác, vĩnh viễn sống cả đời với nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net