Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


+ Hanbyul xin lỗi vì hưởng Tết khá lâu, có lẽ sẽ ra nhiều chap trong dịp Tết để bù lại (dù gì Tết mình vẫn rảnh hơn bình thường). Cảm ơn và xin lỗi độc giả đã theo dõi truyện!

___________________

Hổm rày Chính Quốc không khoẻ lắm, người cứ lững thững như trên mây, tay chân thì cũng trở nên èo ọt. Nhưng bù lại da mặt trở nên mịn màng hơn và tóc lúc nào mượt cả, Chính Quốc cứ nghĩ là do căn phòng nhiều bụi nên mới sanh ra mệt. Mà ngặt nỗi quản gia Trần lúc nào cũng kè kè theo sau, trong phòng lại có nhiều thứ cậu muốn giấu kĩ, nếu nói với bác ấy, thế nào cũng sẽ để gia nhân làm thay.

Chính Quốc lém lỉnh đâu thể nào để mọi việc vượt xa tầm tay? Nói chuyện với bác Trần cũng dễ mà, cậu sẽ xử lí gọn lẹ ngay.

"Bác Trần, hôm nay con không khoẻ mà hình như có chút bệnh... à khụ khụ... Bác và tụi gia nhân chớ có vào phòng kẽo con lây bệnh rồi không quản được chuyện nhà, Thái Hanh sẽ chửi hết cả. Con sẽ nằm trong phòng, khụ khụ... khi nào tới giờ cơm thì bác hãy gõ cửa đem vào cho con."

Với một màn ho vô cùng 'công nghiệp' của mình Chính Quốc vô cùng tự đắc khi lừa được quản gia Trần.


Nghĩ lại thì lúc mới cưới nhau về Chính Quốc thấy mùi tin tức tố của Thái Hanh đáng ghét lắm, cứ quanh quẩn trong mũi mà cái mùi hăng hăng của cây gỗ khiến Chính Quốc không tài nào yêu thích được.

Bây giờ thì sao, cảm giác như bản thân mới vừa tự vả vào mặt vậy... Mùi của hắn hiện tại lại rất thơm.

Chúng thơm mùi gỗ nhưng nếu cảm nhận kĩ thì chính là hoắc hương.

Chính Quốc biết khá rõ về những mùi hương khác nhau của tin tức tố, nhưng kiến thức về tin tức tố chỉ được dạy kĩ trong những chồi học. Chính Quốc thì không được đi học vì mang danh omega thấp hèn, nhưng không có nghĩa là Chính Quốc cam chịu đến nỗi không biết gì như những omega khác. Cậu luôn lén cả nhà nhờ người anh cả Chính Quy chia lại vài quyển sách cũ và học chúng. Chỉ là vốn kiến thức của cậu sẽ chịu kém hơn beta và alpha.

Nói thì nói vậy, mới vừa bước vào phòng cậu đã muốn ngủ ngay luôn rồi. Chắc chắn là do liên kết khiến cậu bệnh day dẳng, chính liên kết khiến cậu thấy thích thú với mùi hương kia! Cậu không thể nào thích loại người sẵn sàng bỏ đi giọt máu của mình như thế.

Chết thật...

Chính Quốc cố gắng ngăn bản thân ôm lấy chiếc giường, bây giờ mà nằm vào cậu sẽ ngủ ngay.

Kéo chiếc hộp gỗ cũ từ dưới giường, lấy chiếc khăn lau cho nó rồi cẩn thận mở ra. Những bức ảnh trắng đen cũ kĩ lần lượt hiện lên trong đôi mắt trong trẻo của Chính Quốc. Với nét mặt buồn bã, cậu cầm lên một bức ảnh gần như nát, khẽ gọi.

"Ba nhỏ..."

Trong bức ảnh đen trắng kia hiện ra một thiếu niên xinh đẹp trong bộ tóc dài đơn giản, không ai bàn về người vợ cũ bên cạnh ông Điền cả. Họ nào biết được người vợ đã chết của ông ta là một thiếu niên?

Do không mấy ai rõ về người vợ cũ của ông Điền mà Chính Quốc cũng không biết gì về người ba nhỏ của mình cả, chỉ biết ba nhỏ rất xinh đẹp với cái chết khi chỉ mới tròn hai mươi ba.

Để những bức ảnh sang một bên, một chiếc túi lụa màu đỏ được chính tay cậu thêu những hoạ tiết vàng nằm ngay ngắn bên dưới. Chính Quốc cuối cùng cũng nhớ đến chiếc nhẫn này, chỉ do quá lâu rồi mà cậu không đeo vừa nữa...

Cậu cầm chiếc túi lên, mở ra và mân mê chiếc nhẫn bạc khi xưa ấy, miệng lấp ló nụ cười vui vẻ rồi lại vụt tắt nghĩ ngợi. Giá mà lúc ấy cậu hỏi tên của cậu alpha đó, giá mà cậu nói lời từ biệt rõ ràng hơn thay vì chỉ đứng nhìn thiếu niên kia bỏ đi... Tiếc thật.

Chỉ khi người ta đánh mất thứ gì đó, người ta mới cảm thấy thứ đó quan trọng đến mức nào.

Mãi rơi vào khoảng không suy nghĩ của riêng mình mà Chính Quốc không hay biết sự hiện diện của người phía sau, hắn vẫn đứng đó quan sát còn cậu vẫn lo lục lọi những thứ dưới gầm giường. Không ai mở miệng nói câu nào đến khi Chính Quốc thấm mệt, ngồi lên giường quay mặt lại phía cửa.

Một thân ảnh cao như cột đình đang đứng im ắng trước mắt Chính Quốc, cậu la toáng lên trong sợ hãi.

"A-Anh anh làm gì ở đằng sau tôi thế hả?!"

"Nhà của tôi, tôi làm gì cần phải thưa với cậu à?"

"Nhưng mà a-anh không nói gì, cứ im lặng như ma vậy làm sao mà tôi không thắc mắc được."

Hắn nhoẻn miệng cười trông rất rất đáng ghét, không nói không rằng lại đứng sau lưng người khác. Thật bất lịch sự.

Cậu vẫn còn cay cú vì chuyện ban nãy, hắn thì lại ung dung bước vào trong thay tắm rửa như không có chuyện gì xảy ra, tức chết Chính Quốc rồi!

Nhưng lạ lắm, hắn đã vào phòng nãy giờ sao Chính Quốc lại không cảm thấy mùi hương trên người hắn? Tại sao bản thân lại cảm thấy yên tâm khi có sự hiện diện của hắn đến nỗi quên đi mọi sự xung quanh như vậy?

Hắn tắm ra, bước đến trước mặt cậu.

"Chiếc nhẫn ban nãy là của ai cho cậu?"


còn tiếp...

_____________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net