19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook ngồi đối diện Park Jimin cùng nhau nghe bài hát mới. Vừa đăng tải cách đây vài phút, lượt xem đã vượt quá hơn một trăm nghìn người.

"Tớ đáng ra nên phát hành nó sớm hơn mới phải, thật sự hay quá đi."

Park Jimin hài lòng mỉm cười, "Tớ biết cậu lười biếng, đời nào chịu lết xác đến phòng thu âm bao giờ."

Jeon Jungkook bĩu môi, "Cậu đừng có xem thường, Jeon Jungkook này rất là chăm chỉ đó."

Park Jimin chỉ biết cười trừ, mắt hạ xuống nhìn lượt xem tăng lên chóng mặt.

Ở bên này, Jeon Jungkook vui vẻ bấm điện thoại.

[97: Chừng nào anh tan làm nhớ đến trường quay đón em.]

[95: Ừ.]

Jeon Jungkook bắt đầu làm nũng.

[97: Anh trả lời dài một tí đi.]

[95: Dài một tí đi.]

Jeon Jungkook càng nhìn dòng tin nhắn này lại càng chướng mắt. Nhanh chóng đạo diễn cũng đến thúc giục cậu bắt đầu quay.

Hôm nay Jeon Jungkook có một show truyền hình. Cậu gặp được rất nhiều đồng nghiệp trước đó cùng quay chung, thế nên trong lúc chơi cũng không mấy e dè.

"Đội chơi giành chiến thắng trong trò chơi ngày hôm nay chính là đội của Jeon Jungkook."

Cậu khẽ mỉm cười, tất cả những người có mặt ở đó cũng chúc mừng cho cả hai.

"Chúng ta nghỉ ngơi một chút đi." Park Jimin đứng ở bên ngoài lên tiếng.

"Được, mọi người nghỉ giải lao đi."

Jeon Jungkook nghe vậy thì mừng rỡ, hí hửng đi đến chỗ Park Jimin, chưa gì đã lấy điện thoại ra muốn nhắn tin cho Kim Taehyung.

"Cậu còn có tâm trạng sao."

Chưa kịp mở khóa điện thoại, Park Jimin đã giật lại trong gang tấc.

"Sao thế, tớ chỉ được nghỉ có mười phút thôi đó."

Park Jimin không mấy vui vẻ, mang điện thoại đưa đến trước mặt cậu.

"Cậu mau xem đi."

Jeon Jungkook cúi đầu đọc mấy dòng chữ nhảy loạn xạ trên màn hình điện thoại. Tất cả đều là những bình luận mắng chửi, ngoài ra không tìm thấy được bình luận tốt đẹp nào.

Park Jimin nhìn thấy nét mặt ngơ ngác của cậu, liền giải thích.

"Cậu trước đó có cho ai nghe qua bài hát này chưa."

Jeon Jungkook suy nghĩ giây lát.

"Rất nhiều."

Park Jimin sầu não thở dài.

"Park Yong Joon cũng ra một bài y hệt cậu, nhưng cậu ấy ra trước cậu hai ngày."

Jeon Jungkook không tin, cậu tròn mắt, tâm trí cơ hồ rất hỗn loạn. Bởi vì cậu thật sự không nghĩ, hậu bối mà cậu tin tưởng lại lợi dụng cậu như thế.

"Cậu đã xem kĩ chưa?"

Park Jimin gật đầu.

Chuông điện thoại của Jimin vang lên, anh vội vàng bắt máy. Ở bên này, Jeon Jungkook lo lắng đọc hết mấy dòng bình luận, sau chuyện lần này kể cả fan hâm mộ cũng quay lưng với cậu.

Park Jimin nói mấy câu liền cúp máy, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

"Cậu ở lại đây quay nốt phần còn lại đi, chuyện này để tớ tìm cách xử lý."

Cả buổi ghi hình vẻ mặt của Jeon Jungkook rất thiếu sức sống, đầu óc lúc nào cũng nghĩ về sự việc lần này. Cậu chắc chắn vẫn còn nhớ, khoảng thời gian trước khi kết hôn với Kim Taehyung, cậu cũng từng một lần rơi vào hoàn cảnh giống như vậy. Lúc đó, cả giới truyền thông to lớn đều chỉa mũi dùi về phía cậu, cơ hồ không để cho cậu có đường lui.

Mới đó mà show truyền hình cũng đã kết thúc, Jeon Jungkook thẫn thờ đi ra bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Kim Taehyung đứng cách cậu không xa. Hai tay hắn cho vào túi, lưng tựa lên mui xe, không biết hắn đã đợi cậu được bao lâu rồi.

Jeon Jungkook như người mất hồn đi từng bước đến chỗ của hắn. Bởi vì hắn đậu xe ở trong một góc khuất, hiện tại trời cũng đã tối, mọi người trong đoàn quay phim thì lần lượt về hết. Vậy nên, khi mái đầu đang cúi thấp của Jeon Jungkook chạm vào ngực hắn, cậu đã không kìm được mà khóc nấc lên.

Kim Taehyung không hiểu rõ sự tình, tưởng cậu không để ý đường đi, va phải hắn nên đầu mới chấn thương dẫn đến khóc bù lu bù loa như vậy.

Jeon Jungkook từ từ ổn định hơi thở, chuyển từ khóc sang thút thít, mái đầu nhỏ dần ngẩng lên nhìn Kim Taehyung.

"Em sắp phải đối mặt với dư luận tàn khốc rồi."

Kim Taehyung vẫn chưa hiểu ý nghĩ của cậu, hiện tại chỉ đứng im một chỗ, để cậu tùy ý dựa vào người mình.

"Em gặp chuyện gì?"

Đột nhiên, Jeon Jungkook lại cảm thấy cay cay sóng mũi. Giọng của Kim Taehyung lúc này quá đỗi êm dịu, lúc hắn kết thúc câu nói đó, Jeon Jungkook thật sự còn muốn khóc to hơn. Cảm giác tham lam muốn được hắn ôm vào lòng lại càng rõ.

"Anh đã xem tin tức chưa."

"Chưa xem."

Kim Taehyung vừa nói vừa nâng bàn tay mình lên, cẩn thận lau đi những giọt lệ vương trên gò má cậu. Sau đó lấy điện thoại từ trong túi, theo lời cậu mà gõ vào hot search của ngày hôm nay.

"Tin tức của diễn viên Choi Woo Sik hẹn hò với diễn viên Kim Dami?"

Jeon Jungkook chu môi lắc đầu.

Kim Taehyung lướt xuống hot search phía dưới, "Nhóm nhạc nam toàn cầu liên tục nhận hết các giải thưởng lớn nhỏ?"

Jeon Jungkook lấy một cánh tay còn lại của hắn lên lau nước mắt, lại lắc đầu.

"Diễn viên Jeon Jungkook được nhận vào một phim ngắn lấy bối cảnh học đường?"

Jeon Jungkook kinh ngạc, ngó vào điện thoại của hắn, thắc mắc nói.

"Chuyện em đạo nhạc sao lại không hiện lên hot search thế?"

"Tôi không biết."

Jeon Jungkook khó hiểu nhìn vào màn hình nhỏ ở trong tay, lúc ngồi vào trong xe vẫn không buông nó ra được.

"Có đói không?"

Jeon Jungkook lắc đầu, "Không đói."

"Có muốn đi đâu đó không?"

"Không muốn."

Cứ như thế, Kim Taehyung đưa Jeon Jungkook trở về nhà an toàn. Lúc cậu lên các trang mạng xã hội cũng không tìm thấy bình luận nào ác ý nữa, giống như chuyện sáng nay chỉ là mơ vậy.

Jeon Jungkook thật sự vẫn chưa hiểu nổi, Park Jimin lại không phản hồi cho cậu biết anh đã giải quyết xong chưa. Hoàn toàn đưa Jungkook vào vòng xoáy thắc mắc.

Tối ngày hôm đó, hot search lại thay đổi vị trí. Tên của Park Yong Joon lần đầu tiên nhảy lên trang đầu thanh tìm kiếm.

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net