7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook ngồi ngay ngắn trên ghế lông êm ái, phía trước mặt cậu rất nhiều máy quay với ánh đèn chớp nháy liên tục. Bởi vì đã quá quen, vậy nên thao tác của cậu trước ống kính đều rất thuần thục, nhìn không ra bất kì điểm thiếu chuyên nghiệp nào.

"Chào mừng mọi người trở lại với talk show của tuần nay. Và ngày hôm nay chương trình của chúng tôi vinh dự mời đến một vị khách hiện tại đã lấy cắp rất nhiều trái tim của các chị em phụ nữ, trong đó có tôi. Không đợi các bạn đợi lâu, chúng ta hãy cùng nhau chào đón vị khách mời của ngày hôm nay."

Khi người dẫn chương trình kết thúc, máy quay liền chỉa ống kính sang người đàn ông kiêu ngạo đang ngồi phía đối diện.

"Xin chào tất cả mọi người, tên của tôi là Jeon Jungkook."

Cô MC mỉm cười, dẫn dắt cả hai bắt đầu vào chủ đề của chương trình ngày hôm nay.

"Bắt đầu với câu hỏi đầu tiên mà các fan hâm mộ đã đặt cho chương trình. Rằng là, anh cảm thấy vai diễn trong bộ phim vừa rồi như thế nào?"

Jungkook hướng đến ống kính máy quay, khẽ cười, "Tôi cảm thấy nó rất giống như bản tính thật của tôi. Lúc nào cũng nghĩ về người đàn ông hiện diện cuộc sống của mình."

"Trước khi sang đến câu hỏi tiếp theo, chúng ta hãy cùng gặp gỡ thêm một vị khách mời nữa. Và tôi nghĩ chắc chắn các bạn sẽ đoán được người đó là ai rồi phải không nào, xin mời."

Người đàn ông bước ra với dáng vẻ thư sinh của một diễn viên chỉ mới vào nghề. Cúi đầu chào tất cả mọi người, sau đó đi đến ngồi bên cạnh Jungkook.

"Xin chào tất cả mọi người, tên của tôi là Park Yong Joon."

Cả ba cùng nhau trò chuyện trước ống kính, sau đó theo các thử thách của chương trình rồi thực hiện. Park Yong Joon là bạn diễn trong phim cùng Jeon Jungkook, nhưng chỉ là vai phụ phản diện mà thôi. Thế nên đa phần các thử thách của chương trình đều là xoay quanh các phân đoạn nhỏ trong phim, muốn họ một lần nữa diễn lại.

Mặc dù diễn xuất của Yong Joon không tốt, nhưng trong suốt cả chương trình đều không nhìn ra được điểm đáng chê nào. Bởi vì được Jungkook giúp đỡ che chắn, thế nên talk show ngày hôm nay đã hoàn thành nhanh chóng. Tất cả mọi người có mặt ở đó đều cúi đầu cảm ơn cậu lia lịa.

Ở phía sau hậu trường mọi người tất bật dọn dẹp, Jeon Jungkook ngồi ở ghế trang điểm, đợi trợ lý đến đón.

Yong Joon từ xa bước đến, trên tay một cốc nước ấm đưa cho cậu, lễ phép nói, "Tiền bối."

Jungkook mỉm cười nhận lấy cốc nước, lịch sự cho điện thoại vào túi quần rồi cùng Yong Joon trò chuyện.

"Bài hát bữa trước tiền bối cho em nghe thử thật sự rất hay, em đã nghe đi nghe lại nhiều lần lắm đó."

"Vậy sao." Cậu đưa cốc nước lên miệng uống một ít.

"Khi nào thì tiền bối mới có ý định đăng nó lên, em thấy tiền bối ngâm nó cũng lâu lắm rồi."

Jungkook suy nghĩ một chút, nhớ lại bài hát mình đã sáng tác vào mùa hè năm trước. Đúng là đã ngâm quá lâu, bởi vì cậu dự định chỉ để cho đồng nghiệp nghe, còn fan thì vẫn chưa tính tới.

"Tôi cũng không biết, nhưng nếu có thể thì chắc là vài tuần tới."

Bởi vì lịch trình quá bận, lại còn phải đến phòng thu, Jungkook nhất định sẽ mệt rã rời mất.

Yong Joon định nói thêm gì đó nhưng trợ lý Jung đã đến đón cậu. Cậu chỉ đành cúi đầu thay cho lời tạm biệt, sau đó tiếp tục ngồi ở trước bàn trang điểm, nhìn bản thân mình trong gương một cách khó hiểu.

***

Jeon Jungkook nằm dài ở trên giường sau khi vừa tắm xong, cậu bực bội mắng vào điện thoại. Tin nhắn vừa rồi liền bị cậu nhấn gửi đi.

[95: Không cho phép em mua sắm nữa.]

[97: Đồ keo kiệt.]

[95: Còn hơn là phá sản!]

Jeon Jungkook một lần nữa mắng nhiếc vào điện thoại. Cậu rõ ràng chỉ mới mua có bốn chiếc đồng hồ trong tuần này, cũng đâu đến mức khiến hắn phá sản được.

Jungkook định nhắn lại một tin, đột nhiên lại bất cẩn làm rơi điện thoại. Đầu một trận đau nhói, có lẽ do cậu tắm khá trễ nên có đôi chút ảnh hưởng đến sức khỏe. Jungkook đành đánh một giấc dài, mặc kệ chiếc điện thoại nằm bên dưới nền gạch vẫn đang sáng đèn.

[95: Còn ở đó không?]

Taehyung thấy cậu không trả lời, hắn có chút lo lắng hỏi han. Hắn sợ cậu giận hắn, vì Jungkook là một người khó dỗ dành.

Trừ khi đồng ý cho cậu mua sắm.

Đã trôi qua mười lăm phút, trạng thái của cậu vẫn hoạt động nhưng lại chẳng trả lời lại hắn một tin nào khiến hắn vô cùng sốt ruột. Đành phải nhấc máy, gọi cho cậu một cuộc.

Nhưng vẫn là không có động tĩnh gì khách quan.

Cứ như vậy hắn đã gọi cho cậu liên tiếp hai mươi sáu cuộc, tất cả đều trở thành cuộc gọi nhỡ không một chút hồi âm.

Hành hắn phải xuống nhà, chạy xe đến nhà cậu xem xét. Trên đường đi tiện thể mua một cái bánh ngọt, hắn còn nhớ lúc trước khi cậu giận hắn, đã đòi hắn mua loại bánh ngọt này sau đó mới chịu nguôi giận.

Taehyung cho xe đậu vào gara, hắn định sẽ ngủ nhờ lại nhà cậu một đêm, dù gì thì trời cũng đã tối rồi.

Lúc lên đến phòng, đèn phòng vẫn còn mở. Hắn lại càng thêm chắc chắn rằng Jungkook đang giận hắn. Kim Taehyung không có thói quen gõ cửa phòng cậu, cứ như thế tùy tiện bước vào.

Nhìn thấy Jungkook nằm lộn xộn trên giường, hắn chỉ khẽ cười, từ bao giờ mà tướng ngủ của cậu lại xấu đến như vậy.

Taehyung bước vào, đặt bánh ngọt lên bàn gỗ, sau đó cúi người giúp cậu dọn mấy túi đồ hiệu vẫn chưa mở ra với mấy cái áo quăng lung tung trên sàn nhà còn chưa kịp cắt mác. Đồ hiệu chất nhiều đến mức này rồi, vậy mà vẫn còn muốn mua thêm. Jeon Jungkook đúng là bị bệnh thật mà.

Hắn đi đến phía đối diện nhặt điện thoại của cậu lên. Lúc ngẩng đầu vô tình bắt gặp gương mặt khó ở của cậu. Hai đầu lông mày nheo lại, cả người đều thu hết lên. Nếu lấy chăn đắp lên toàn thân cho cậu, nhất định sẽ nhìn giống như một cục bông gòn nhỏ xíu. 

Nhưng dường như có điều gì đó không ổn lắm thì phải.

Taehyung theo bản năng vươn tay sờ lên trán của cậu. Jungkook thấy sự đụng chạm bất thường liền lấy tay mình nắm lại, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ.

"Bắt được trộm rồi nha."

Taehyung biết cậu đang ngủ mớ, thế nên đành thuận đà nói chen một câu.

"Ừ. Đến trộm trái tim em đây."

.

.

.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net