15 - lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Seokjin chiều hôm qua cũng vừa đáp máy bay từ Canada về cùng với Namjoon, sáng nay đã hí hửng lái xe sang nhà Jungkook, còn chu đáo đem theo cả mớ quà về cho cậu. Anh làm sao biết được đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Seokjin lái xe đến trước cổng nhà Jungkook, chợt ngớ người vì đã có một chiếc xe khác đỗ ngán đường anh, Seokjin đành bất lực cho lui xe đỗ sang hướng khác. Khoá xe lại rồi mới vào nhà.

11 giờ trưa rồi nhưng căn nhà vẫn yên tĩnh.

Jungkook ngày thường cũng không có thói quen dậy sớm, điều đó Seokjin biết rõ nên cũng chẳng hề xa lạ gì cậu em trai mình nữa.

"Cạch"

Tiếng cửa phòng bật ra với bao sự bàng hoàng đổ ào lên Seokjin.

Cậu em trai vàng bạc của anh đang cuộn tròn trong lòng một nam nhân khác mà ngủ say, cũng may cả hai ngủ bán nude bên dưới đã đắp chăn che lại chứ không thì sau chuyến này Seokjin có nước mà đi chữa mắt.

Hai con người trên giường vẫn ngủ yên không hay biết, Seokjin bây giờ chỉ kiếm đường chuồn đi cho lẹ chứ không thể nào ở đây được lâu.

À thì trước khi ra khỏi nhà, Seokjin có để lại quà cho Jungkook, nhân tiện cũng nhắn nhủ với cậu em nhỏ đôi ba câu thương mến.

"Tem gỡ rồi không dán lại được. Việc thấy rồi giả mù cũng không xong. Em trai ngoan, kiếp này coi như bỏ!"

Seokjin gật gù hí hoáy viết xong vài dòng đã tự thấy mình tài. Còn nhớ lần đầu anh bị Namjoon ăn sạch xấu hổ lí nhí đem chuyện kể cho Jungkook, cậu em trai lúc đấy miệng gặm miếng sườn, vỗ về anh lớn bằng một câu sặc mùi thiếu đánh.

"Anh trai, kiếp này coi như bỏ!"

Bây giờ, đến lượt Seokjin trả lại câu đó cho cậu.

Thừa biết ngày này trước sau gì cũng đến, nhưng anh không ngờ là nó đến sớm hơn anh nghĩ. Thôi thì ăn miếng thì trả miếng. Seokjin cũng không ngờ rằng cả hai tiến triển tốt như vậy. Lần trước anh có thể hiểu nhầm, nhưng lần này tận mắt chứng kiến thì không thể nhầm đi đâu được.

Còn nhớ cái hồi anh mới ngang tuổi cậu, một cái nắm tay còn chưa có, Seokjin lại tự thấy mình giữ giá hay ghê.

Mà, vừa về với Namjoon chưa bao lâu đã bị lôi ra chén sạch.

Seokjin bước ra cửa, cẩn thận khoá cổng rồi phóng xe đi mất.

Chuyện ngày hôm nay anh giữ, hôm sau gặp được Jungkook nhất định đem ra trêu cho hả hê.

Ít ra thì cũng phải trả thù vì lần đầu của anh cũng bị tên nhóc con này cười cho chín mặt.

-
Mặt trời lúc này đã lên cao tít, soi thẳng từng tia nắng chói chang nhất vào nơi gian phòng vẫn đang nhịp nhàng từng hơi thở, Jungkook hít vào thì Taehyung thở ra, Jungkook thở ra lại đến lượt Taehyung hít vào, đều đều chầm chậm, chẳng có một dấu hiệu nào của sự thức giấc.

Hai con người cứ thế, ngủ từ lúc nắng vàng chói rọi cho tới khi mây đen kéo tới ù ù tối sầm cả trời đất. Bầu trời còn hiên ngang đánh ầm một cái thiếu điều muốn trôi tuột cả linh hồn, vậy mà hai con người mới chịu cựa mình mở mắt.

Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt nhau là thân thể cả hai trần như nhộng.

Tiếp theo là một tiếng hét thất thanh hoà cùng tiếng sấm bên ngoài vang dội.

Đoán xem ai hét nào.

Ừ, là Kim Taehyung. Hét một hơi lảnh lót đến chót vót.

Tiếng hét khiến Jungkook giật mình, còn thất kinh hơn cả tiếng hét của Seokjin hyung.

Hét đến nỗi, Jungkook ngớ cả người.

Dù là cậu cũng sốc chết đi được.

Nhưng mà Taehyung hét hộ cậu luôn rồi.

Sau một hồi định thần lại mọi chuyện, trên người cả hai đã tạm có được vài mảnh vải che thân rồi Jungkook mới cất được thành tiếng.

"Anh chủ động trước bây giờ còn hét là hét cái gì!"

Vừa kịp bình tĩnh lại cậu như muốn xông đến đánh người, kèm theo cơn đau từ phía dưới truyền lên khiến cho Jungkook càng muốn nổi máu.

"H-hôm qua..."

"Hôm qua anh say bí tỉ, đang ngủ lại đè tôi ra rồi thành ra như này"

Kim Taehyung bây giờ cứng hết cả người. Anh biết đêm qua mình làm gì, biết người nằm dưới thân mình là ai, dù có say đến mấy thì mọi thứ lúc đó cứ hiện rõ về mồn một trong đầu anh. Chỉ là Kim Taehyung không tin được là mình và Jungkook chỉ sau một tháng biết nhau, và chỉ qua một đêm say mà đã...

Taehyung không còn lời nào để nói, chính xác là chết cứng tại một chỗ, bây giờ có nói gì anh cũng cảm giác như mình là một tên lưu manh vậy.

"Đồ lưu manh!"

Taehyung ngớ người, ơ moẹ, anh biết anh lưu manh rồi nhưng mà, Jungkook là đang đọc suy nghĩ của anh đó hả, thà để anh nghĩ nó trong đầu còn hơn chính miệng cậu thốt ra, nghe nó nặng nề đến chết.

"Tôi xin lỗi..."

"Xin lỗi rồi có đền lại được cho tôi không?"

Jungkook ấm ức cứ thẳng mặt mà quát lấy Taehyung. Cậu còn đang định quên con người này đi lại không ngờ chỉ vì một chút yếu lòng đã bị anh ta nuốt chửng.

Jeon Jungkook bây giờ trong lòng hỗn độn khó tả. Nghĩ đến đêm qua càng phẫn nộ, tức người mà cũng tức mình không giữ được bản thân. Nhìn Kim Taehyung chỉ biết chôn chân một chỗ lại khiến cậu càng thêm bức bối trong lòng.

"Mặc kệ tôi, dù gì cũng qua rồi, anh về đi"

Taehyung cứ đứng đấy nghệch cả người ra. Đáng lẽ khi nghe mấy lời này thì anh phải nhanh nhanh phóng đi mới phải. Nhưng không, thực sự là Taehyung không nỡ, nhìn Jungkook như chực trào muốn khóc càng khiến anh trong lòng cảm thấy dằn vặt hơn.

"Nhưng mà..."

"Lại làm sao? Dù gì tôi với anh cũng là đàn ông, bất quá thì là tình một đêm, tôi làm gì có em bé được mà anh lo."

Taehyung nghe lời nào thốt ra từ Jungkook lại thấy bứt rứt lời ấy.

"Jungkook, anh..."

"Anh anh em em gì, định bảo anh sẽ chịu trách nhiệm à? Anh nhìn xem người anh mới qua đêm là ai đấy? Không phải nữ nhi mềm yếu cần được bảo vệ đâu"

Taehyung bực dọc trong người, anh không bực cậu, chỉ là đang tự tức mình. Mà Jungkook cũng hay thật, Taehyung chưa nói hết được lời nào đã kịp nắm thóp người ta.

"Còn đứng đó làm gì? Về đi!"

"Jungkook..."

"Về đi, chuyện đã qua, coi như không có."

Jungkook nhẹ giọng, vừa nói vừa vớ chìa khoá xe trên bàn dúi vào tay Taehyung rồi mở cửa đẩy anh ra ngoài.

Taehyung trong lòng bây giờ như mang cả tấn sắt, nặng nề đi về cứ vài bước lại ngoái nhìn cửa phòng Jungkook.

Còn cậu ở bên trong này ngồi im thin thít, đợi đến khi tiếng xe Taehyung nổ máy chạy đi mới chợt nhói trong lòng. Hai lần tiếng xe anh khuất đi là đủ hai lần cậu trong lòng khó chịu, lần trước nhói một thì lần này nhói mười, nhưng khác là đã không khóc được nữa.

Khi nãy Jungkook còn mạnh miệng lắm, bảo với anh cùng lắm chỉ là tình một đêm, nghe có vẻ chẳng để tâm gì nhưng đâu biết chừng Jungkook có thể ôm mảnh tình một đêm này đến mãn kiếp.

Jeon Jungkook chính là đang nặng tình mất rồi.

Bầu trời bên ngoài cứ đánh từng đợt sấm vang dội, Jungkook dở người còn muốn tốc nóc bay đến đánh nhau với sấm trên kia.

Lê thân xuống nhà thấy mớ quà anh Jin đặt trên bàn, kế bên là mảnh giấy nhỏ còn được tỉa cắt thành hình trái tim, bên trong còn có vài dòng chữ.

Jungkook đọc xong thì hâm hấp nhét luôn tờ giấy vào miệng.

Cứ nghĩ đến đêm qua, Jeon Jungkook thật sự là muốn nhai luôn cả thế giới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net