37 - hụt hẫng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa đầu mùa. Cơn mưa cứ kéo dài, dai dẳng từ đầu giờ chiều, từng hồi từng hồi chẳng ngớt, chảy xiết áp lên ô cửa trong veo. Cứ to rồi nhỏ dần, rồi lại to, lại lâm râm như cảm xúc đang dâng từng hồi hỗn độn trong lòng cậu trai trẻ đang nghiêng đầu ngắm nó vậy.

Gió thổi vào từng đợt, phẩy nhẹ lên mái tóc có chút rối xù, trượt lên từng thớ thịt non mềm, lại thêm thổi lạnh vào tâm can từng đợt. Đôi mi buồn rũ rượi vội cụp xuống, cứ đưa mắt nhìn ly cafe trên tay nguội đi, rồi lại ngước nhìn lấy cơn mưa ngoài kia như chưa muốn dừng lại. Màu mưa như màu nước mắt, trong veo khi rưng rưng, trầm đục lúc rơi xuống. Như nỗi trưởng thành của con người, từ ngây thơ rồi lại đến mệt nhoài, lăn qua từng hồi lắng lo, thương tổn.

Uầy, Jungkook không thích cafe chút nào, vậy mà hôm nay cậu lại uống. Đúng là cái mùi vị khiến cậu phải mặt nhăn mày nhó mà nuốt xuống, nhấp một ngụm đã thấy khó khăn, vậy mà cậu vẫn uống. Như cái cách cậu đang chấp nhận mọi thứ, đắng chát nhưng vẫn phải đương đầu.

Đã một tuần kể từ chuyến nghỉ dưỡng của công ty trở về, cậu vẫn như thế, đều đặn mỗi ngày, dậy sớm để đi làm, trở về khi tối mịt. Có những ngày cậu đi sớm, muốn thay đổi tâm trạng một chút lại quyết định cuốc bộ đến công ty, vậy mà đến rồi vẫn còn dư hẳn gần hai mươi phút, buổi tối lại trở về khi cả khu phố dường như đều đã ngủ say một giấc, chuyến xe buýt cuối cùng cũng đã rời trạm cuối sau một ngày dài từ lâu rồi.

Jeon Jungkook trước giờ là người nhanh nhẹn, lại có thói quen kéo dài đến gần sát giờ, sát việc mới làm. Vậy mà bây giờ lại trở nên bình đạm, cậu không trở nên chậm chạp hơn, mà là làm mọi thứ một cách rất chậm rãi, kỹ càng, đổi lại là bắt đầu từ rất sớm. JK của phòng sáng tạo đã không còn những bữa sáng miệng ngậm vội một cái bánh, hớt hãi chạy vào công ty như chạy giặc vì đi trễ nữa. Những bản thảo từ trước deadline rất lâu cũng đã sớm hoàn thành. Công việc chất đống rồi cũng chu toàn tất cả.

Chỉ là, cậu không thể chu toàn được nỗi lòng mình.

Đâu có ai chắc chắn được rằng mình sẽ không thể thay đổi, cho đến một ngày bắt gặp được một lý do nào đó, lý do bắt buộc mình phải trở nên tốt hơn.

Jeon Jungkook bây giờ như một người đàn ông trưởng thành, điềm đạm. Cũng lâu rồi không còn cái cảnh Jin hyung phải sang nhà từ sớm, năm lần bảy lượt lôi cậu dậy vì trễ giờ làm. Cũng quen rồi kể từ lần đầu tiên Kim Seokjin nhìn thấy Jungkook tự order cho mình một ly cafe ít đường, đắng ngắt, nhấp từng ngụm bình thản như mây trôi.

Trưởng phòng KV cả tuần nay đến công ty đều đặn, nhưng có mặt ở phòng sáng tạo không quá ba buổi, có hôm phải tăng ca đến nửa đêm cũng ngồi yên trong phòng giám đốc để tiện trao đổi. Mãi cho đến lúc giám đốc về đã hơn một tiếng mới lọ mọ mang laptop bước ra sau cùng. Jungkook biết, chỉ Taehyung không biết, không biết Jungkook hôm nào cũng đứng một góc, nhìn xe Taehyung rời khỏi công ty rồi mới yên tâm về nhà.

Cậu cũng không hiểu, thay vì cứ bận lòng sao không vùi đầu vào mớ công việc kia để quên đi. Trở về nhà đúng giờ, đi làm muộn một chút, tự khiến bản thân phải nghĩ ngợi đến thứ gì đó khác chứ không phải như thế này. Thưởng chuyên cần, thưởng thêm giờ. Phó phòng JK từng bước khiến giám đốc trở nên hài lòng nhiều hơn, tài khoản cậu có được dần dần trở nên dư dả, làm thêm vài tháng nữa có thể dư sức sắm cho mình con xe moto như cậu muốn. Vậy mà ngay lúc này, Jeon Jungkook lại không biết làm gì, không biết đi đâu.

Hôm nay cuối tuần, một ngày được chút thảnh thơi sau những ngày bận rộn ở phòng sáng tạo. Mưa không ngừng thế này, Jungkook muốn ra ngoài cũng khó, vừa hay thức ăn trong nhà đều hết sạch cùng lúc rồi. Bây giờ tiền ở đâu để lắp đầy lại mớ đồ ăn đó cũng không còn là nỗi bận tâm đối với cậu nữa, tháng này gửi tiền về cho mẹ, vẫn là dư ra khá nhiều, số dư còn đủ để cho cậu gửi về cho mẹ dăm ba tháng nữa cũng không là vấn đề. Vấn đề bây giờ là cái tâm trạng chết bầm của cậu, có đói cũng không muốn ăn. Cứ rũ mắt nhìn mưa không ngừng, lê bước dài từ phòng ngủ xuống đến sofa phòng khách.

Nhưng mà, cả ngày cậu đã không ăn gì rồi.

Ai rồi cũng phải gọi đồ ăn thôi.

Ly cafe khi nãy vừa uống hết, vậy mà bây giờ cậu đã thuận tay order thêm một ly khác kèm theo phần ăn vừa đặt. Ứng dụng bảo 15 phút nữa là sẽ đến.

Jungkook bỏ điện thoại xuống, nhìn bầu trời bên ngoài đang dần tối sầm đi, không biết nghĩ gì lại đột nhiên đứng dậy thả rèm cửa xuống. Chắc lại sợ tâm trạng bản thân bị thời tiết ảnh hưởng đến buồn bực.

Lướt vài thứ linh tinh trên điện thoại để tạm quên đi cái tâm trạng không mấy vui vẻ của mình, tiếng gõ cửa vang từ bên ngoài, chắc là đồ ăn cậu gọi đến rồi.

Cạch!

Tiếng cửa mở ra, Jungkook đứng lặng tại chỗ, để yên cho người ta ngang nhiên xông thẳng vào nhà mình rồi còn thoải mái đóng cả cửa lại.

"Em uống cafe à?"

Jungkook chợt cười, chân lúc này mới nhấc lên tiến tới ngồi lại xuống sofa được, nhưng cũng không ngồi gần người bên cạnh.

Ai cũng biết rõ cậu uống cafe, duy chỉ có một người không biết.

Ly này cậu gọi, đã không biết là ly thứ bao nhiêu trong tuần rồi.

"Một chút thôi, em cần tỉnh táo để giải quyết lại một vài bản thảo"

"Sẽ đau đầu lắm"

Cậu lại cười, xua tay một cách bất lực.

"Không sao, vì công việc thôi"

Không đâu, là vì tâm trạng, công việc không có khả năng ảnh hưởng đến cậu như thế này đâu. Đến Jungkook còn không biết, cậu làm vậy là có đúng không.

"Hôm nay anh đổi nghề à?"

Jungkook cúi người, để hai tay chống lên gối, cầm ly cafe nhấp một ngụm. Hỏi một câu như để bầu không khí bớt gượng gạo.

"Anh thấy người ta mang đồ ăn đến cổng nhà em rồi, anh cũng vừa đến, thuận đường mang vào giúp thôi. Vả lại trời đang mưa, để người ta đứng lâu cũng không tốt"

Taehyung vui vẻ trả lời một câu dài, tay còn nhanh nhanh bày đồ ăn ra cho cậu. Jungkook nghe xong tự dưng thấy no ngang, ừm thì để cho shipper đứng mưa thì thương thật, nhưng mà trong lòng Jungkook bão giông giật đùng đùng cấp 15 16 thì anh trưởng phòng Kim có biết, có xót không?

Cả tuần nay mất hút, điện thoại không liên lạc, công ty không gặp mặt. Hôm nay tự dưng ngang nhiên xuất hiện ở nhà người ta, ở trước mặt người ta nói cười, điệu bộ quan tâm như chưa hề có cuộc chia ly.

Jungkook vừa buồn vừa giận, cũng thừa biết Taehyung hôm đó về đã đi ra mắt với gia đình vợ tương lai, bà Kim đã nguôi giận. Bây giờ còn sang đây thân thiện với cậu, chưa đánh cho là may.

"Em ăn đi không nó nguội"

Jungkook im lặng, ngồi ăn cho bằng hết mớ đồ ăn mình gọi, ăn như để trôi cục tức xuống, ăn mà không thèm nói một lời nào với người bên cạnh. Ăn xong rồi dọn dẹp, một mạch đi thẳng lên phòng khoá trái cửa nhốt người ta ở ngoài.

Chưa kịp hả giận đã thấy Taehyung nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cậu đâu có biết, Kim Taehyung đã được anh trai yêu quý Seokjin của cậu bàn giao lại cho chìa khoá sơ cua nhà cậu đâu.

Nhưng mà nói gì thì nói, giận vẫn là giận. Jungkook cũng không mặt dày tới nỗi qua lại với chồng tương lai của một tiểu thư danh giá nào đó mà cậu còn không biết mặt.

Mà, có cho thì cậu cũng không muốn biết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net