Chương 14: Gặp Kim thượng rất khó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

Beta: Cho Kyung Ah

...//...

Trở về Viện khảo cổ, JungKook tìm đến NamJoon, nhỏ giọng nhờ giúp đỡ. NamJoon nghe xong, có chút ngạc nhiên:

- Cậu nói sẽ không liên quan gì đến Kim tự Tháp đó nữa, sao giờ lại muốn lấy tư liệu?

JungKook bất đắc dĩ nói: - Là nó quấn lấy tôi, không muốn dính cũng không được.

- Do những cơn ác mộng ư? - NamJoon quan tâm hỏi.

JungKook lắc đầu, thờ ơ đáp: - Không có gì nghiêm trọng cả đâu, chỉ là muốn tìm hiểu một vài thông tin.

Chuyện bệnh tình của Oseye và Jahi không được công bố rộng rãi để tránh dư luận bàn tán về các lời nguyền, về mê tín dị đoan. Cái chết của Oseye cũng được thông báo là do buồn chuyện gia đình. JungKook càng muốn giấu đi việc rất có thể cậu sẽ là nạn nhân tiếp theo của các nốt đỏ đáng sợ. NamJoon đã xin nghỉ phép, mấy ngày nữa sẽ bay về nước ăn Tết. Công tác nơi quê người cả một năm ròng, ai cũng muốn trở lại cố hương đoàn tụ gia đình, người thân. Với tính nhiệt tình thái quá của NamJoon, nếu biết JungKook có khả năng mắc bệnh chết người, anh ta chắc chắn sẽ ở lại cùng cậu.

NamJoon không chút nghi ngờ, gọi điện liền cho SeokJin. Người kia mặc dù quái đản, nhưng quan hệ với mọi người không tồi chút nào, lại có gia thế, muốn lấy thông tin về Kim tự Tháp thì anh ta là đối tượng hữu dụng nhất.

Trong chuyến khảo sát, từ khi đọc xong Tử thư thì JungKook đã rơi vào mơ hồ, sau đó cậu không còn chụp hình hay quan sát gì về buồng mai táng của nàng Omorose nữa. SeokJin có thể cung cấp cho cậu hình chụp của Viện khảo cổ phía Bắc, thậm chí là những thông tin có được từ Onuris.

Dù sao cũng là người có máu đi buôn, hiệu suất nhanh nhạy của SeokJin rất không tồi. Trước khi hai "tình nhân" bọn họ lên máy bay về nước ăn Tết, JungKook đã có được những tư liệu cần thiết trong tay.

Cậu đặt một đống giấy tờ dày cộm trên bàn, bỏ qua hết tất cả mẫu cổ vật cần sao chép, chú tâm tìm hiểu tư liệu. Dù sao cuối năm cậu chẳng có đồng thưởng nào, bỏ việc vài ngày cũng chỉ bị phạt như thế thôi.

Trước tiên là những thông tin được các Viện khảo cổ công bố những ngày qua.

Chủ nhân của Kim tự tháp vẫn còn là một ẩn số, không biết là vị Paraoh nào cho xây dựng công trình này. Trước mắt Ramsis được xem như người trọng yếu nhất được chôn tại đây. Ramsis là con rể của Tể tướng Mudads, dưới thời trị vì của nữ hoàng Cleopatra. Không có bất kì thông tin về chức danh, địa vị của Ramsis trong xã hội thời đó, vì căn phòng được suy đoán là buồng mai táng của ông ta hiện vẫn chưa mở được. Nhưng qua quy mô bề thế của lăng mộ, khẳng định Ramsis có địa vị không nhỏ.

Kim tự tháp trước nay vẫn luôn được đặt tên theo người chủ mộ, nên mọi người tạm thời gọi nó là Kim tự tháp Ramsis.

Trong buồng mai táng được khám phá, xác ướp của phu nhân Ramsis - nàng Omorose đã được tìm thấy, cùng hai người con là Olufemi và Olabisi. Nguyên nhân cái chết đang được điều tra, nhận định ban đầu có thể là do bị bệnh. Đáng chú ý là cả ba đều bị giết chết bởi cùng một căn bệnh. Có thể thời điểm đó, Ai cập cổ bùng phát một dịch bệnh đáng sợ, họ đặt tên nó là "Trừ Kookie". Loại dịch bệnh này đã cướp đi sinh mạng cả nhà Ramsis, nên họ đã cho chạm khắc những lời nguyền Trừ Kookie với mong muốn dịch bệnh không thể đi theo họ sang thế giới bên kia.

Một công bố khác, năm 30 trước Công nguyên cũng là thời điểm được cho là hạn hán, nạn đói hoành hành ở Ai Cập, là một trong những nguyên nhân khiến Nữ hoàng Cleopatra thất bại dưới tay Augustus - vị hoàng đế đầu tiên của La Mã. Như vậy, có thể nào ngoài đói, hạn hán, dịch bệnh mang tên "Trừ Kookie" đã góp phần diệt vong Ai Cập?

Các công bố khác cũng cùng quan điểm này. Vàng bạc, châu báu đem chôn theo mộ phần của Omorose không nhiều bằng các lăng mộ khác, vì thế việc có kinh phí xây dựng nên một Kim tự tháp bề thế trong thời kì này là bất khả thi. Đây là công bố của ngài Quibilah, đứng về phía quan điểm của SeokJin (hay đúng hơn là những ghi chép của JungKook), cho rằng, Kim tự tháp này vốn dĩ chỉ cao 6m, phần còn lại ở phía dưới là gì thì cần nghiên cứu thêm.

JungKook bật cười khổ sở. Như vậy là Kim TaeHyung không hề nói với họ về cách nhấn câu sai của JungKook, khiến mọi người vẫn lầm tưởng Trừ Kookie là một lời nguyền về dịch bệnh, chứ không phải là mệnh lệnh triệt hạ một người của quan Tư tế viết Tử thư.

Nhìn chung các công bố đều là những điều JungKook đánh giá và ghi chép lại, chẳng có thông tin nào liên quan đến căn bệnh mà Oseye và Jahi mắc phải. JungKook bèn lục tìm những hình ảnh chụp trong Kim tự tháp, đặc biệt chú ý đến dòng văn tự mà bọn họ đã tranh cãi dữ dội trong lăng mộ, lúc JungKook còn mê man.

Dòng văn tự được chạm khắc bên cạnh quan tài của Omorose, viết khá rõ về cuộc sống trước khi chết của nàng. Trong đó, JungKook bị thu hút bởi những dòng cuối cùng. Các dòng văn tự này bị ánh sáng đèn pin làm lu mờ, còn sát đáy tường đá. Nếu không tường tận về văn tự cổ, có suy đoán nhanh nhạy về từng nét vẽ, chắc chắn sẽ đọc không ra. JungKook bèn lấy ra giấy viết, sao chép lại rồi tự suy đoán, thêm vào vài văn tự cho hợp lý, ý nghĩa của dòng văn tự mới dần dần hiện rõ...

JungKook thất thần nhìn dòng kí tự nửa buổi, đến khi con mèo mập lù Kkanji nũng nịu nhảy vào lòng cậu, cậu mới choàng tỉnh.

Cậu, dường như đã phát hiện ra một thứ vô cùng đáng sợ. Cái thứ gieo cái chết thảm khốc cho hàng loạt nhà khảo cổ. Nó, đang nằm dưới đáy Kim tự tháp.

.

.

JungKook ngồi thật lâu nhìn dãy số mà SeokJin vừa gửi qua. Cậu đã cân nhắc rất nhiều về việc chia sẻ với ai những suy đoán của mình. Tính đi tính lại, cậu đặt nhiều niềm tin vào vị Kim thượng lợi hại kia, hơn là vị Viện trưởng u mê thần linh của mình.

Thế nhưng, chủ động liên hệ với người có quyền thế như vậy, lại không thân thiết, JungKook không biết người ta có tin tưởng và đón nhận mình không. Lại nghĩ đến chuyện Onuris là Tổ chức chuyên trừ diệt những quyền năng tâm linh từ các di tích cổ, JungKook liền có nhiều niềm tin hơn vào cuộc hẹn này.

Chậm rãi bấm số điện thoại, lặng yên chờ đợi tiếng chuông reo, JungKook cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm. Ngay lúc JungKook nghĩ rằng bên kia không bắt máy, thì lại vang qua tiếng hồi đáp.

- Alô?

Thật sự thì JungKook có chút căng thẳng. Cậu nhớ rõ lúc chia tay nhau ở trước Kim tự tháp Ramsis, cậu đã chủ động vẫy tay chào, nhưng người kia lạnh mặt quay đi chẳng chút lưu tình. Cậu hiểu rõ trong ngành khảo cổ, thân phận của cả hai rất cách biệt, nhưng mà, đây là chuyện công, cũng là chuyện liên quan đến tính mạng, JungKook không thể không liên lạc với người này.

- Ừm, Kim thượng? Tôi là Jeon JungKook, ở Viện khảo cổ phía Nam. Đã từng đi cùng đoàn trong chuyến khảo sát vừa rồi. Có thể trao đổi với anh vài phút không?

Không chắc người cao cấp bận rộn nhận ra mình, JungKook tự giới thiệu rất tỉ mỉ. Thiếu điều nói thêm một câu: là người cùng anh chia đôi hộp cơm khi bị giam trong đường hầm.

Bên kia im lặng một lúc mới hồi đáp: - Được.

Ngắn gọn, dứt khoát, mà cũng lạnh nhạt vô cùng.

Với tính cách ôn hòa, gần gũi, những trường hợp thế này JungKook sẽ nói vài câu xã giao, đại loại như: Anh có khỏe không? Tình hình nghiên cứu lăng mộ thế nào rồi? Không hồi hương ăn Tết sao?... Thế nhưng nghe chất giọng lạnh tanh của Kim TaeHyung, JungKook tự ý thức mấy lời mào đầu kia với người này hoàn toàn vô nghĩa, cứ trực tiếp vào trọng tâm để không mất thời gian của y.

- Là về Kim tự tháp Ramsis. Tôi nghĩ tôi đã tìm thấy vài thông tin quan trọng, muốn trao đổi với anh.

Bên kia lại im lặng khá lâu mới truyền qua lời đáp:

- Tôi sẽ cử trợ lý đến gặp cậu.

- Không, không! - JungKook nói ngay - Tôi muốn trao đổi trực tiếp với anh. Tôi muốn gặp anh, càng sớm càng tốt.

JungKook nhấn rõ từng chữ, ngầm diễn đạt cậu rất xem trọng nội dung trao đổi lần này.

Kim TaeHyung lại im lặng. JungKook hoài nghi có phải tín hiệu đường truyền không tốt hay không, mà bên kia phải thật lâu mới hồi đáp. Cứ như phải suy nghĩ, cân nhắc thật kỹ mới đưa ra câu trả lời vậy.

Riêng câu trả lời này còn đặc biệt lâu hơn hai câu trước:

- Chiều nay tôi có cuộc họp, sáng mai cũng không rảnh...

JungKook thở ra một hơi thất vọng, lại nghe bên kia nói tiếp:

- Buổi chiều tôi có thể gặp cậu. Dù sao đường đi cũng không gần, hẹn vào chiều mai, cậu có thể thong thả một chút.

JungKook vô thức bật ra tiếng cười nhẹ: - Cũng đúng...

Cậu còn muốn nói lời cảm ơn, lời chào tạm biệt, bên kia đã cúp máy.

Mất hai giây nhìn vào màn hình điện thoại bị ngắt, JungKook sâu sắc cảm giác "nói không nên lời". Cậu đã trải nghiệm cái vẻ lạnh tanh không để ai vào mắt của Kim thượng, nhưng mỗi lần trực tiếp trao đổi với anh ta thì lại một lần tự hỏi: Không biết thiếu niên ấy làm sao giao tiếp với mọi người mà trưởng thành đến bây giờ.

Nhưng với gia thế hoàng tráng kia, cơ bản anh ta chẳng cần phải lấy lòng hay nhìn thái độ của ai mà lớn. Cho nên tính cách lạnh lùng, xem nhẹ mọi người đều có thể hiểu được.

Cảm khái xong, JungKook không thể không nghĩ đến quà gặp mặt. Dù người ta lạnh nhạt thế nào, lễ nghi đối đáp với "cấp trên" luôn phải có. Dù sao thì cậu cũng nợ Kim thượng một cái mạng, lần này gặp lại, vẫn phải nói lời cảm ơn.

Thế nhưng, nếu hỏi một dân công sở chính hiệu phải tặng quà gì cho ngài đỉnh đỉnh đại danh giàu có, thì JungKook không khỏi thở dài mà nghĩ. Hẳn TaeHyung sẽ chẳng thiếu gì, món quà cao sang khiến y để mắt tới, chắc chắn JungKook mua không nổi.

Được rồi, quà handmade luôn là độc nhất vô nhị. JungKook thu dọn các tư liệu cần thiết, chuẩn bị hành trang lên đường, rồi ra chợ mua vài thứ, sau đó giam mình trong phòng bếp nấu nướng.

Nếu nói đến kỹ năng tâm đắc của JungKook, thì ngoài nhìn một lần đã nhớ như in về Ai Cập cổ, thì chính là nấu ăn. Cậu từng trêu điều này với NamJoon. Rằng, sẽ có rất nhiều cô gái muốn được gả cho cậu, vì khi ấy các cô khỏi phải vào bếp, cậu sẽ tự nấu cơm cho của vợ mình.

Nghĩ đến đó, JungKook liền nhướng lên đôi mày, vợ thì không biết đang ở nơi nao, nhưng TaeHyung lại chính là người đầu tiên được JungKook đặc biệt nấu ăn cho. Dù NamJoon ở chung phòng trọ với cậu, nhưng buổi trưa thì anh ta sẽ dùng cơm ở căn tin, buổi chiều thì luôn dính lấy SeokJin, cuối tuần càng không thấy mặt. JungKook hoài nghi phòng trọ này chỉ là nơi ở trá hình của NamJoon, thật ra hai người kia đã âm thầm có mái gia đình riêng ở nơi bí mật nào đó. Cũng hết cách, cha của SeokJin quả thật rất khủng bố.

Sáng sớm hôm sau, JungKook thu dọn đầy đủ mọi thứ, còn đóng gói theo Kkanji, rời Cairo bắt chuyến xe đầu tiên đến thành Alexandria. Kkanji nằm trong balo có ngăn chuyên dụng cho mèo, mắt mở tròn ló đầu ra, hiếu kì nhìn qua khung cửa sổ, lần đầu tiên nó được đi xa đến vậy.

Nếu NamJoon vẫn còn ở phòng trọ, JungKook đã chẳng phải mang Kkanji theo. Hiện nay vì ác mộng, JungKook đã ngủ không ngon rồi, nếu Kkanji tái phát bệnh hoảng sợ khi ở một mình, thì cậu chắc khỏi ngủ luôn.

Văn phòng Trung ương của Onuris ở tận thành Alexandria tráng lệ, cách Cairo đến hơn 200km, gần 7 tiếng đi đường.

Alexandria là thành phố lớn thứ hai của Ai Cập, nằm ở phía Tây Bắc sông Nin. Đô thị này được mệnh danh là "Hòn ngọc địa Trung Hải" và cũng là điểm đến lí tưởng của các chuyến du lịch Ai Cập. Nơi đây vẫn còn lưu giữ rất nhiều dấu tích lịch sử, như ngọn hải đăng Alexandria, đồn Qaitbay hay Cột trụ Pompey. Chính vì vậy giá cả các dịch vụ cũng vô cùng đắt đỏ.

Chuyến xe đi nhanh hơn suy tính của JungKook, mới 11 giờ trưa cậu đã đến trước tòa nhà Trung Ương của Onuris, sớm hơn lịch hẹn hai tiếng. Cậu cân nhắc một chút, quyết định nhắn tin cho người kia.

- "Tôi đã đến. Có mang theo quà địa phương, nếu anh chưa dùng cơm trưa thì chúng ta cùng ăn nhé?"

Sự thật thì phải ăn trưa hay ngồi quán ở nơi thế này, kinh phí cậu trả không nổi. JungKook không phải quá nghèo, mà do cuộc sống của cậu vốn luôn bình dân và cứ bình bình mà trôi. Xa hoa hoang phí, cậu không quen.

Gọi điện thật lâu mới bắt máy, thì nhắn tin biết bao giờ mới trả lời? JungKook vẫn ung dung chờ. Cái ưu lớn nhất của cậu chính là chữ "nhẫn": kiên nhẫn, nhẫn nhịn, nhẫn nại.

Ngồi ôm mèo trước vệ đường chừng mười phút, điện thoại cuối cùng cũng rung lên.

- "Đến văn phòng của tôi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net