Chương 17: Lời nguyền của Kookie (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

..//..

TaeHyung bấy giờ mới đổi thế ngồi, uống một ngụm trà, chậm rãi nói:

- Vấn đề này liên quan đến việc giấc mơ của cậu khác biệt với giấc mơ của những người kia.

JungKook thật sự không ngờ TaeHyung có thể lý giải được cả chuyện này. Mắt cậu mở tròn nhìn người kia không che giấu sự ngưỡng mộ, biểu hiện cảm xúc thật hiếm hoi của cậu. Tuổi trẻ tài cao, quả thật bất phàm! JungKook lăn lộn trong ngành bấy lâu, điềm tĩnh trải nghiệm nhiều sự việc, cũng thấy qua không ít các giáo sư, tiến sĩ kiến thức chuyên sâu, phân tích cặn kẽ từng góc khuất mà các cổ vật để lại. Tuy nhiên, năng lực vừa liếc nhìn đã nắm bắt vấn đề, vừa nghe qua đã thấu hiểu mấu chốt, thì cậu thật sự bội phục người đối diện.

TaeHyung đặt chén trà xuống bàn, nhấn mạnh:

- Vì cậu và họ chịu hai lời nguyền khác nhau.

Lại có thêm lời nguyền nào nữa? Sao lắm quá vậy?

TaeHyung đưa ra vấn đề: - Ở Kim tự tháp Ramsis, tại sao đám bọ cạp tản đi, rồi khi chúng ta vào được buồng mai táng, chúng lại quay trở về?

JungKook chưa bao giờ nghĩ đến điều ấy, mà chắc chẳng có ai để tâm trí đến chuyện ấy cả. Tình huống lúc đó chỉ lo chạy, lo thoát, nào có tâm trạng quan sát rồi đặt câu hỏi tại sao? Nhớ đến cảnh tượng hãi hùng trong Kim tự tháp kia, JungKook chỉ có thể phỏng đoán:

- Chúng tán đi không phải vì sợ anh ư? Chúng quay trở lại vì có thêm đồng bọn, vừa đông hơn, còn có dơi góp sức.

Lời phỏng đoán này chẳng mang chút gì là có cơ sở, thật ra JungKook chỉ muốn ám chỉ năng lực vượt mức người phàm của Kim thượng mà thôi.

TaeHyung lại không chút để tâm, lắc đầu nói:

- Nếu tôi có khả năng khiến chúng sợ hãi như vậy, chúng đã không tấn công mọi người. Đám bọ cạp đó chỉ là không dám đến gần tôi thôi, chứ không chạy trốn tôi.

JungKook càng mơ hồ: - Vậy...

TaeHyung nói:

- Có một thế lực điều khiển bọn chúng. Thế lực này chống lại Kookie. Sở dĩ đám bọ cạp tán đi vì số lượng quá ít để đối phó với tôi. Thế lực này để chúng ta vào buồng mai tán trước, nhưng lại dùng chính xác chết bọ cạp để che lấp đi nội dung liên quan đến Kookie. Bọ cạp tấn công cậu mục đích cũng là để tôi kéo cậu rời đi. Vì còn ở đó, chắc chắn tôi sẽ nhìn thấy những bức họa này. Thế lực này không chỉ rất mạnh, mà còn hiểu rất rõ về tôi. Hay đúng hơn, hiểu rõ về Onuris.

Chuyện này vượt ngoài dự đoán của JungKook, cậu càng trầm mặt chăm chú nghe.

TaeHyung vẫn luôn dùng chất giọng vô cảm vừa trầm vừa nhanh phân tích:

- Chính Kookie cũng biết sự tồn tại của Thế lực này. Thông qua giấc mơ, Kookie báo cho họ vị trí của mình bị chôn, nhưng cũng chính anh ta lại không cho họ nói ra. Vì họ nói ra, Thế lực này sẽ biết, sẽ gây bất lợi cho anh ta.

JungKook hỏi: - Kookie không cho họ nói bằng cách nào? Anh ta chỉ luôn rít một câu "Ở đây, ở tận cùng kim tự tháp".

TaeHyung nheo đôi mắt lại, như cười cợt JungKook. Một biểu hiện rất hiếm trên gương mặt lạnh tanh của y.

- Oseye kể gì với cậu? Lúc Kookie rít lên câu kia, anh ta làm gì?

JungKook trả lời ngay:

- Anh ta kéo cô ấy xuống, vừa rít lên, vừa... - Nhớ tới đây, JungKook gần như đơ người, miệng khó khăn nói từng chữ nhỏ xíu - Vừa... ấn bọ cạp vào miệng cô ấy... đến khi cô ấy không bao giờ nói được nữa...

JungKook lặng đi với hình ảnh tự mình tưởng tượng ra. Cậu không biết lúc còn sống, Kookie là người thế nào, nhưng rõ ràng lời nguyền mà anh ta để lại vô cùng độc ác, vô cùng tàn nhẫn. Đó chính là lý do bao nhiêu người bị nguyền rủa cả ngàn năm qua đều không ai hé ra một tiếng về giấc mơ bọ cạp. Cũng có thể là nguyên do Oseye phải tự sát sau khi lỡ lời kể với JungKook.

TaeHyung tiếp tục lý giải:

- Thế lực này đã lầm tưởng cậu có liên quan đến Kookie, cũng như cuốn Tử thư, nên đã tấn công cậu bằng ác mộng. Giấc mơ mà cậu thấy là cảm giác thống khổ của Kookie sau khi bị chôn cùng bọ cạp, chứ không phải như Oseye là sự sợ hãi của họ khi bị Kookie giam giữ. Thế lực này dùng chính nỗi đau của Kookie để đánh lại những gì liên quan đến Kookie. Cậu hiểu không?

JungKook rất muốn nói "Tôi không hiểu", nhưng trước mặt TaeHyung, cậu không muốn thể hiện ra điều đó. Đành hỏi:

- Vậy Thế lực đó là cái gì? Vì sao không muốn cho bất kì ai biết về Kookie, vì sao lại hiểu rõ về Onuris?

TaeHyung lắc đầu:

- Tôi không biết. Sau khi cùng cậu ở trong dãy hành lang, tôi mới cảm nhận ra nó. Tôi nghĩ nó vào Kim tự tháp sau chúng ta.

Cũng có nghĩa nó ở phía sau JungKook ư? Vì lúc đó cậu là người đi sau cùng.

Bất giác JungKook thấy rợn hết cả người. Một mình Kookie đã đủ đáng sợ, đã giết mấy trăm người. Bây giờ còn xuất hiện thêm một thế lực vô hình đấu lại Kookie. Rốt cuộc, lãnh hậu quả chỉ có người trần mắt thịt vô tội.

Nhìn nhìn Kim TaeHyung, JungKook kín đáo hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói ra mục đích thật sự của chuyến thăm này:

- Vậy... Thế lực đó sẽ làm gì tôi? Những cơn ác mộng đó cứ như vậy mãi? Không có cách nào giải trừ ư?

Dù sao cũng là bị nguyền rủa. Những người chịu lời nguyền của Kookie không một ai sống sót. Đây là Thế lực chống lại Kookie, vậy kết cục của JungKook cũng sẽ chết chắc?

TaeHyung không trả lời vội, chỉ chăm chú nhìn JungKook, như đánh giá vẻ tiều tụy, hốc hác vì thiếu ngủ của cậu. Bàn tay y bất giác nâng nhẹ lên, rồi rất kín đáo nắm chặt, hạ xuống. Cân nhắc một chút, y nói:

- Tôi không có chút manh mối nào về Thế lực kia. Nhưng nếu nó đã luôn chống đối Kookie, thì chúng ta sẽ bắt đầu tìm hiểu từ Kookie. Những người bị dính lời nguyền của anh ta chắc chắn có một điểm chung, và điểm chung đó chính là mấu chốt chỉ ra nơi anh ta bị chôn sống.

JungKook lại cầm lên tập hồ sơ, chán nản nói:

- 250 người, trải dài cả ngàn năm, tìm điểm chung bằng cách nào?

Lúc này, JungKook mới nhận ra lời nói vừa rồi của TaeHyung, y dùng từ "chúng ta". Nếu chỉ là Onuris điều tra, thì phải dùng "chúng tôi" chứ.

Như mở cờ trong lòng, sắc mặt JungKook tươi hẳn lên, miệng cũng không giấu được nụ cười. Tươi vui nói:

- Vậy... anh, anh chịu giúp tôi?

TaeHyung đang nhìn tay JungKook lật lật mấy trang hồ sơ, liền chuyển ánh mắt lên nụ cười "rất - hạnh – phúc – mong - chờ" của cậu, im lặng không đáp.

JungKook tức thì bậm bậm môi lại, sợ người ta lại chướng mắt nốt ruồi và răng thỏ của mình. Nhưng là mạng sống đó, đâu thể không mặt dày. Cậu đành dùng chất giọng nhẹ như tơ cùng vẻ mặt vô hại mà nài nỉ.

- Thật ra... những giấc mơ như vậy, nói chung thì, à, tôi, tôi thừa nhận bản thân sợ hãi. Tôi không muốn thấy chúng nữa, tôi...

Bất ngờ TaeHyung vươn người đến, áp hờ bàn tay lên mặt JungKook. JungKook liền cảm giác như có một cơn gió lạnh thoảng qua, vô cùng tươi mát. Làn gió thanh thiết theo hơi thở của cậu bay lượn vào trong tâm trí, cuốn lấy mọi điều sợ hãi, thanh lọc ám ảnh u ám, xua tan hoảng loạn về ác mộng. JungKook ngẩn ngơ bất động, cho đến khi TaeHyung thu tay về, cậu vẫn còn mở tròn mắt ngạc nhiên. Cơ thể cậu nhẹ hẫng, không chút mệt mỏi, không chút ưu phiền. Tinh thần minh mẫn đến lạ.

JungKook lắc lắc đầu, cảm giác không chút nào chân thực. Ngây ngốc hỏi:

- Anh vừa làm gì vậy?

TaeHyung liền cúi đầu xem mấy bức hình trong buồng mai táng, không hề nhìn JungKook, thờ ơ đáp:

- Đêm nay cậu sẽ không mơ nữa.

JungKook vô cùng hoài nghi, nhưng nhìn thái độ lạnh nhạt của TaeHyung, cậu biết y không muốn tiếp tục nói sâu về khả năng kì diệu của mình. Nhưng cậu đến đây để nhờ vả, thì phải nhờ cho trót.

- Vậy... còn đêm mai thì sao? - Hỏi ra câu này, cậu cũng thấy da mặt mình rất dày.

TaeHyung vẫn ung dung xem ảnh: - Tôi không biết.

JungKook giật giật khóe miệng, chẳng biết nói gì nữa. Không lẽ lao vào người kia, hay quỳ xuống chân y mà gào khóc: Làm ơn đi, cứu một mạng người như xây 7 tháp phù đồ, tôi không biết mình sẽ chết lúc nào, anh lợi hại như vậy, quơ tay thêm vài cái triệt hẳn giấc mơ kia đi a ~ Xin thề có trời đất chứng giám, tôi sẽ không tố cáo Kim thượng không phải là người phàm.

Tâm gào thét, nhưng mặt JungKook vẫn giữ nét điềm tĩnh bên ngoài, giả bộ nhìn theo những tấm ảnh TaeHyung xem, vu vơ nêu ý kiến:

- Kookie sống ở thời Vương triều Ptolemaic, tức cách đây hơn 2000 năm. Nếu anh ta bị chôn dưới đáy Kim tự tháp, thì mọi Kim tự tháp ở Ai Cập đều có thể cả. Bởi gần như chúng đều trên 2000 năm tuổi. Tìm hết 140 cái? Đúng là mò kim đáy bể.

TaeHyung nói: - Không có thời gian để tìm từng cái Kim tự tháp như vậy. Lời nguyền của Kookie kéo dài khoảng 2 tháng, một số người khỏe mạnh như cha của cậu có thể sống được đến tháng thứ 3. Nhưng lời nguyền của Thế lực chống đối Kookie mạnh hơn hẳn, mạng của cậu có thể bị nó cướp đi bất cứ lúc nào.

- Anh nói gì? - JungKook sửng sốt - Ý là, tôi cũng không còn sống lâu nữa?

TaeHyung không trực tiếp trả lời câu hỏi, chỉ nói thêm:

- Phải tìm ra Kookie càng sớm càng tốt. Từ đó mới có manh mối về Thế lực đang kiềm hãm anh ta là gì.

JungKook nào còn tâm trí để suy luận cái gì nữa. Cậu cần thời gian để chấp nhận sự thật, để tiêu hóa thông tin là mình sẽ chết bất đắc kì tử. Lúc đến đây, cậu ôm tâm tư là giấc mơ của mình khác Oseye, là mình chỉ gặp một tai nạn nhỏ chứ không phải bị Kookie nguyền rủa. Giờ mọi thứ phơi bày, lời nguyền mà cậu trúng phải có quyền năng còn mạnh hơn lời nguyền Kookie.

- Chúng ta biết tìm Kookie ở đâu trong cả trăm Kim tự tháp ở Ai Cập? Ngoài Kim tự tháp Ramsis có đề cập đến anh ta, thì hầu như không có lăng mộ nào nhắc đến tên anh ta cả. - JungKook thầm than - Có thể căn phòng mà chúng ta không vào được ở Kim tự tháp Ramsis sẽ cung cấp nhiều thông tin hơn. Nhưng không có mật mã cũng chẳng có cách nào mở được cửa.

TaeHyung không hồi đáp, JungKook liền nói thêm:

- Kim thượng, anh nói xem, tôi nên làm gì tiếp theo đây? Nên đi đâu để biết thêm về Kookie đây?

Cậu thật sự bế tắc. Toàn bộ tư liệu đã xem đến nhàu nát, mọi thông tin về lời nguyền kì quái cũng đọc lướt qua một lần, tất cả về Kookie càng lúc càng bí ẩn và đáng sợ chứ chẳng tháo gỡ được gì thêm. Cậu chỉ là người phàm, là dân công sở ngày làm tám tiếng, đột nhiên phải đối mặt với thế lực siêu nhiên, quyền năng ma quỷ, gắn gượng trụ được tới giờ không phát điên đã tự cảm thấy rất thần kỳ rồi. Trước mặt Kim TaeHyung, trước mặt người mà bản thân đã ngầm xem là thần thánh, JungKook không muốn giả vờ trầm ổn nữa, không muốn bày ra vẻ mặt điềm tĩnh nhu thuận lúc nào cũng cười nữa. Cậu thật sự sợ hãi hơn bất cứ ai, sợ những cơn mộng, sợ tương lai tăm tối của số phận mình. Cậu đến đây, dẹp bỏ ái ngại, chấp nhận mặt dày, đến đây là để cầu xin cứu rỗi.

Nhưng nét mặt của Kim thượng luôn lạnh tanh xa cách, đối đáp với JungKook nửa gần nửa xa, cậu cũng không dám thẳng thừng xin giúp đỡ.

Nghe JungKook hỏi, TaeHyung không trả lời ngay, vừa xem lại đống tư liệu, vừa lạnh lùng nói:

- Cậu về nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc thật sâu, lo cho sức khỏe trước mắt đi đã.

JungKook không cam tâm, giả lơ hỏi phong phanh:

- Chính anh cũng không chắc ngày mai tôi có mơ nữa hay không. Gặp ác mộng đó thì không thể ngủ được. Chẳng lẽ, ngày nào cũng chạy đến đây cho anh sờ mặt một cái?

Thốt ra câu này, JungKook lén nhìn TaeHyung không chớp mắt, âm thầm quan sát biểu hiện của y. Tiếc rằng người mặt lạnh kia luôn cúi đầu xem xét tư liệu, không biết mang tâm tư gì. Y cứ chú tâm mà xem, mà im lặng, đến khi JungKook tự biết thân biết phận không thể nhờ vả người ta như thế, ngậm ngùi quay mặt đi, y mới đáp nhanh:

- Nếu cậu muốn.

- Hả? - JungKook lập tức quay mặt lại, TaeHyung cũng ngẩn lên nhìn cậu, nói rõ hơn:

- Nếu cậu muốn mỗi ngày đều chạy 200km đến đây, tôi cũng không ngại giúp cậu một lần.

JungKook niểng niểng đầu, cần nhắc lời nói của TaeHyung là đùa hay thật. TaeHyung lại không chút biểu cảm gì, cầm lên tấm ảnh chụp 4 bức họa mà JungKook vừa phân tích, đưa ảnh vào sát mắt hơn để quan sát. Sau đó, bắt đầu suy tư.

- Có manh mối ư? - JungKook đầy chờ mong hỏi.

TaeHyung nói:

- Tôi đang tự hỏi, hình chụp bị mờ, bị lóa sáng đến như vậy, tại sao cậu vẫn nhìn rõ nội dung 4 bức họa này.

JungKook cầm tấm ảnh lên, xoay ngược xoay xuôi, nhíu mày: - Nhìn rõ mà.

TaeHyung gật gật đầu, nói:

- Chứng tỏ tinh thần lực của cậu rất tốt, không dễ bị những thứ âm linh đánh bại. Có điều, cậu quan sát sót một thứ quan trọng rồi. Nhìn xem, ở bức họa thứ 2, phía sau Kookie có gì.

JungKook chăm chú nhìn lại cẩn thận hơn. Bức họa thứ 2 là hình vẽ núi lửa, vẽ người dân cùng nhau chỉ trích một người. Người này đứng biệt lập sát góc phải bức họa... phía trên là dòng văn tự bùa chú "Trừ Kookie". Đâu còn gì đâu. Đêm qua, JungKook đã soi thật kỹ các bức ảnh này.

TaeHyung nhắc: - Dưới chân anh ta.

JungKook liền nhíu mày để nhìn, còn kéo căng tấm hình. Ánh sáng đèn pin quá chói, người chụp còn run tay, mọi thứ đều mờ ảo. Đột nhiên, JungKook mở tròn mắt, ngẩng đầu lên:

- Con mèo? Dưới chân anh ta là một con mèo?

Ánh mắt TaeHyung mang vẻ tán thưởng. JungKook suy đoán:

- Kookie có nuôi một con mèo? Là mèo của anh ta nên người xây mộ mới vẽ nó ở dưới dân anh ta. Ở Ai Cập cổ, chỉ có Pharaoh mới được nuôi mèo mà?

TaeHyung nói:

- Trong thời Vương quốc Cổ là vậy, đến thời nữ hoàng Cleopatra thì các Vương tôn quý tộc đều có thể nuôi mèo. Chứng tỏ, một, Kookie là người rất có địa vị trong xã hội lúc đó. Hai, anh ta cưng mèo đến mức con vật nuôi này trở thành biểu tượng để người xem hình họa nhận ra anh ta.

JungKook cũng cảm thấy nhận định này rất đúng. Nhưng mà, chuyện Kookie có nuôi một con mèo, với chuyện anh ta đang bị chôn ở Kim tự tháp nào, hình như chẳng liên quan đến nhau.

Điều thần kỳ chính là Kim thượng có thể khiến nó liên quan đến nhau. Rõ ràng y đã phát hiện ra điều gì đó, nét mặt thư giãn hơn lúc xem xét các tài liệu rất nhiều. Y nhẹ nhàng bế Kkanji lên đùi, bâng quơ vuốt vuốt lông mèo, hờ hững nói:

- Cậu có biết, mèo là linh vật canh giữ các linh hồn trong quan niệm người Ai Cập cổ. Nhưng nếu linh hồn mà nó canh giữ lại là chủ nhân của mình, thì nó sẽ bị điều khiển bởi chính linh hồn đó không?

JungKook ngơ ngác một hồi, nhỏ giọng nói: - Ý anh là...

- Con vật này, có thể chính là thứ liên quan đến Kookie mà cậu tiếp xúc mật thiết, khiến cho Tử thư và cả Thế lực kia nhận nhầm cậu là Kookie.

JungKook không ngờ đến câu chuyện sẽ đi theo hướng này, ánh mắt mở tròn cầu giải thích.

TaeHyung ngẩng đầu nhìn cậu, đưa ra giả thiết:

- Theo hình họa, Kookie có nuôi một con mèo, ngay trong lúc anh ta bị định tội, nó cũng có mặt ở đó. Khi Kookie chết, con mèo vì lòng trung thành sẽ trông giữ linh hồn cho anh ta. Giữa loài mèo có những mối tương quan nhất định, bảo vệ lãnh thổ nhất định. Kkanji của cậu, có thể đã đi vào lãnh thổ của con mèo đó, nên bị nó tấn công. Vết thương lưu lại chính là quyền năng của con mèo đó, hay đúng hơn là quyền năng của Kookie truyền cho con mèo của anh ta. Cậu tiếp xúc thường ngày với Kkanji, tự khắc sẽ bị truyền lây quyền năng đó.

Ngưng một chút, TaeHyung lý giải thêm:

- Cũng chính vì thế, cái đêm Kkanji đến gần Kim tự tháp Ramsis, quyền năng của Tử thư lầm tưởng nó là Kookie, đã trực tiếp tấn công Kkanji. Thế lực mạnh đến mức phá tan vách đá, khiến lối vào bị lộ.

JungKook ngây ngẩn một hồi, cảm giác còn rất mông lung. Vậy ra, kẻ mở cửa lối vào Kim tự tháp Ramsis, là Kkanji? Lúc đó nó đã bị tấn công, chả trách sau khi trở về lại sợ hãi kêu rên suốt cả tuần. Nhưng cậu vẫn mơ hồ:

- Kkanji bị con mèo của Kookie tấn công lúc nào?

Suy nghĩ một chút, JungKook bật người đứng dậy, cao giọng nói:

- Tôi đã biết nên tới đâu để tìm manh mối về Kookie rồi. - Cậu hưng phấn đến đi qua đi lại - Chính là hai năm trước, lúc tôi nhặt Kkanji. Khi đó, nó đang thoi thóp, tôi nghĩ nó sắp chết khát, nhưng thực chất là bị con mèo của Kookie tấn công. Nơi đó, là trước cửa vào Kim tự tháp Djoser.

Dừng bước, JungKook kết luận:

- Chẳng lẽ, Kookie đang ở Kim tự tháp Djoser?

.

.

...//...

Bòn lảm nhảm: Có thể hai chương này mọi người đọc hơi khó hiểu, Bòn xin tóm lại nội dung như sau:

- 2000 năm trước, núi lửa phun trào, Kookie bị cho là tội đồ của thảm họa này, bị chôn sống cùng bọ cạp. Quan tài đặt ở đáy một Kim tự tháp (KTT) nào đó ở Ai Cập. (Vì ở Ai Cập, mọi KTT đều trên 2000 năm tuổi, nên Kook không thể loại trừ được KTT nào. Trong 140 KTT tìm thấy ở Ai Cập, không biết Kookie bị chôn ở đâu)

- Sau khi chết, Kookie để lại lời nguyền. Người bị dính nguyền sẽ mơ thấy Kookie lôi xuống KTT và nhét bọ cạp vào miệng. Ý là, Kookie muốn họ đến cứu, lại không cho họ nói ra tin tức, vì sợ một Thế lực nào đó luôn gây hại cho Kookie.

- Thế lực đó không muốn ai biết về Kookie, và luôn tìm Kookie để diệt trừ. Nó hiểu lầm JungKook là Kookie, nên nguyền rủa JungKook bằng ác mộng bị chôn sống cùng bọ cạp.

- Lí do nó hiểu lầm JungKook là Kookie như sau: 2 năm trước, Kkanji vô tình lang thang ở KTT Djoser và bị con mèo của Kookie đánh (động vật có tập tính bảo vệ địa bàn). Cú đánh này đã để lại trong người Kkanji quyền năng của con mèo đó. (Mà quyền năng từ con mèo của Kookie - chính là quyền năng được Kookie truyền cho)

JungKook nhặt Kkanji về nuôi. Tiếp xúc lâu ngày mật thiết với nó nên trên người cũng bị lây quyền năng đó. Cho nên Thế lực kia lầm tưởng JungKook là Kookie @@

(Hành trình truyền lay quyền năng thế này: Kookie --> Con mèo của Kookie --> Kkanji --> JungKook [Coi như tính chất bắt cầu])

- Tới đây cũng lí giải tại sao lối vào Kim tự tháp Ramsis đột nhiên bị phát hiện: Quyền năng trong Tử thư được Tư tế mệnh lệnh là giết Kookie. Khi Kkanji đến gần, nó tưởng là Kookie nên đập cho một phát, làm nức đá, lộ đường đi luôn.

À, thật ra mọi người đã gặp con mèo trong KTT Djoser rùi (chỉ chỉ lên phần trailer đầu truyện =)))) Chắc đã biết tên của nó là gì ha ~

Đó, nội dung là vậy đó. Và giờ Tae với Kook bắt đầu cuộc hành trình đi tìm Kookie.

Đây là con mèo Kkanji ngoài đời của V – BTS:

JungKook từng bế Kkanji chụp ảnh và post lên Twitter:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net