Chương 23: "Theo ta"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bòn: Bòn đã nhận được rất nhiều lời khen, động viên khích lệ của mọi người (^.^) Hạnh phúc ghê luôn vậy đó. Mỗi lần đọc comt là cứ lâng lâng. Với cả, đọc comt xong rất là có máu viết tiếp (dù khen hay chê). Cám ơn mọi người thật nhiều. Mọi người nhớ comt thêm cho Bòn nữa nha.

...//...

Và cũng chính từ miệng cậu, rít lên nỗi đau tận cùng...

- Oubestet!!!!!!!!!!

.

.

JungKook cảm giác linh hồn đã trôi dạt đi rất xa, xa thật xa. Vượt qua vạn tầng không gian, vượt qua thời không, vượt qua cõi phàm trần, cậu lơ lửng trên không trung, nhìn xuống một vùng sa mạc rộng lớn. Con sông Nin trĩu nặng phù sa như người mẹ bao dung, ôm lấy mảnh đất khô cằn với nắng và cát.

Ở nơi khuất đi đường chân trời, JungKook thấy hàng Kim tự tháp khổng lồ trải dọc theo bờ sông Nin, như những ngọn núi đá, hững hờ trông coi cuộc sống sinh động của thần dân, khi đêm dần buông sẽ thay mặt các vị thần trấn giữ biên cương, che chở cho những người con sa mạc.

Linh hồn JungKook từ từ hạ xuống, đứng giữa khuôn viên rộng lớn của một phủ điện. Trước mặt cậu là một thiếu niên chừng 16 tuổi. JungKook không nhìn rõ mặt thiếu niên, có cảm giác rất mờ ảo, nhưng như từ trong tâm thức cậu có thể mườn tượng được dung mạo của người này. Nước da thiếu niên ngăm đen đặc trưng của người Bắc Phi, ánh mắt to tròn hiền hòa, ngũ quan ôn nhã như làn nước sông tĩnh lặng. Thiếu niên mang vẻ đẹp nhu thuận, cũng thuần khiết trong sáng như ánh ban mai.

Nhưng thiếu niên không cười, gương mặt âm trầm nhìn JungKook, khóe môi cất ra lời thật lạnh.

- Theo ta!

Ngay tức khắc, linh hồn JungKook bị kéo vào bên trong người thiếu niên. Cậu nhìn thấy những gì thiếu niên thấy, cảm nhận những gì thiếu niên cảm nhận, thậm chí, mang được cả kí ức của thiếu niên kia.

Tại lúc này, JungKook cảm nhận được, tâm tình thiếu niên rất nôn nóng, sốt ruột. Ngay trước mặt thiếu niên còn có thêm một thanh niên khác, cũng mang nước da ngăm đen, đầu đội mũ quan trên lớp tóc giả đen tuyền, thân khoác áo choàng bằng vải lanh có ống tay dài và xếp li. Thông qua phục trang ấy có thể nhận ra thanh niên kia là một quý tộc.

Thanh niên đập mạnh tay lên bàn, gằn giọng:

- Không được về. Chơi thêm một ván nữa.

Thiếu niên rất tức giận, cố hít sâu một hơi, miễn cưỡng ngồi xuống, nói:

- Ramsis, ngươi không có khiếu chơi cờ senet*. Ta không chơi nữa, ta phải về, phải đến thần điện.

Thanh niên được gọi là Ramsis trừng lớn mắt, chỉ thẳng vào thiếu niên:

- Kookie chết tiệt, dám nói ta không có khiếu chơi cờ senet? Ngươi đi hỏi khắp cả thành Alexandria này, đã từng ai thắng được ta chưa? Ta không tin ván thứ 7 này lại tiếp tục thua ngươi.

Vừa nói, Ramsis vừa đập mạnh hộp đá lên bàn, xua hết những quân cờ ra, ném hai hột xúc xắc đến trước mặt thiếu niên được gọi là Kookie.

Kookie chau lại đôi mày, cầm xúc xắc lên, thở ra một hơi bực bội:

- Được rồi. Nếu ván này ngươi thua, phải cho ta về.

Nhìn vẻ nhẫn nhịn bức bối của Kookie, thiếu nữ đứng phía sau Ramsis bỗng bật cười khúc khích, cất giọng trong trẻo nói:

- Lần đầu tiên có người thắng được Ramsis sáu ván liền. Kookie, chả trách sao Ramsis luôn thích tìm ngươi gây chuyện.

Thiếu nữ khoác trên mình lụa trắng thướt tha, đầu đội tóc giả đen tuyền cùng trang sức lấp lánh, nguyên dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý. Tuy làn da ngăm đen nhưng đôi mắt lại rất to, làn môi căng mọng vô cùng gợi cảm. Trên tay nàng cầm chiếc quạt lông chim, hững hờ che nửa gương mặt tròn, trông lại càng quyến rũ.

Với một thiếu nữ quá sức xinh đẹp như thế, Ramsis lại không để vào mắt, còn gằng giọng:

- Việc ta thích gây chuyện với Kookie liên quan gì đến nàng? Nàng suốt ngày đi theo ta, mới càng khiến ta bực bội.

Thiếu nữ gấp quạt lại, cắn chặt làn môi, mắt cũng đã long lanh giọt nước, uất ức nói:

- Không vì hôn ước giữa chúng ta, ta việc gì phải thân cận với ngươi?

Ramsis đang thua cờ, nên càng sẵn giọng:

- Nàng nói với tể tướng Mudads một tiếng từ hôn là được rồi. Ta cũng chẳng muốn cưới nàng.

- Ngươi...

Bị thẳng thừng chối bỏ tình cảm khiến thiếu nữ tổn thương đến chẳng thể nói nên lời. Nàng xoay người, dứt khoát rời khỏi phủ điện.

Kookie trông theo bóng lưng mảnh mai của nàng, nghiêm túc khuyên bảo Ramsis:

- Ngươi không nên đối xử với Omorose như vậy. Nàng rõ ràng rất thích ngươi. Hơn nữa, Tể tướng mà biết ngươi đối xử tệ với quý nữ của ông ta, chắc chắn không tha cho ngươi.

- Câm miệng. - Ramsis nghiến răng quát - Cấm ngươi quan tâm đến nàng. Tập trung chơi cờ đi.

Kookie hậm hực không nói thêm gì nữa, ánh mắt liếc về phía đồng hồ mặt trời đặt bên cạnh. Cậu phải nhanh chóng kết thúc ván cờ này, không thì sẽ trễ giờ đi đến thần điện.

Cờ senet mang ý nghĩa tâm linh, là cuộc hành trình chiến đấu với cái xấu và vượt qua nhiều thử thách để đến với thần mặt trời. Kookie từ nhỏ đã thích vào thần điện, thích quấn lấy quan Tư tế để nghe kinh thánh và tìm hiểu về cuộc sống của các vị thần, cho nên, chơi cờ senet với cậu là chưa từng có đối thủ.

Ván thứ 7 kết thúc nhanh chóng, nhanh nhất trong tất cả các ván cờ. Kookie tự đắc đứng dậy, thờ ơ nói:

- Ta về đây. Sau này không muốn chơi cờ với ngươi nữa, chán chết.

Sắc mặt Ramsis vốn đã đen lại càng đen. Hắn đứng bật dậy, chạy tới sọt cà tím dự trữ từ nhà bếp, cầm cà lên và ném tới tấp vào Kookie.

- Chết tiệt! Ngươi có giỏi cứ đi đi. Một ngày nào đó, ta sẽ đập gãy chân ngươi.

Sức của Ramsis rất khỏe, hắn chẳng lớn tuổi hơn Kookie là bao nhưng thân hình như đồ tể, lại thường xuyên luyện võ, là con nhà lính chính tông. Do đó, cà tím dù nhẹ thế nào, qua sức ném của hắn cũng trở nên đáng sợ. Kookie bị tấn công bất ngờ, trốn tránh cũng không kịp, đành hưởng trọn tất cả cà tím Ramsis ném.

Cậu khổ sở lẫn chật vật lắm mới chạy ra khỏi phủ điện của Ramsis, cả người bầm tím còn hơn trái cà.

Với Kookie, tên Ramsis này là kẻ có bệnh thần kinh, nóng giận thất thường, còn rất căm ghét cậu. Kookie thường bị hắn dùng quyền thế lôi kéo ra ngoài, mỗi khi muốn trở về thì luôn bị đánh mắng cho bầm dập. Thương tích hôm nay xem như đã nhẹ.

Dù sao thì Ramsis cũng là con trai trưởng của Thượng Quan, là cháu họ có quan hệ gần với Tướng quân, so với một gia đình quý tộc nhỏ bé như Kookie, đúng là muốn ức hiếp thế nào thì chính là cứ làm thế ấy.

Nhưng lần này đả kích được Ramsis trong việc chơi cờ, tâm tình Kookie cũng không quá tệ. Trong giới quý tộc và tầng lớp thượng lưu Ai Cập, cờ senet biểu trưng cho sự thông minh, tài trí. Cậu đánh thắng Ramsis những 7 ván liền, đúng là chọc cho tên kia tức chết.

Bấy giờ JungKook mới hồi thần được chuyện gì vừa xảy ra. Lẽ nào, cậu đang ở trong cơ thể của Kookie? Và đây là những gì đã diễn ra ở hai ngàn năm trước, lúc Kookie còn sống?

Chuyện gì vậy chứ? Cậu đang cùng Kim thượng đi tìm con mèo của Kookie mà?

Không lẽ, vì JungKook tháo lớp băng quấn xác con mèo, đã đắc tội với Kookie, nên bị anh ta kéo xuống địa phủ luôn rồi? Nhưng tình hình này không giống với địa phủ, mà giống như kí ức của Kookie hơn.

Ra khỏi phủ điện của Ramsis, tinh thần của Kookie vui vẻ hẳn. Cậu chạy về nhà, tắm gội sạch sẽ, vừa vệ sinh vừa ngân nga một điệu khúc thân quen. Sau đó, cậu chọn rất kỹ trang phục để khoác lên người, gọi gia nhân đem kiệu đến, tiến về thần điện.

JungKook dần dần hiểu được tình huống hiện tại. Cậu thiếu niên này là con trai trưởng của dòng dõi quý tộc họ Jung, thời đại Vương triều Ptolematic, nữ hoàng Cleopatra trị vì. Tên của cậu ta là Kazemde* Jung, biệt danh Kookie.

"Kookie" - tên gọi nghe rất ngây ngô, đáng yêu, như chính con người của cậu ta vậy.

Năm ngày trước, Kookie lập được công lớn khi phát hiện ra bày sói tấn công đàn lạc đà, do cậu cảnh báo mà quan phủ có mặt kịp thời. Vì thế, Tư tế của thần điện đã hứa sẽ ban thưởng cho Kookie một con mèo.

Đây là niềm vinh dự vô cùng lớn. Ở Ai Cập cổ, có thể sở hữu một con mèo thuần chủng Sphynix cũng có nghĩa là được thần linh chứng nhận phù hộ.

Thật ra, nếu không có chiến công kia, Tư tế cũng đã hứa tặng Kookie một con mèo. Với Kookie, Tư tế Husani Vee là tốt bụng và quyền năng nhất.

Đến thần điện, Kookie cho tất cả gia nhân lui xuống, một mình rón rén chạy vào bên trong. Đến trước đại sảnh của điện thờ, cậu núp vào sau cột đá, lấp ló gương mặt nhìn trộm người trong sảnh điện.

Nơi đó, có một người nam nhân cao gầy, khoác trang phục Tư tế quyền quý, áo choàng trắng kéo dài đến chân. Người này có mái tóc đen tuyền, xoăn dài để xỏa ngang lưng. Khác biệt rất nhiều so với các Tư tế của Ai Cập cổ đa phần đều cạo trọc đầu và sử dụng tóc giả. Nước da của ngài lại mang màu bánh mật tự nhiên,không phải cái đen đủi do rám nắng sa mạc. Nét mặt ngài có dáng dấp của người phươngTây nhiều hơn là Bắc Phi. Phong thái chuẩn mực tao nhã, lạnh lùng mà không thất lễ, cao ngạo mà không trịch thượng, tạo cảm giác vừa gần, vừa xa, không thể nào với tới.

Kookie nhìn ngắm người kia với trái tim rung động dữ dội. Cậu không nhận rõ đây là cảm giác gì, nhưng mỗi lần được trông thấy Tư tế, được trò chuyện với Tư tế, là Kookie vui sướng vô cùng. Cậu đã chờ đợi ngày hôm nay rất lâu, rất lâu rồi. Cậu không chỉ được đến gần Tư tế, còn được phép tiến vào sảnh thần điện, được ban thưởng một con mèo.

Hiện Tư tế đang đứng trò chuyện cùng một thiếu nữ. Nàng mang tóc giả, còn đội Vương miện Hoàng gia, một thân lụa là kiêu sa quý phái. Người này chính là công chúa Menefer.

Kookie trông thấy từ xa, lẩm nhẩm tự hỏi:

- Công chúa đến đây làm gì nhỉ?

Menefer là con của một người bà con xa với Nữ hoàng, được Nữ hoàng nhận nuôi và rất mực cưng chiều. Nhưng Công chúa không vì vậy mà cao ngạo, nàng luôn gần gũi với thần dân, có trái tim khoan dung rộng lượng. Với Kookie, công chúa là người phụ nữ đẹp nhất, cao sang nhất, quyền quý nhất. Vì vậy, cậu không thể thất lễ với công chúa. Kookie buộc phải rời khỏi chỗ ẩn núp, đi đến nơi ấy.

- Công chúa bình an, cầu chúc cho Công chúa nhận được lời phúc cầu của thần linh. - Kookie cúi người, thi lễ.

Công chúa dịu dàng mỉm cười với Kookie, nhẹ nhàng nói:

- Ta biết điện thần có một con mèo, nên muốn đưa về Hoàng cung. Nhưng Tư tế nói đã dùng nó làm phần thưởng cho ngươi. Ta cũng cảm thấy đây là phần thưởng xứng đáng. Ngươi phải chăm sóc nó thật tốt để nhận được ân huệ của thần linh.

Kookie càng cúi người sâu hơn:

- Đa tạ Công chúa, thần sẽ luôn ghi nhớ.

Công chúa còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Tư tế đã làm dấu hiệu tiễn đưa nàng, nàng đành xoay người rời đi. Bước bên cạnh Công chúa, theo chân nàng đến tận cổng thần điện, sắc mặt của Tư tế vẫn một mực lạnh lùng, tuy cung kính nhưng không gần gũi, tuy hữu lễ mà vô cùng xa cách.

Có điều, khi vừa quay qua nhìn Kookie đứng cạnh bên, thái độ của Tư tế gần như thay đổi hẳn, trong ánh mắt của ngài hiện rõ sự trìu mến.

- Ngươi lại gây ra họa gì rồi? - Lời nói như trách mắng mà giọng điệu lại vô cùng sủng nịch. Sau đó, Tư tế liền đưa tay áp nhẹ vào mặt Kookie, mùi hương nhẹ cùng làn khí trong lành thanh khiết liền bao lấy cậu. Kookie rất thích cảm giác này, cậu khoan khoái nâng mặt lên cho Tư tế chữa trị. Khi Tư tế hạ tay xuống, những vết bầm trên người Kookie cũng tan biến.

Kookie nhìn làn da không còn vết bầm của mình, vừa theo sau Tư tế vào thần điện, vừa tố khổ.

- Là Ramsis, hắn thua cờ liền nổi giận đánh ta. Lúc nào cũng ỷ thế ức hiếp ta. Tư tế Vee, ta rất ghét hắn.

Tư tế liền nghiêm mặt:

- Không được gọi thẳng tên của quan Tư tế, đó là thất lễ, ta nói với ngươi bao nhiêu lần rồi?

Kookie vẩu môi:

- Không chịu. Thành Alexandria này có bao nhiêu là Tư tế? Tư tế điện thần Osiris, Tư tế điện thần Ra, Tư tế điện thần Anubis... Nhưng với ta, chỉ có Tư tế Vee ở điện thần Isis là tốt nhất. Ta không muốn gọi ngài như những vị Tư tế khác.

Tư tế cười như không cười, nói:

- Đến giờ rồi, mau vào sảnh điện làm lễ.

Như vậy, là đã bỏ qua tội gọi thẳng tên của Kookie. Kookie biết mà, Tư tế luôn dung túng và không bao giờ quở trách cậu nặng lời.

Sảnh điện thần rất cao và rộng, chỉ mở cửa vào cuối tuần cho Hoàng gia vào tế lễ. Thông thường, chỉ có Tư tế và một số thầy tu được chỉ định mới có thể đặt chân vào đây. Đối với nhiều thầy tu và thần dân Ai Cập, được bức chân vào sảnh thần điện là niềm vinh quang cả một đời. Càng được gần thần, càng được thần phù hộ.

Giữa sảnh điện là tượng thần Isis cực lớn, uy nghiêm với đôi cánh dang rộng. Tượng màu đen được đắp nặn từ đất phù sa của sông Nin. Ngoài ra điện thần cũng thờ nước, cây cỏ, sự sống... là những quyền năng mà thần Isis phù hộ.

Buổi lễ diễn ra trang nghiêm, với đầy đủ nghi thức tế thần. Kookie quỳ giữa sảnh điện, tuyên thệ lời thề với thần linh.

Cuối cùng, Tư tế bước đến trước mặt cậu, trên tay cầm một tấm nệm nhỏ, trong nệm là một sinh vật nhỏ bé với làn da nhăn nhúm, đôi tai lớn và cặp mắt to tròn. Sinh vật rướn người ra ngoài tấm nệm, nhìn Kookie, kêu meo một tiếng.

Kookie ôm lấy trái tim nhảy loạn của mình, hạnh phúc trào dâng. Đây là con mèo của cậu. Cậu là quý tộc duy nhất ở thành Alexandria được sở hữu một con mèo.

- Ngươi có thể đặt tên cho nó. - Tư tế nói.

...//...

* Senet (hay Senat) là một trò chơi đánh cờ có nguồn gốc từ Ai Cập cổ đại. Cờ senet được xem là một cuộc hành trình trình đi về thế giới bên kia của những linh hồn, được đề cập đến trong chương XVII của Cuốn sách của người chết (Tử thư), cũng như trên những văn bản giấy cói, nó mang một ý nghĩa tâm linh rất lớn.

Hình dáng của cờ Senet:

Bàn cờ hình chữ nhật được làm bằng đá, gỗ hoặc sứ, hai bên cạnh chiều rộng là hộc kéo đựng những quân cờ. Bàn cờ được kẻ 30 ô vuông (3 x 10). Hai người chơi sẽ tung xúc xắc, tự do đi cắt ngang qua nhau để tới được đích đến ở cạnh bên kia.

Tuy nhiên, cho tới nay cách chơi chính thức của loại cờ này vẫn không được biết đến.

Đây là hình ảnh một vị Công chúa của Ai Cập cổ chơi cờ:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net