Chương 27: Ta nhìn thấy (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

..//..

Giọng Tư tế thật trầm, hồi đáp không cần thời gian suy nghĩ:

- Ta đang bảo vệ con dân của Nữ hoàng, ta không chống đối Nữ hoàng.

Công chúa lắc nhẹ mái đầu, mỉm cười bất lực. Nàng đi đến, vén bức màn lên, còn buộc cố định nó vào trụ cột, để Kookie hoàn toàn tham gia cuộc trò chuyện này. Ánh mắt nàng vẫn luôn dịu dàng, luôn bao dung nhìn Kookie, rồi xoay người nói với Tư tế:

- Ta đã đến gặp ngài, hẳn ngài cũng đoán được, ta sẽ không ngồi nhìn người vô tội phải chết oan, đúng không? Tất nhiên, ta sẽ làm hết khả năng để khuyên can Mẫu hậu. Nhưng, nếu ta thất bại, thần điện này của ngài sẽ không giữ nổi.

Lần thứ hai Công chúa nhắc đến hậu quả khôn lường về hành động cố chấp của Tư tế. Tư tế lại không chút lay động. Y vẫn giữ thái độ kính cẩn với Công chúa, nhưng không hề hạ mình van nài. Y rõ ràng chỉ đang trao đổi, Nữ hoàng không tin Kookie, y muốn dùng thời gian để chứng minh năng lực của Kookie.

Công chúa ôm tâm trạng lo lắng đến khuyên bảo Tư tế, lúc rời đi sắc mặt vẫn không bớt lo âu. Khi Tư tế cung tiễn Công chúa, Kookie nhìn theo bóng lưng của hai người, tâm trạng thật sự suy sụp. Cậu không biết nên dùng thái độ gì đối với quyết định của Nữ hoàng. Vì vận mệnh đất nước, Nữ hoàng vô tâm tàn nhẫn với cậu. Những đối với rất nhiều người, quyết định của Nữ hoàng chính là bước đi cẩn thận cho tồn vong Ai Cập.

Kookie không trách Nữ hoàng. Bởi người khơi ra bi kịch này không phải Nữ hoàng.

Cậu vốn dĩ là thế, luôn đặt mình vào vị trí của người khác, suy nghĩ cho họ, biện minh cho họ. Rồi cuối cùng, họ đối xử với cậu thế nào? Cậu nên oán hận, căm thù hay nguyền rủa họ đây?

Kookie thẫn thờ rời khỏi gian phòng, bước dọc theo hậu viện của thần điện. Nơi đây là khu đồi xanh mướt cỏ cây, xung quanh trồng rất nhiều thảo dược.

Lúc này, một nhánh hoa bồ công anh theo làn gió nhẹ, bay lướt trên không trung. Kookie ngẩng đầu lên, vươn tay đỡ lấy nhánh hoa mỏng manh ấy. Những sợi tơ thật mảnh chạm vào tay cậu, vì gió thoảng mà lung lay, trụ không vững. Kookie khẽ nghiêng bàn tay chắn gió, nhánh hoa nhỏ mới lặng lẽ nằm yên.

Phía sau vang lên tiếng chân thật khẽ. Kookie liền xoay đầu, nhìn người bước đến.

Cũng như bao ngày, mỗi khi ánh mắt chạm vào người ấy, Kookie đều bị cuốn lấy không thể dời đi được. Tư tế vẫn luôn mang nét mặt trầm lạnh mà thanh cao như vậy, tôn quý mà ấm áp, băng lãnh lại dịu dàng, mang vẻ huyền bí cao thượng của thần linh.

Tư tế nhìn nhánh hoa bồ công anh trong tay Kookie, Kookie liền mỉm cười nhẹ, thổi một cái để nó bay đi. Rồi cậu lại bâng quơ vươn tay, tóm gọn nó vào bàn tay của mình, vu vơ hỏi:

- Tư tế Vee, chiếc lông của thần Maat... có nhẹ như vậy không?

Tư tế bước đến gần hơn, đứng cạnh Kookie, đáp:

- Chỉ có người đã chết mới biết được.

Kookie bùi ngùi nhìn nhánh bồ công anh phất phơ muốn bay đi, cậu phải khép nhẹ bàn tay lại mới giữ yên được nó, nhỏ giọng nói:

- Tư tế Vee... Ta muốn trái tim của ta cũng nhẹ như sợi lông ấy.

Một trái tim nhẹ tựa lông chim, là trái tim thuần khiết, không oán hận, không toan tính, không dối lừa. Chỉ có người sở hữu trái tim như vậy mới vượt qua cửa ải cân tim, đến với thần Osiris và tận hưởng cuộc sống nơi thiên đàng.

Tư tế quay sang nhìn Kookie, cậu cũng vươn đôi mắt thật buồn nhìn y:

- Ta có thể không?

Tư tế liền đáp không cần suy nghĩ:

- Có thể. Vì tâm hồn của Kookie luôn thuần khiết, luôn tốt đẹp.

Kookie lại cật lực lắc đầu:

- Không... Ta không thánh thiện như vậy. Ta rất căm hận, rất uất ức. Ta hận Ramsis, hận Thượng quan, hận những quý tộc kia, và hận cả Nữ hoàng. Ta muốn họ phải chịu đau khổ giống như ta, muốn họ phải chết thảm như cha mẹ của ta. Có như vậy, họ mới hiểu được trái tim của ta đau đớn như thế nào.

Kookie gục đầu xuống, đôi vai khẽ run, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên tay cậu, thấm đẫm nhánh bồ công anh, khiến nó không thể nhẹ bay được nữa.

- Trái tim của ta đã không còn thuần khiết.

Cậu nhìn nhánh bồ công anh nặng nề trong nước mắt, khổ sở chất vấn:

- Tại sao lại cho ta nhìn thấy? Rồi lại trừng phạt khi ta giúp đỡ họ? Rồi cuối cùng lại thử thách trái tim ta có nhẹ bằng chiếc lông sự thật hay không?

Sau ngày tận mắt chứng kiến thảm cảnh gia đình, Kookie không hề khóc. Vì cậu biết, có rất nhiều thứ bản thân phải chống chọi, cậu phải mạnh mẽ vượt qua. Cậu cũng không muốn oán hận một ai, cậu tin trên đời có nhân quả, như lời thần linh luôn răn dạy con dân của mình. Nhưng hôm nay, tất cả gần như đổ vỡ. Trái tim cậu rạn nứt, niềm tin trở nên mỏng manh, cảm xúc căm thù, oán hận dần len lỏi vào trái tim thuần khiết, khiến nó nặng nề, xấu xí.

Kookie khóc trong lặng im. Chỉ từng tiếng nấc nghẹn thật nhỏ không kiềm nén được vang ra khu đồi vắng, theo làn gió thổi đi.

Tư tế đứng cạnh bên cậu, nghe cậu than oán, thấy cậu khổ đau, cảm nhận sự tuyệt vọng trong cậu. Đợi Kookie khóc cho vơi đi tất cả, y mới lên tiếng:

- Ta sẽ viết Tử thư cho ngươi.

Kookie lau đi nước mắt, ngẩng đầu nhìn Tư tế. Lời nói vừa rồi cậu không chắc mình có nghe lầm không.

Tử thư là giấy ghi chép những hướng dẫn bùa chú, phép thuật cho người chết vượt qua các cửa ải âm ti, để đến với buổi phán xét cuối cùng - nghi thức cân tim. Quan Tư tế có quyền năng càng mạnh, Tử thư sẽ càng hỗ trợ cho người chết nhiều phép thuật, thậm chí, giúp người chết gội rửa tội lỗi, để trái tim nhẹ đi phần nào. Bởi trong nghi thức cân tim, trái tim càng nặng, tội lỗi càng lớn, hình phạt càng khốc liệt.

Tuy nhiên, quyền năng của Tư tế là hữu hạn, khi viết ra quyền năng gội rửa tội lỗi, bản thân Tư tế phải trả giá bằng chính sức mạnh linh hồn của mình. Chỉ những Tư tế có được thừa nhận từ thần linh mới được Pharaoh chỉ định làm Tư tế tối cao, và trở thành người viết Tử thư riêng cho Hoàng tộc. Vì một Pharaoh tất không thể thiếu các tội lỗi lớn, để bảo vệ lãnh thổ, mở rộng biên cương, trong tay vị vua nào không đẫm máu người dân vô tội? Do đó, với sự cống hiến của mình, khi chết đi, Tư tế cũng được an táng trong cùng lăng mộ với Pharaoh.

Với địa vị của Tư tế Husani Vee, y chính là người sẽ viết Tử thư cho Hoàng tộc. Nếu y dùng quyền năng viết Tử thư cho Kookie, chắc chắn sẽ bị tổn thương sức mạnh linh hồn.

Kookie không thể tin, nên cứ tròn mắt nhìn Tư tế. Tư tế nhìn cậu, ân cần nói:

- Ngươi hãy cứ sống thật với chính ngươi. Hận những người nên hận, oán những người đáng oán, không cần lo đến buổi phán xét cuối cùng. Vì những chỉ dẫn để vượt qua, ta viết cho ngươi.

Buổi phán xét cuối cùng, đối diện với 42 vị thần, giao ra trái tim và thử thách trọng lượng nhẹ đến thế nào, vượt qua tất cả, phải cần bao nhiêu quyền năng? Tư tế muốn dốc cả sức mạnh linh hồn để Kookie được sống đúng cảm xúc của mình sao?

Kookie vẫn nhìn Tư tế chằm chằm, Tư tế liền nhặt lên nhánh bồ công anh trong tay cậu. Nhánh hoa đã ướt, không thể bay. Tư tế vung nhẹ nó lên không trung, một làn gió thoảng mang hương thơm quen thuộc khiến nhánh hoa khô đi nhanh chóng. Nó vui vẻ bay lên bầu trời, đón ánh nắng vàng rực rỡ.

Kookie dõi nhìn theo, những giọt nước mắt còn đọng trên làn mi khô đi nhanh chóng. Đôi môi cậu lặng lẽ vẽ nên đường cong, tạo ra một nụ cười ấm áp. Nụ cười đầu tiên sau chuỗi ngày bi kịch.

Cuộc đời này của cậu, gặp được Tư tế Vee, chính là quá đủ rồi.

Kookie xoay lại nhìn Tư tế, Tư tế cũng nhìn sang cậu. Ánh mắt cậu tràn ngập sự tin tưởng, ánh mắt Tư tế lại tràn đầy yêu thương.

Bất chợt, Tư tế hơi cúi người xuống, dần dần, tiến gần đến gương mặt Kookie. Kookie không hiểu lắm hành động này của Tư tế, nên chỉ đứng im tròn mắt nhìn. Cho đến khi mũi cậu và mũi Tư tế chạm vào nhau, Kookie chợt nhận ra, môi của cả hai cũng chạm vào nhau.

Tư tế hôn lên thật nhẹ, rồi nhanh chóng tách ra một khoảng nhỏ, vẫn để trán và mũi hai người chạm vào nhau.

Lồng ngực Kookie muốn vỡ tung, tim đập nhanh liên hồi. Cậu biết, đây là nụ hôn tình yêu, nụ hôn mà chỉ vợ chồng mới dành cho nhau. Cha đã từng hướng dẫn cậu thực hiện như vậy với em gái.

Kookie lúng túng, bối rối không hiểu vì sao Tư tế lại làm thế với cậu. Cậu và Tư tế cũng không phải đối tượng kết hôn với nhau.

Dường như Tư tế đang chờ đợi phản ứng của Kookie, nhưng cậu cứ đứng đờ ra như bị hóa đá vậy.

Tư tế khẽ khép mắt lại, ôm lấy Kookie. Lần này, là cường hôn.

Kookie bị hôn đến ngây ngẩn. Dù chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra, chưa phân tích nổi hành động của Tư tế, nhưng Kookie say đắm trong cảm giác này. Hay đúng hơn, cậu đã mơ được ở trong vòng tay của Tư tế Vee như vậy, mơ rất là lâu rồi.

Từ buông xuôi, hai tay Kookie dần có sức lực, cũng ôm đáp trả lại Tư tế.

Cậu thật sự bị mê hoặc trong vòng tay của người này.

Kookie chìm sâu vào nụ hôn mãnh liệt của Tư tế, cậu mặc ngài lôi kéo cho hai đôi môi cùng giao hòa, cậu để ngài tùy ý dẫn dắt cường độ yêu thương. Tất cả, mọi thứ, cậu đều muốn hiến dâng cho Tư tế. Hiện tại với cuộc sống này, cậu chỉ cần Tư tế Vee.

Đột nhiên, Kookie mở trừng mắt, trái tim dường như bị ai bóp nát vậy, đau đớn đến muốn thét gào. Cậu lại nhìn thấy...

Vì sự tôn kính, Kookie không dám đẩy Tư tế ra. Nhưng quá ngỡ ngàng, cậu đành tự lui lấy. Chân lùi vội vàng, hoảng loạn, khiến Kookie mất thăng bằng, ngã xuống nền đất.

Tư tế tưởng rằng Kookie kinh hãi hành động của mình, y nhíu nhẹ đôi mày, tay cũng nắm chặt day dứt.

Kookie vô cùng sợ hãi, như không tin những gì mình nhìn thấy. Cậu gần như vừa bò vừa lùi ra sau, miệng vô thức thì thào:

- Không thể nào... Không thể nào...

Tư tế bấy giờ mới nhận ra sự bất thường của Kookie. Y muốn tiến đến đỡ Kookie dậy, nhưng mắt cậu vẫn mở lớn, nước mắt lại tự trào ra mà bản thân cậu cũng không biết.

- Tại sao... sao lại như vậy?

Tư tế rất lo lắng, nhấn giọng: - Ngươi thấy gì?

Kookie đáp trong vô hồn: - Kết cục của hai ta...

Tư tế ban đầu cho rằng Kookie hoảng hốt như vậy là vì kinh hãi tình cảm của mình dành cho cậu, nên ngài rất tuyệt vọng. Hiện giờ, biết được sự sợ hãi kia là do nhìn thấy tương lai của cả hai, Tư tế càng bất an hơn. Nhưng ngài vẫn thể hiện vô cùng trấn định, nhẹ giọng hỏi:

- Không phải tất cả những gì ngươi thấy đều sẽ diễn ra, đúng không?

Ít nhất, thảm cảnh của gia tộc Ramsis đã được ngăn chặn.

Kookie cật lực lắc đầu, đau đớn đứng dậy, nức nở:

- Là chính ngài nói với ta, thay đổi càng lớn, trả giá càng nhiều. Ta với ngài... Nếu ta tiếp tục ở cạnh ngài, sẽ là kết cục đó!

Kookie xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa lau đi nước mắt.

Tư tế không đuổi theo cậu, ngài sẽ không làm điều thất thố như vậy trong thần điện, trước bao nhiêu thầy tu. Hơn nữa, ngài cũng biết, Kookie không thể chạy ra khỏi thần điện được.

Đúng là Kookie không có ý định rời đi nơi này, cậu chỉ chạy về phòng mình. Tự giam trong bốn bức tường hiu quạnh, Kookie nứt nở không thành tiếng.

Cậu hiểu nụ hôn của Tư tế. Cậu càng hiểu cảm xúc của mình. Thì lại càng hoảng sợ cảnh tượng vừa nhìn thấy trước.

Hiện giờ cậu đã mất tất cả, người thân, sự tự do và cả danh dự, chỉ còn có Tư tế Vee. Vậy mà thần linh cũng không cho cậu ở bên ngài, bắt cậu phải nhìn thấy cái kết cục thảm khốc của cả hai.

Cậu đã làm gì sai để bị trừng phạt như vậy?

Kể từ hôm đó, Kookie quyết định tránh mặt Tư tế Vee. Trước khi có thể bình tâm chọn ra hướng đi cuối cùng, cậu không dám đối mặt với Tư tế.

Tránh mặt, tức là không đối diện với ngài, chứ sau lưng, cậu vẫn luôn nhìn trộm.

Mỗi lần nhìn, lại nhớ đến cảnh tượng đã thấy, khi thân xác của Tư tế đổ gục xuống nền đá lạnh, trái tim của Kookie đau đớn đến không chịu nổi, cũng lo sợ không tìm ra lối thoát.

Hôm nay, quan phủ lại tới. Kookie hay tin khi đang loay hoay trồng thảo dược sau hậu viện, cậu vội xoa hai tay đầy đất và cát vào vạt áo, chạy lên núp sau hàng trụ đá phía xa, quan sát tình hình. Nhìn thấy người dẫn đầu nhóm lính, Kookie không khỏi kinh sợ. Thượng Quan Ramsis vậy mà đích thân đến bắt cậu.

Sự việc có lẽ càng lúc càng nghiêm trọng rồi.

Tính tình Ramsis hỏng bét như vậy, một phần là thừa hưởng từ cha của hắn. Thượng Quan vô cùng nóng nảy. Kookie không biết bọn họ đã nói những gì, nhưng hiện tại thì quân lính đã tuốt gươm ra khỏi vỏ. Một vài thầy tu bị khống chế, bị bắt, số còn lại vẫn đang cố thủ không cho quân lính tiến vào trong.

Kookie hoảng sợ vô cùng, Tư tế Vee từ sớm đã ra ngoài ban phép. Những ngày này hạn hán triền miên, rất nhiều nơi khẩn cầu Tư tế đến cứu giúp cho vụ mùa.

Hiện dẫn dắt nhóm thầy tu là Gyasi, Kookie biết hắn. Gyasi là tín đồ trung thành tuyệt đối của thần điện, là người tôn thờ Tư tế Vee như thể ngài ấy thật sự là thần. Vì vậy, dù bất cứ giá nào, Gyasi cũng không để cho quân lính lục soát thần điện, bắt đi Kookie.

Thế nhưng, Thượng quan chính là người chấp chưởng xét phạt, binh lính dưới quuyền của ông ta rất tinh nhuệ. Nhóm thầy tu khó mà đối phó. Giằng co một hồi, Thượng quan phát điên lên, ra lệnh đồng loạt tấn công Gyasi.

Gyasi không thể đấu lại nhiều binh lính như vậy, cuối cùng bị áp trụ.

Thượng quan gằn giọng:

- Giao thằng nhóc ra! Đừng nghĩ rằng ta không dám gia hình với người của thần điện! Chỉ bằng việc chống đối của các ngươi ngày hôm nay, đã bị khép tội chống đối Nữ hoàng.

Gyasi kiên quyết không thi lệnh, Thượng quan liền hất mặt ra hiệu cho đám lính cứ xông vào thần điện. Tất cả các thầy tu khác lập tức ngăn cản, ẩu đả càng kịch liệt.

Kookie núp sau trụ đá hoảng hốt vô cùng, cậu nửa muốn trốn, nửa lại day dứt khi thấy các thầy tu vì mình mà phải chiến đấu với binh lính. Chưa bao giờ thần điện hỗn loạn đến vậy. Những ngày qua thần điện và Thượng quan đối đầu gay gắt, bây giờ thì chính thức khai chiến rồi.

Ngay lúc các thầy tu sắp ngăn không nổi, vòng bảo vệ thần điện sắp bị phá vỡ, một vòng nước xanh mát như từ trên trời đổ xuống, tạo thành vách ngăn giữa lối vào thần điện và đại sảnh. Nhóm binh lính vội vã lùi lại vài bước, tránh đi bụi nước. Chỉ là nước, nhưng rất lạnh. Bị bắn vào chân là tê buốt như đóng băng.

Nhóm thầy tu trông thấy đều vui mừng, reo lên:

- Tư tế về rồi!!

Ngay cổng thần điện, một nhóm thầy tu khác nhanh chóng tiến đến, dùng quyền phép đánh bật nhóm binh lính lùi ra xa lối vào sảnh thần điện.

Theo sau đó là dáng người áo trắng với mái tóc xoăn dài, nét mặt trầm lạnh băng giá. Thượng quan trông thấy người này, cũng phải dè chừng lùi đi một bước.

Tư tế lặng yên đứng giữa khuôn viên bên ngoài thần điện, nhìn từng góc cỏ cây tan nát vì cuộc hỗn chiến vừa rồi, sắc mặt y càng lạnh.

Y liếc nhìn tên lính trưởng đang khống chế Gyasi, ra lệnh ngắn gọn:

- Thả ra.

Tên lính trưởng lo lắng nhìn qua Thượng quan, nhưng ngay lập tức, nước từ đâu đã phủ đầy tay của gã, rồi từ từ thấm vào làn da quanh năm chịu nắng cháy. Gã hét lên đau đớn bởi cái lạnh thấu xương, như thể bàn tay đã bị đóng băng.

Gyasi lập tức vùng ra khỏi tay gã, chạy đến đứng sau lưng Tư tế.

Thượng quan liền quát lớn:

- Husani Vee! Ngươi đừng quá đáng!

Nét mặt Tư tế lạnh đến vô cảm, rất chậm rãi quay sang nhìn thẳng vào Thượng quan, cũng rất từ tốn nói ra từng lời cao cao tại thượng:

- Thượng quan Ramsis, với cấp bậc của ông, chưa đủ tư cách để gọi tên ta.

.

.

.

Hehe, nụ hôn đầu tiên của fic, cũng là nụ hôn đầu tiên mà Tư tế Vee dành cho Kookie ~

Đây là khoảnh khắc khiến nhiều bạn bấn loạn nè:

Tư tế Vee và Kookie được bạn Trâm Anh vẽ lại đây, sau khi sáp lại gần sẽ là cường hôn nha ~ Tranh đẹp quớ hà. Bòn cực kì thích biểu cảm của 2 người, Kookie ngỡ ngàng, Tư tế dịu dàng. Vừa có Kim tự tháp, vừa có trang phục Ai cập, còn hoa bồ công anh bay bay. UI chà, Bòn thích vẽ lắm nên khi thấy truyện của mình được làm fan art thì rất là khoái.

Còn đây là khung cảnh lãng mạn í qua nét vẽ của họa sĩ Eira Kim =)))

Bòn cực kì thích cái đồi đầy hoa Bồ công anh này luôn. Tư tế Vee và Kookie mặc trang phục vải lanh của quý tốc Ai Cập xưa nha, có đeo trang sức lấp lánh nữa kìa. Phía xa bóng Kim tự tháp. Đoạn này Bòn viết đầy tâm trạng và cũng hoa hòe văn tự, ngụ ý sâu xa >.< Cơ mà không có nhiều bạn nhận ra phép tu từ so sánh của Bòn, nên có tí tự kỷ.

Mun có nói với Bòn là váy Kookie mặc hơi giống... trùm khăn tắm. Bòn có gợi ý hay là vẽ thêm cái áo chéo vai cho đừng giống khăn tắm. Nhưng Mun tiếc cơ ngực của Kookie lỡ vẽ thấy ưng quá nên không vẽ thêm gì nữa =))) Nên ai mà lỡ nhìn Kookie giống quấn khăn tắm thì hãy chuyển dời ánh mắt sang phần ngực trần rất quyến rũ của bạn í nha =))

** Khung cảnh hôn nhau này ss Cho Kyung Ah cũng có có vẽ tặng Bòn nè. Ss là beta đầu fic, còn là người chị luôn động viên Bòn đừng bỏ fic. Mỗi lần Bòn nản chí là ss ấy lại vẽ tranh cổ động. Thương ss Ah vô cùng:


Tóm lại nụ hôn đầu của CP Tư tế - Kookie vừa ngọt ngào vừa xót xa >.<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net