Chương 29: Cậu không cần biết!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


JungKook tỉnh dậy khi đôi mắt vẫn còn đẫm nước, trái tim quặn thắt khổ đau, cả người gần như bất lực. Cậu nằm yên thở ra một hơi dài để cân bằng cảm xúc, rồi phát hiện cảm xúc hiện tại quá chân thực.

Cậu giật mình bật người dậy, quan sát xung quanh. Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn là do cậu nhìn thấy, do chính giác quan của cậu cảm nhận, chứ không phải thông qua Kookie. Sống trong tâm hồn Kookie quá lâu, chịu sự chi phối với bao cảm xúc vui, buồn, khổ sở của anh ta, JungKook gần như quên luôn cảm xúc thật của bản thân mình.

Hiện tại, chính là lúc JungKook cảm thấy đã trở về thực tại.

Nhưng nhìn gian phòng này, cậu càng hoang mang hơn. Hiện là thế kỷ 21, tại sao cậu lại nằm trên một chiếc giường đá? Cả căn phòng cũng được xây dựng bằng đá. Còn cái gì trước mắt cậu kia? Một bức tượng thần Isis bằng đá khổng lồ.

JungKook lo lắng bước xuống giường, trên người cậu vẫn là trang phục cũ lúc bước vào Kim tự tháp Djoser, nhưng đôi chân thì để trần. Trên giường phủ đầy các loại thảo dược kì lạ, thoang thoảng hương thơm rất dễ chịu. Một vài cánh hoa bị cậu nằm đè cho nát nhừ, nhờ thế mà giờ cả người cậu đều vương mùi hoa.

Gian phòng khá rộng, trần thật cao, được chống đỡ bằng hai hàng cột đá. Theo quan niệm của người Ai Cập cổ, cột đá là những cây hoa mọc lên từ đất. Vì vậy trên đỉnh cột đá trong các ngôi đền thường được chạm khắc hình hoa văn mềm mại. Và những cột đá ở đây cũng được điêu khắc những đường nét tượng tự như thế. Chẳng lẽ nơi đây là một ngôi đền?

JungKook đi qua hàng cột đá, tới gần bức tượng thần. Cậu chưa từng nhìn thấy tượng thần Isis nào lớn đến vậy. Đôi cánh dang rộng phủ trọn bức tường, đầy vẻ uy nghiêm quyền thế. Xung quanh tượng sắp xếp rất nhiều tế phẩm, như lương thực, đồ uống, hương hoa, đèn và các loại vải lanh.

Cảnh tượng trước mắt chẳng khác với sảnh thần điện của Tư tế Husani Vee là bao, giống như một mô hình thu nhỏ vậy. Vì thần điện của người Ai Cập cổ có độ cao rộng như cả một khuôn viên.

JungKook càng nhìn càng thấy mơ hồ. Sau khi bị Kookie dẫn dắt vào cuộc sống của anh ta, không phải JungKook cũng bị xuyên qua luôn rồi chứ? Đừng nói với cậu đây là niên đại Ai Cập cổ 2000 năm trước?

Vừa lúc đó, ngay phía dưới bàn tay của thần Isis, một cánh cửa từ từ hé mở.

JungKook không hề nhận ra ở đó có cửa, hơi chút bất ngờ.

Người bước vào khiến cậu càng bất ngờ hơn. Trên hết, chính là được thở ra một hơi nhẹ nhõm. Cậu không có xuyên qua. Đối diện cậu hiện giờ là gương mặt lạnh tanh vẻ huyền bí, cực kỳ cực kỳ khó gần của Kim TaeHyung.

- Cuối cùng đã tỉnh rồi? - TaeHyung nhìn thấy JungKook ngẩn ngơ nhìn y, liền hỏi một câu lạnh nhạt.

JungKook nhất thời không phản ứng kịp. Bởi đã quá lâu rồi cậu sống trong cảm xúc của Kookie, mà trong đầu Kookie chỉ tồn tại duy nhất hình ảnh của Tư tế Husani Vee.

- Nơi này là sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra? - JungKook cứng nhắc hỏi.

TaeHyung bước đến, làm động tác nghiêm cẩn cúi chào bức tượng thần, rồi mới quay sang JungKook:

- Đây là nhà của tôi.

- Hửm? - Câu trả lời thật khiến cho người khác chịu đả kích lớn.

TaeHyung càng lạnh nhạt nói:

- Nếu cậu đã cảm thấy khỏe, thì ra ngoài đi.

Nói xong, TaeHyung xoay người bước ra cửa, JungKook dù không hiểu gì cũng phải nhanh chân rời gót đi theo.

Phía sau cánh cửa kia là một hành lang dài, hoàn toàn mang kiến trúc hiện đại. JungKook giờ mới nhận ra mình đang ở trong ngôi biệt thự lớn. Mọi khung cảnh bên ngoài đều vô cùng bình thường, có chăng là quá sang trọng.

TaeHyung đi đến phòng khách, ngồi xuống salon. Y mặc trang phục suit thun thoải mái ở nhà, mái tóc dài bó gọn phía sau, trông vừa lãng tử, vừa trẻ trung như người anh nhà hàng xóm.

JungKook e dè bước đến, ngồi đối diện, nhỏ giọng nói:

- Nhà của anh... lạ nhỉ. - Thiết kế nguyên cả điện thần Isis, trên Thế giới chắc chỉ có mỗi chỗ này.

TaeHyung thờ ơ nói: - Cậu biết khá nhiều về tôi rồi đấy.

JungKook đón nhận lời nhận xét kia bằng cái gãi gãi đầu ái ngại. Đâu phải cậu cố ý tìm hiểu bí mật của người ta, cơ bản là Kim thượng đâu muốn che giấu. Từ chuyện có thể chữa bệnh bằng quyền năng, tới việc nhìn rõ trong đêm, và nay, cũng chính y đưa cậu về nhà.

- Mấy nhánh hoa cỏ trên giường đá là để chữa trị cho tôi à? - JungKook phỏng đoán.

TaeHyung gật đầu: - Cậu ngất xỉu trong buồng mai táng, tâm trạng suy sụp nghiêm trọng. Tôi chỉ có thể mang cậu về đây.

JungKook vẫn còn nhớ sự việc lúc đó, do cậu cố ý dẫn dụ Kookie xuất hiện, còn làm chuyện rất không có lương tâm là quấy phá xác ướp của con mèo. Cậu nhất định phải tạ lỗi với Oubestet mới được. Dù rằng oan hồn của nó rất đáng sợ, nhưng lúc còn sống, cũng là con mèo đáng yêu. Nó giống như một đứa con nhỏ của Kookie, là cả một vùng trời yêu thương của anh ta.

Nghĩ đến con mèo, JungKook liền xoay trái xoay phải tìm quanh:

- Kkanji, Kkanji của tôi đâu?

Ngay lúc cậu gọi, từ trên lầu một cái bóng tròn đầy lông ục ịch chạy xuống. Chân nó quá ngắn so với bậc thềm, nên càng phải chạy nhanh để không bị té. Trông thấy JungKook, nó kêu meo meo liền hai tiếng, nhảy xổ lên người cậu.

JungKook ôm lấy cục cưng, hạnh phúc vô cùng. Cục cưng của cậu tròn vo, lông mềm mượt, thật ra thì ôm sướng tay hơn Oubestet vừa ốm vừa không có lông.

Chủ tớ đoàn tụ một hồi, JungKook mới chợt nhận ra, Kkanji từ trên lầu chạy xuống, cũng có nghĩa, nó ngang nhiên tung tăng chạy nhảy trong ngôi biệt thự này? Thật là..., cậu không chỉ ở nhà Kim thượng, mà con mèo của cậu cũng chiếm dụng luôn nhà người ta.

- Tôi đã ngất đi bao lâu vậy? - JungKook hỏi khẽ.

TaeHyung không chút để tâm, đáp: - Ba ngày.

Vậy cả ba ngày nay Kim thượng nuôi Kkanji cho tôi sao? JungKook không dám hỏi, nhưng trong tâm đã cảm động muốn khóc. Kkanji mắc hội chứng sợ cô độc, không thể ngủ một mình, nếu không sẽ quấy phá và kêu cả đêm. Chẳng lẽ ba ngày qua Kim thượng cho phép Kkanji vào phòng của y? Ầy, như thế thì quá được dung túng rồi.

Càng lúc càng thấy Kim thượng vừa mắt, dù cái mặt lạnh kia có khó gần kiểu nào, cũng đẹp trai vô cùng.

Hương hoa nhàn nhạt quen thuộc mỗi khi đến gần Tư tế Husani Vee, hiện lại phảng phất trên cơ thể JungKook. Cậu không khỏi cảm thấy kì diệu. Một người ngất xỉu đến ba ngày, Kim thượng không mang đến bệnh viện, mà đem về nhà để ướp hương hoa?

- Sao tôi lại ngất đi nhỉ? Là do Kookie? - JungKook hỏi.

TaeHyung ngồi tựa lưng vào salon, gác chéo chân, khoanh tay trước ngực, suy tư:

- Trường hợp của cậu thật sự quá phiền toái. Không hẳn là bị nguyền rủa, cũng không hẳn là do âm linh đeo bám. Nói thật thì, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra trong cơ thể cậu.

Có nghĩa, những cơn ác mộng đeo bám JungKook mỗi đêm không chắc là do bị nguyền rủa? Mà cũng không chắc là Kookie thông qua cậu nhìn thấy thế giới xung quanh? (Ý chỉ âm linh đeo bám). Cơ thể JungKook hoàn toàn khỏe mạnh, có đến bệnh viện xét nghiệm cũng không ra được bệnh trạng, cho nên Kim thượng chỉ có thể dùng quyền năng của thần Isis để làm dịu lại tâm trạng suy sụp của cậu. Gọi là quyền năng, nhưng có lẽ đó chỉ là vài bài thuốc thảo dược bí truyền từ Ai Cập cổ.

JungKook cho rằng mọi rắc rối này chỉ cần tìm thấy nơi chôn Kookie, giải thoát cho anh ta khỏi hố bọ cạp, tự khắc sẽ được giải quyết. Vì vậy, cậu gặng hỏi vấn đề đáng quan tâm hơn:

- Vậy sau đó thì sao? Con mèo có giao ra vật nó đang canh giữ không?

TaeHyung trầm ngâm hồi lâu, đáp: - Có.

JungKook thở nhẹ một hơi, không uổng chuyến đi giữa đêm khuya vào Kim tự tháp Djoser. Cậu không nhận ra lời hồi đáp kia của Kim thượng vô cùng miễn cưỡng, tiếp tục truy vấn:

- Nó canh giữ cái gì?

TaeHyung không trả lời ngay, hai tay trước ngực cũng buông xuống, một tay để trên đùi, một tay để trên thành salon, từng ngón gõ nhịp nhàng. Một hồi lâu y mới đáp:

- Không liên quan đến cậu.

JungKook cảm giác bị dội thẳng một gáo nước lạnh. Cái gì không liên quan đến cậu? Cậu mạo hiểm đi vào Kim tự tháp, mò mẫm giải lời chú, ngay cả tên con mèo cũng chính từ miệng cậu gọi. Cho dù Kim thượng giúp cậu, nuôi Kkanji cho cậu, cũng không có nghĩa được quyền cướp công của cậu như vậy!

Chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ không hiểu, JungKook từ tốn nói:

- Sao lại không liên quan? Đó là vật mà con mèo của Kookie trông giữ, còn chúng ta thì đang tìm Kookie để giải lời nguyền cho tôi. Tôi nghĩ, cho dù là vật gì tôi cũng có quyền được biết.

TaeHyung vẫn diện vô biểu tình, hồi đáp rất hiển nhiên:

- Không liên quan đến cậu. Cậu không cần phải biết.

Này! Đồng chí Kim thượng, ngài nói chuyện có lí lẽ một chút được không? Muốn trở mặt cũng không cần nhanh đến như vậy. Cậu chỉ ngất có ba ngày, Kim thượng liền đem vật mà cả hai cùng nhau khám phá ra giấu đi?

JungKook nhắm mắt thở dài một cái, tự làm dịu tâm tình của mình, kiên nhẫn nói:

- Tôi với anh cùng vào Kim tự tháp, cũng gọi là vào sinh ra tử mới gọi được cái tên của con mèo. Bây giờ anh nói với tôi, tôi không cần biết con mèo trông giữ cái gì? Kim thượng à, đặt anh vào vị trí của tôi, anh có chấp nhận không?

TaeHyung rất lắng nghe lời JungKook phân tích, cũng giống như lúc ở văn phòng Onuris lắng nghe chuyện kể của cậu vậy. Vẫn là có hỏi tất đáp:

- Tôi không chấp nhận. Nhưng tôi và cậu chẳng thể đổi vị trí cho nhau, vì vậy, tôi sẽ không nói với cậu.

Bộp một tiếng, JungKook đánh mạnh vào đùi để dằn xuống cơn tức giận, người cũng ngã ra lưng ghế. Cậu nên sớm nhận ra không thể nói lý với người trước mặt này. Tranh cãi thêm, cậu sẽ chẳng giữ nổi sự điềm tĩnh nhu hòa của mình nữa.

JungKook lặng lẽ thở sâu hai cái, một lần nữa đặt vấn đề:

- Có thể vật đó liên quan đến nhiều bí mật mà Onuris không muốn công khai. Được rồi, tôi cũng không có hứng thú tìm hiểu về những tư liệu mật quốc gia gì đó. Tôi không cần xem, không cần kiểm chứng, anh chỉ cần nói cho tôi biết Kookie bắt con mèo trông giữ thứ gì là được rồi.

JungKook tin rằng với những kí ức Kookie cho cậu thấy, cậu có thể từ vật kia mà suy luận vấn đề. Chỉ cần biết tên của vật đó là đủ.

TaeHyung không hề bị lung lay, nhấn giọng:

- Cậu không cần biết.

JungKook muốn quát lên thật rồi. Cho dù là những thủ đoạn đáng ghét nhất của JiWoo cũng không chọc cho JungKook muốn nổi giận như gương mặt lạnh của TaeHyung.

Được rồi, cậu nhỏ hơn anh ta, cậu là hậu bối của anh ta, cậu sẽ nhịn anh ta!

Kkanji ngồi trong lòng JungKook, không hiểu vì sao bản thân bị chủ nhân thô bạo vò thành một cục tròn, nó rất muốn kêu lên phản kháng. Còn vò nữa, lông của nó sẽ rụng hết.

Chỉ có Kkanji tội nghiệp cảm nhận được JungKook đang tức giận đến thế nào. Nhưng cậu che giấu cảm xúc rất tốt, gương mặt chỉ trầm tĩnh như đang suy tư, còn rất ôn hòa nhu thuận. Hai tay cậu vò Kkanji từ tròn đến méo mó, mới vơi được chút lửa nóng trong lòng. Bấy giờ cậu mới ngước mặt lên, trưng ra gương mặt rất hiền lành của mình, bắt sang chuyện khác:

- Anh có biết sau khi gọi tên con mèo, Kookie đã dẫn tôi đi đâu không?

TaeHyung ngạc nhiên: - Kookie dẫn cậu đi?

JungKook gật đầu.

TaeHyung chờ đợi JungKook kể tiếp, nhưng cậu chỉ gật đầu rồi lại ngồi im vuốt lông mèo. Đến khi Kim thượng không còn đủ kiên nhẫn, nghiêng đầu tỏ ý cậu nên tiếp tục, JungKook mới nhướn mày lên, cứng rắn đề nghị:

- Anh nói cho tôi nghe Oubestet trông giữ cái gì, tôi sẽ nói với anh những gì Kookie cho tôi nhìn thấy. Chúng ta vốn là hợp tác thuận hòa mà, đúng không?

Rõ ràng cả hai phối hợp vô cùng ăn ý, đầy tin tưởng lẫn nhau. Đột nhiên hôm nay Kim thượng trở mặt là thế nào?

Với yêu cầu của JungKook, TaeHyung vẫn lạnh tanh không chút biểu cảm gì:

- Tôi đang giúp cậu tránh thoát lời ngyền và những cơn ác mộng. Nếu cậu tự tin có thể giải quyết được vấn đề này, cậu có quyền không nói cho tôi biết.

Đúng là người nắm đằng cán, người nắm đằng lưỡi mà. JungKook quyết định ngả bài, cao giọng:

- Được rồi, vậy tôi nói. Kookie cho tôi thấy cuộc sống của anh ta ở 2000 năm trước. Đặc biệt là ở cái thời đại đó, tôi lại thấy một người đeo trên tay chiếc nhẫn y như của anh, người ấy cũng thờ thần Isis như anh. Chỉ có điều, quyền năng chữa trị của ngài ấy thì Kim thượng anh đây không bằng đâu.

Lời này của JungKook cuối cùng cũng khiến cho TaeHyung biến sắc mặt. Bàn tay phải của y nắm chặt lại, ngón cái lướt mạnh qua mặt nhẫn hình nữ thần Isis. Im lặng hồi lâu, TaeHyung trầm giọng hỏi:

- Người đó như thế nào?

JungKook giấu đi vẻ đắc ý, nhướn nhướn lên đôi mày, giọng thật dịu dàng:

- Trao đổi đi.

TaeHyung trừng mắt nhìn JungKook, cậu liền trưng ra nụ cười rất nhu thuận của mình, rồi cúi xuống vuốt ve Kkanji. Cái cảm giác bị chọc cho tức chết đó, Kim thượng bây giờ hẳn đã nếm đủ đi?

Nhưng TaeHyung không nói gì thêm, lạnh nhạt đứng dậy, bước lên lầu.

JungKook trông theo bóng lưng của y, bất chợt dâng lên cảm xúc bâng quơ khó tả. Cậu, dường như vừa chọc vào nỗi đau của Kim thượng? JungKook linh cảm được tâm trạng của Kim thượng xao động dữ dội khi nghe thông tin về Tư tế Husani Vee. Chẳng lẽ họ thật sự có liên quan đến nhau?

Có thể nào, TaeHyung chính là đời sau của Tư tế Husani Vee? Bởi bọn họ đều đeo chiếc nhẫn giống hệt, nếu không muốn nói thực chất đó chỉ là một. Rất nhiều lần Tư tế Vee chữa trị cho Kookie, JungKook nhìn rất rõ chiếc nhẫn trên tay anh ta.

Nếu sự thật là vậy, thì lời nhắc "Hãy gọi tên nó" mà Kookie để lại, chính là cho Tư tế Vee? Còn TaeHyung là truyền nhân của Tư tế, nên có khả năng vật kia chỉ liên quan đến gia tộc của họ, không thích hợp nói ra với người ngoài, vì vậy Kim thượng mới giấu JungKook.

JungKook tự suy luận, tự lý giải cho TaeHyung, rồi tự áy náy trong lòng. Thật là, cậu đúng là quá lương thiện rồi.

JungKook ngồi lặng im, nghe mùi thảo dược thoang thoảng quanh người, tự tưởng tượng ra hình ảnh TaeHyung đưa cậu đang ngất xỉu ra khỏi Kim tự tháp. Nơi đó vừa tối, vừa chật hẹp, cõng một người ra ngoài không hề dễ dàng. Với địa vị thanh cao của Kim thượng mà chấp nhận cõng một nhân viên công sở bình phàm, hình ảnh đó thật là... Y còn đưa cậu về nhà, lấy thảo dược chữa trị cho cậu, rồi chăm Kkanji cho cậu... Thôi được rồi, Kim thượng làm cái gì cũng đúng hết. Sai là ở cậu!

JungKook liền đứng dậy, cũng đi lên lầu, muốn giảng hòa với cái người mặt lạnh kia. Thế nhưng trên tầng này cũng quá rộng, toàn phòng là phòng, cậu không biết Kim thượng đang ở đâu.

Kkanji dường như ngựa quen đường cũ, tung tăng chạy đến gian phòng cuối dãy hành lang, ngồi tại đó, kêu meo một tiếng.

JungKook bước đến, thở dài một cái, gõ cửa phòng. Cậu rốt cuộc vẫn là đang nhờ vả Kim thượng, đấu trí với y thiệt thòi chỉ có cậu.

Gõ một lúc, đang tự hỏi có nhầm phòng không thì cánh cửa chậm rãi mở ra. Gương mặt lạnh đến không thể nào gần gũi nổi kia xuất hiện.

JungKook đằng hắng một cái, nói:

- Nếu anh muốn biết, tôi sẽ kể tất cả. Đừng bỏ đi như vậy.

"Nhìn bóng lưng của anh, tôi khó chịu" JungKook rất muốn nói thêm câu đó, nhưng tất nhiên, cậu sẽ không thốt những lời kì quặc ấy ra.

TaeHyung không biết có giận thật không, vì vẻ mặt y muôn đời đều lạnh tanh như vậy, giọng cũng rất trầm:

- Bây giờ tôi phải đến văn phòng có việc.

JungKook giờ mới nhận ra TaeHyung đã đổi trang phục vest đen. Y muốn ra ngoài, vậy cậu thì sao?

TaeHyung chỉ tay sang phòng bên cạnh:

- Tạm thời cậu cứ ở lại đây, tôi muốn theo dõi tình trạng kì quái của cậu. Tất nhiên, nếu cậu muốn tự giải quyết thì có thể quay về Cairo. Ở nhà bếp có chuẩn bị sẵn đồ ăn. Có khả năng đến tối tôi mới xong việc, chúng ta sẽ nói chuyện sau.

"Căn dặn" mọi thứ xong, TaeHyung đi thẳng xuống lầu, ra cửa, lên xe đi mất.

JungKook đứng ngơ ngác một lúc, nhìn quanh ngôi biệt thự sang trọng này, chẳng lí giải nổi vị Kim thượng kia. Cậu quen y được bao lâu? Mà chẳng thể gọi là quen, chỉ gặp nhau có 2 lần, vậy mà y dám để cậu ở nhà của mình.

JungKook thử mở cửa phòng TaeHyung, cửa còn không thèm khóa này! Chẳng biết do Kim thượng quá tin tưởng cậu, hay tính cách của y vốn thờ ơ như vậy. Dù sao vì phép lịch sự, JungKook cũng không bước vào, nhanh chóng khép cửa lại.

Cậu xoay qua mở cửa gian phòng mà TaeHyung bảo dành cho mình. Phòng khá khang trang, đầy đủ tiện nghi. Trong tủ còn treo ba bộ quần áo. Điều ngạc nhiên là, cả ba bộ đều cùng nhãn hiệu JungKook đang mặc, nhãn hiệu đại trà bình dân ở đâu cũng có thể mua. Với phong cách giàu sang của Kim thượng, chắc chắn không dùng nhãn hiệu này, càng không mua nó để tiếp khách. Cái này... đừng nói y cố ý mua cho JungKook? Vì rõ ràng cả ba bộ đều cùng size cậu đang mặc.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net