Chương 42: Kim tự tháp Ramsis không hướng đến thiên đàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
Tác giả: Bòn

Beta: Cho Kyung Ah, Bao

...//...

Ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại liền reo lên. JungKook nhìn thấy tên người gọi, hơi giật mình, có chút chần chừ rồi mới bắt máy. Không đợi cậu "alô" trước, người kia đã lên tiếng:

- JungKook, đến Alexandria mà không thèm gọi cho tôi? Vào Onuris công tác cũng không thông báo cho tôi? Cậu quả thật xem tôi là người bạn tốt.

Nghe giọng nói quen thuộc có phần oán trách, JungKook bối rối không biết trả lời thế nào, ái ngại đáp:

- Anh SeoJoon, thật xin lỗi. Có rất nhiều chuyện xảy ra thời gian gần đây, cuốn tôi từng vòng từng vòng, không kịp suy nghĩ đến việc gọi cho anh...

Người kia liền ngắt ngang lời cậu:

- JungKook lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi, không cần tôi nữa. Tôi thật đau lòng.

JungKook rất khẩn trương, vội nói:

- Tôi sao có thể khiến anh SeoJoon đau lòng. Vậy đi, chúng ta sắp xếp thời gian gặp nhau, tôi sẽ giải thích với anh, được không?

Bên kia bật cười ra tiếng, nói:

- Sắp xếp khi nào? Đã như vậy thì cậu nên tới gặp tôi ngay mới phải. Không nói nhiều nữa, tôi chờ ở Câu lạc bộ BH, cậu biết đường đến chứ? Cứ gọi taxi, tôi trả phí cho cậu.

Xong cúp máy.

JungKook nhìn điện thoại chỉ còn lại âm thanh tít tít vô cảm, khổ sở thở dài một cái. Không phải cậu quên việc nhắn tin cho Park SeoJoon, mà cậu nghĩ chỉ đến Alexandria một buổi gặp Kim thượng bàn việc thôi, không ngờ sự việc kéo dài đến hôm nay, còn vô tình được cộng tác cùng Onuris. Trước nay chuyện lớn chuyện nhỏ gì, JungKook đều nhờ Park SeoJoon trợ giúp, thời điểm khó khăn nhất của cậu cũng chỉ có Park SeoJoon ở cạnh bên. Vì vậy trong lòng JungKook, Park SeoJoon là người vô cùng đặc biệt, vừa là ân nhân, vừa là tri kỷ.

JungKook liếc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ tối. Từ đây đến Câu lạc bộ BH cũng không gần, cả đi cả về, còn trò chuyện giao lưu, cơ bản phải gần 12h khuya mới có thể quay lại biệt thự.

JungKook cắn nhẹ vào môi, cậu không thể từ chối Park SeoJoon, nên đành khó xử mở lời với TaeHyung:

- Kim thượng, tôi đi ra ngoài một chút, được không? - Dù sao cũng là ở nhờ, muốn đi đâu phải thông báo một tiếng.

Sắc mặt TaeHyung vừa lạnh vừa đen: - Ai vừa gọi cho cậu?

JungKook giải thích:

- Là bạn từ thời đại học, là... coi như là ân nhân của tôi đi. Tôi đến Alexandria lâu như vậy cũng chưa liên lạc gì với anh ta, đúng là không tốt lắm. Tôi đi một chút, trước 12h sẽ về.

TaeHyung chợt hỏi:

- Là Park SeoJoon, Viện trưởng Viện pháp chứng khảo cổ của Onuris?

JungKook rất bất ngờ, sao TaeHyung lại biết? Rồi cậu chợt nhớ lúc nãy có gọi tên SeoJoon.

TaeHyung cực kỳ lạnh nhạt:

- Cậu nói chuyện với anh ta, đặc biệt dịu dàng hơn với người khác.

JungKook ngẩn ra, có sao? Tuy rằng Park SeoJoon là đàn anh ở lớp trên, nhưng lúc nào cũng làm nũng, giả vờ giận hờn, nên JungKook thường phải dỗ ngọt anh ta. Tính cách của JungKook vốn như nước chảy theo dòng, luôn uyển chuyển để phù hợp với từng người cậu tiếp cận. Đó là phản xạ có điều kiện, cũng đã thành thói quen, nên cậu không hề nhận ra cuộc đối thoại vừa rồi với Park SeoJoon rất... mờ ám.

JungKook chưa biết giải thích sao, TaeHyung đã nói:

- Cậu nhất quyết muốn đi?

JungKook lùi người ra xa TaeHyung một chút, cân nhắc từng câu chữ, nói:

- Tất nhiên không phải nhất quyết, à, ừm... dĩ nhiên nếu anh không đồng ý, tôi sẽ không đi. Nhưng mà...

Dù sao cũng là đi về khuya, nếu chủ nhà không cho phép, cậu không thể cứ vậy mà đi. Park SeoJoon buồn lòng, cậu có thể chuộc tội với anh ta sau. Nhưng Kim thượng mà phật lòng, cậu sống cũng sẽ mang tâm lý nặng nề.

- Tôi đưa cậu đi! - Đột nhiên TaeHyung đề nghị.

- Hửm? A!... - JungKook không dám tin mà đáp - Tôi, tôi gọi taxi được rồi...

TaeHyung đứng dậy, từ trên nhìn xuống, giọng áp đặt:

- Cậu có 1 giờ để trò chuyện với anh ta. Tôi sẽ chờ.

TaeHyung xoay lưng, bước lên lầu để thay đổi trang phục. JungKook thì ngồi yên nhìn theo, ngơ ngác.

Một giờ? Cậu với Park SeoJoon mỗi lúc gặp nhau thường phải đi cả một buổi ấy chứ. Hai người vốn hợp lại thân thiết, còn lâu ngày mới hội ngộ, sao có thể nói chuyện chỉ trong một giờ? Kim thượng ra điều kiện như thế quá hà khắc rồi.

Này là... ghen? Không phải Kim thượng không muốn cậu đi gặp riêng người khác đó chứ? Cậu chỉ đến Câu lạc bộ BH thôi mà, đâu cần phải có người hộ tống? Hơn nữa, Park SeoJoon cũng làm việc trong Onuris, TaeHyung không sợ anh ta nhận ra y ư? Nếu Park SeoJoon hỏi về mối quan hệ của hai người thì biết trả lời sao đây?

Thế nhưng gương mặt lạnh tanh có thể làm đông cứng mọi thứ của TaeHyung khiến JungKook hiểu rõ, cậu không nên có ý kiến gì nữa.

Vì vậy, JungKook đành ngoan ngoãn về phòng, thay đồ. Lúc cậu trở ra, TaeHyung đã chờ trong xe. JungKook vội vàng khóa cửa nhà, nhanh chân vào ngồi trong ghế phụ.

TaeHyung không nói một lời, lập tức xoay tay lái, cho xe ra khỏi con đường dẫn vào biệt thự.

Đến đoạn đường lớn, y tăng tốc như chốn không người, mặc cho xe ngược xe xuôi, y chưa một lần giảm tốc độ.

JungKook chưa thoát khỏi cảm giác ngơ ngẩn vì được Kim thượng đích thân làm tài xế cho, đã bị cách chạy xe của y làm cho thất thần. Cậu có cảm giảc đang ngồi trên xe đua, còn những chiếc xe tải phía trước là đối thủ của Kim thượng, không vượt qua là y không thể vừa lòng. Rất nhiều lần JungKook tưởng đã phải đâm sầm vào ô tô đi phía trước, chỉ trong tích tắc TaeHyung đã lách qua tránh né được, rất đau tim.

Căng thẳng hơn chính là trên đường đua nóng bỏng như vậy, gương mặt Kim thượng lại lạnh như tiền, bình thản như ngọn gió đông nhẹ phớt. Y không cho việc lái xe như vậy là quá nguy hiểm, hay cơ bản dưới ánh mắt "thần thánh" ngày cũng như đêm của Kim thượng, tốc độ thế này là bình thường?

Thật may, trải nghiệm lướt gió cùng tốc độ đường đua cũng kết thúc ở nơi gửi xe vào Câu lạc bộ BH, JungKook bước xuống, hai chân muốn nhũn ra. Trong lòng âm thầm phê phán sở thích khác người, quá mạo hiểm của Kim thượng, nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa, giọng rất thân thiện.

- Anh lái xe nhanh quá. - Chẳng phải là khen, cũng chẳng phải chê, đơn giản là nêu lên một sự thật.

TaeHyung không hồi đáp, nhận thẻ xe, rồi bước vào trong.

JungKook liếc nhìn chiếc ô tô sáng bóng rất ra dáng quý tộc thượng lưu, lại bị sử dụng thô bạo như xe đua, thở dài một cái rồi nối gót theo Kim thượng.

Câu lạc bộ BH là một trong những quán bar lớn nhất thành Alexandria, nằm ngay trung tâm thành phố để phục vụ khách du lịch. Con đường dẫn đến đây luôn rực sáng đèn cả ngày lẫn đêm. JungKook không xa lạ những nơi như thế này, vì đây là sở thích của Park SeoJoon. Lúc còn ở trong nước, Park SeoJoon luôn dắt cậu vào các sàn nhảy để giải trí, thậm chí, còn có rất nhiều gái nhảy ăn mặc thiếu vải phục vụ. Thỉnh thoảng bọn họ cũng vào vài quán bar có phục vụ nam, Park SeoJoon nói để mở mang hiểu biết, JungKook thì chẳng để tâm.

Vừa bước vào nơi ồn ào phức tạp, đủ mọi thành phần, TaeHyung khẽ nhíu mày lại. Y là vị công tử chỉ có học tập và cầu nguyện với thần, y không có khái niệm về các khu vui chơi giải trí, mà còn là loại hình giải trí buông thả này.

JungKook nhìn thấy Park SeoJoon đang ngồi ở góc quầy bar, trò chuyện rất vui vẻ với bartender. Cậu lắc nhẹ mái đầu, anh chàng kia vẫn không bỏ được sở thích trêu ghẹo các bartender, anh ta cho rằng như vậy sẽ có cơ hội được uống nhiều loại rượu mới miễn phí.

TaeHyung liếc qua, lạnh nhạt nói:

- 10h cậu quay lại đây. Không được trễ!

Xong, y xoay người, tiến đến một góc khuất, ngồi xuống và mở ra bản báo cáo của Kim TaeHoon, tiếp tục nghiên cứu.

Đến quán bar nhạc xập xình để... làm việc? Chắc có mỗi Kim thượng ngày ngày đối diện với tượng thần mà lớn lên mới làm được chuyện này.

JungKook nhìn dáng ngồi vô cùng nghiêm chỉnh, chuyên chú đọc báo cáo, không chút quan tâm đến hoàn cảnh xung quanh của TaeHyung, cảm giác Kim thượng đúng là độc nhất, không giống bất kì ai ở điểm nào. Suy nghĩ của y, ứng xử của y, tình cảm của y, khó mà đoán biết được. Lúc trước gọi y quái đản, đến giờ JungKook càng thấy y quái đản hơn, nhưng vì đã lỡ yêu thích, cậu sẽ đổi từ ngữ một chút: người lập dị!

JungKook liền lấy di động ra, nâng lên, chụp trộm người kia một tấm. Giữa tám tỷ người trên Thế giới, cậu lại chọn người này. Có lẽ chính là duyên phận.

Park SeoJoon nhìn JungKook đi đến, lập tức làm mặt giận, quay đi hướng khác.

Người này một thân tây phục, nhưng một không thắt caravat, hai không cài hết khuy áo, để hở gần nửa ngực, trông qua là biết kiểu người phóng khoáng, buông lơi, thích những chỗ nhộn nhịp, huyên náo. Gương mặt Park SeoJoon không thể nói là đẹp, nhưng rất ưa nhìn, được cái dáng hình anh ta rất cao, cũng xem như một vị quý ông sáng láng.

JungKook ngồi xuống cạnh Park SeoJoon, gọi ly rượu giống của anh ta, mỉm cười nói:

- Gần đây tôi thật sự gặp rất nhiều rắc rối, thậm chí suýt mất cả mạng, nên chưa thể gọi cho anh, đừng giận mà.

Park SeoJoon tức giận quay qua: - Cái gì? Cậu gặp nhiều khó khăn mà không gọi tôi giúp đỡ? Cậu không coi trọng tôi nữa ư?

JungKook khổ sở nói:

- Không phải không cần, là không thể gọi. Dù sao tôi đã tới đây gặp anh rồi, nếu thật sự không nể mặt, không xem anh là người quan trọng, tôi việc gì phải vừa nghe anh gọi một tiếng liền chạy đến? Tình nhân của anh chắc cũng không nhiệt tình như tôi đâu.

Park SeoJoon hừ nhạt: - Cái đó phải để tôi có tình nhân rồi mới kiểm chứng được.

Lời nói vẫn còn hằn học, nhưng xem ra không còn giận. JungKook đã quá quen cách dỗ dành người này, nên lời ngon ngọt nào nói ra khỏi miệng cũng rất trơn tru.

Park SeoJoon là bạn học cùng trường đại học với JungKook, học hơn cậu 3 lớp. Ngay thời điểm JungKook khó khăn nhất, cha vừa mất, mẹ bán nhà, đối diện với các kì thi cử, còn tìm kiếm việc làm... nhờ có Park SeoJoon trợ giúp, cả về tài chính là lẫn tinh thần, cậu mới vượt qua giai đoạn đó.

JungKook là người có tự trọng, cậu không muốn phụ thuộc, lợi dụng, nên nhanh chóng kiếm tiền trả nợ cho Park SeoJoon, càng không vì anh ta có điều kiện mà dựa dẫm vào. Mang tiếng là bạn bè thân thiết, JungKook vẫn vô tư mang thân phận "sinh viên nghèo" xuất hiện cạnh Park công tử giàu có, không mặc cảm, không xu nịnh.

Vì lẽ đó, JungKook càng được Park SeoJoon xem trọng, bất kể cậu có khó khăn gì, chưa cần mở miệng nhờ vả, anh ta đã chủ động giúp đỡ.

Sau khi Park SeoJoon tốt nghiệp, lập tức thi sát hạch vào Onuris. Anh ta là dạng người bên ngoài tài giỏi, bên trong có tiền, nên dễ dàng được thông qua. Mấy năm sau liền được thăng chức Viện trưởng. Nếu Viện nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ của Kim thượng là đơn vị tiên phong khảo sát các di tích cổ, thì Viện pháp chứng của Park SeoJoon là nơi khảo chứng các giả thiết từ Viện nghiên cứu chuyển qua. Họ dựa trên bằng chứng thu thập được, phân tích dữ liệu, rồi áp dụng công nghệ tiên tiến, sau đó đưa ra công bố trên lí luận khoa học.

JungKook xưa nay xem Park SeoJoon là người anh trai thân thiết, sẽ không giấu anh ta điều gì, nên tóm gọn lại câu chuyện lời nguyền của Kookie, về diễn biến trong Kim tự tháp Ramsis và những giấc mơ. Tất nhiên, nhiều yếu tố quá sức hoang đường và liên quan đến Kim thượng, cậu sẽ lược bỏ.

- Do đó, những ngày này tôi đều tập trung tìm hiểu về Kim tự tháp Ramsis, không nghĩ nó lại dẫn đến Thung lũng các vị Vua. Tạm thời mọi thông tin của tôi đều đang bế tắc ở điểm này.

Park SeoJoon trầm ngâm lắng nghe, rồi tập trung quan sát nét mặt của JungKook, hoài nghi:

- Trong hồ sơ từ Viện nghiên cứu gửi qua, chỉ ghi trường hợp của Oseye và Jahi, không hề có tên cậu. Hơn nữa, cũng không nhấn mạnh về lời nguyền của Kookie, chúng tôi chỉ đang điều tra liệu họ có phải mắc cùng chứng bệnh nấm bí ẩn mấy ngàn năm qua hay không.

Như vậy là TaeHyung không hề báo cáo về những kết quả điều tra lời nguyền của Kookie? Hay đúng hơn, mọi việc liên quan đến JungKook, y đều không nói với Onuris. Tại sao vậy? Những chuyện này đều thuộc thẩm quyền của Viện nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ mà. Nếu Onuris không biết, thì TaeHyung lấy lí do gì để xin cấp phép khảo sát lăng mộ vua Tutankhamun?

Dù rất thắc mắc về quyết định của TaeHyung, nhưng JungKook sẽ không nói điều bất lợi về y, cậu tỏ ra như không có gì bất thường, điềm tĩnh đáp:

- Lời nguyền của Kookie cũng chính là bệnh nấm. Còn trường hợp của tôi vốn chỉ là những ác mộng mơ hồ, chưa có gì rõ ràng. Kim thượng không thể ghi vào báo cáo được.

Để Park SeoJoon không đào sâu vào vấn đề này, JungKook liền rướn người lại sát gần anh ta, nài nỉ:

- Bên anh chắc chắn phải có nhiều thông báo về Kim tử tháp Ramsis, có thể cho biết một ít không? Chờ Onuris ký duyệt rồi công bố hẳn sẽ rất lâu. Mọi thứ liên quan đến Kim tự tháp Ramsis với tôi đều rất quan trọng.

Quả nhiên, nếu JungKook mở miệng yêu cầu, Park SeoJoon sẽ không bao giờ từ chối. Y vội đẩy cậu ngồi xa ra một chút, nhíu mày nói:

- Cậu sát gần đến đây làm gì? Tránh ra để tôi có không gian tìm kiếm.

JungKook ngoan ngoãn thu người về, chờ đợi Park SeoJoon mở di động, tra xét các bản báo cáo trong email.

Một lúc lâu, anh ta ngẩn mặt lên, bày ra vẻ ban phát ân huệ đầy đắc ý:

- Lại gần đây, cái này chưa được phép công bố ra ngoài.

JungKook nhếch mép một cái, nhảy xuống ghế, kéo nó nhích lại gần Park SeoJoon (ghế quầy bar thường rất cao). Cả hai liền chụm đầu vào màn hình điện thoại, giọng nhỏ giọng to rù rì bàn chuyện. Đây là cảnh tượng rất bình thường giữa họ, vì cả hai quen thân nhau quá lâu rồi.

Park SeoJoon nói:

- Dựa trên kết quả phân tích bề mặt bên ngoài, Kim tự tháp Ramsis đã bị chôn trong lòng đất ngay khi vừa xây xong. Chúng tôi cũng lấy các mẫu đá trong lăng mộ, xác định được Kim tự tháp này có tuổi thọ ít nhất phải 4500, tức khoảng năm 2500 TCN.

JungKook kinh ngạc:

- 2500 năm TCN, tức là thuộc thời kì Cổ Vương quốc, Vương triều thứ 4? Tức có nghĩa nó được xây để chôn cất Pharaoh, tại sao người từ Vương triều thứ 19 của nữ hoàng Cleopatra lại dám tìm đến đó để mai táng?

Bởi rất có thể bên dưới Kim tự tháp có buồng mai táng của Pharaoh, vì thời Cổ Vương quốc đây là tín ngưỡng duy nhất cho việc chôn cất các vị Vua. Gia đình Ramsis chỉ là quý tộc, lại không có chiến tích huy hoàng, dám chôn cất phía trên mộ của Pharaoh là quá đại nghịch bất đạo.

Park SeoJoon đáp: - Thứ nhất, mọi Kim tự tháp đều được xây dọc theo phía Tây bờ sông Nin, sừng sững trên sa mạc, đón nhiều nắng và gió. Nhưng Kim tự tháp Ramsis vừa xây dựng xong đã bị vùi lấp tận sâu trong lòng đất, nó cũng không được ốp đá vôi mà chỉ có những tảng đá xếp chồng lên nhau, cho nên nhiều người đưa ra giải thiết Kim tự tháp này chưa được xây xong đã bị bão cát chôn vùi. Có thể thời điểm đó Ai Cập có thiên tai. Thứ hai, trong Kim tự tháp này tồn tại nhiều quyền năng phức tạp mà Viện nghiên cứu văn minh Ai Cập cổ chưa lý giải được. Đó không hẳn là quyền năng từ Tử thư hay lời nguyền Pharaoh, nên mục đích xây dựng Kim tự tháp này phải xem xét lại.

JungKook cảm thấy có quá nhiều điều vô lý:

- Bão cát mà vùi lấp được cả một Kim tự tháp khổng lồ thì Ai Cập đã sớm diệt vong rồi. Thay vào đó, tôi nghĩ giả thiết người Ai Cập chôn vùi Kim tự tháp này khi vừa xây xong có khả năng hơn. Nhưng lý do gì họ làm như vậy?

Họ chôn vùi sâu đến mức hơn 4000 năm vẫn không ai phát hiện. Nếu không nhờ trận bão cát dữ dội trước đó, phần chóp đỉnh cũng không lộ ra.

Park SeoJoon nhún vai: - Cái đó cậu phải hỏi Kim thượng, Viện của y có trách nhiệm lý giải mấy điều này.

Trong đầu JungKook đầy những nghi vấn, cậu lại hỏi:

- Chẳng lẽ xây dựng xong, 2500 năm sau, Thượng quan lại đào Kim tự tháp này lên để chôn cất cho Ramsis? Chôn xong rồi lấp lại? Vậy chôn cất trong Thung lũng các vị Vua không phải đơn giản hơn sao?

Park SeoJoon liền hỏi: - Thượng quan là ai?

JungKook nhận ra bản thân đã lỡ miệng, liền nhanh chóng chuyển chủ đề:

- Ngay lối vào buồng mai táng của Ramsis, có rất nhiều cạm bẫy đá tảng. Lúc khảo sát Kim thượng từng nói, thiết kế cạm bẫy này giống hệt với Đại Kim tự tháp Giza. Mà chủ nhân của Đại Kim tự tháp lại là pharaoh Khufu, trị vì đúng vào những năm 2500 TCN. Lẽ nào Kim tự tháp Ramsis được xây dựng bởi pharaoh Khufu?

Park SeoJoon bị liên kết về Kim tự tháp - pharaoh - triều đại Khufu của JungKook lôi cuốn dòng suy nghĩ, liền bỏ qua hai từ "Thượng quan" mà cậu vô ý nói ra. Anh ta còn rất nhiệt tình lí giải chủ đề mới:

- Chúng tôi cũng suy luận theo hướng ấy, cho nên đã lấy mẫu đá của Đại Kim tự tháp Giza để phân tích. Kết quả, hoàn toàn phù hợp về các thành phần cấu tạo. Khả năng ngoài kì quan Thế giới cổ đại là Đại Kim tự tháp Giza, pharaoh Khufu còn cho xây dựng thêm Kim tự tháp Ramsis bí hiểm này là rất cao.

JungKook bị những tin tức phức tạp làm cho rối loạn, cậu ngồi thẫn thờ, cả tâm trí đều dùng để phân tích và xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau. Có những sự thật như đã lóe sáng ra, nhưng lại bị điều gì đó che lấp đi, cứ như thể cậu rõ ràng hiểu hết mọi chuyện, lại nhất thời chẳng nhớ được gì. Trong mơ hồ, cậu vu vơ nói:

- Kim tự tháp là đường dẫn đến thiên đàng cho pharaoh, nếu chôn vùi nó dưới lòng đất, thì pharaoh đến với thần mặt trời bằng cách nào? Mà Ramsis đâu phải pharaoh...

Sực nhớ ra một điều, JungKook liền xoay qua Park SeoJoon, gấp gáp hỏi:

- Chúng ta chỉ mới khám phá được 6m trên cùng của Kim tự tháp Ramsis. Còn hơn 20m chìm sâu bên dưới vẫn chưa tìm được lối vào. Onuris có dùng công nghệ quét radar xuyên đất để tìm kiếm xem còn có những căn phòng nào khác không?

Park SeoJoon lắc đầu: - Đã nghĩ tới. Nhưng công nghệ này vốn được tài trợ từ Đại học Bách khoa Turin của Ý, hiện phải làm công văn và chờ họ phê duyệt, rồi cử người đến Ai Cập. Thời gian sẽ tương đối lâu.

JungKook thở dài, trầm ngâm: - Có vẻ phải vào Kim tự tháp Ramsis một lần nữa rồi.

...//...

Còn 1 Chương nữa nha.

Chẹp, có vẻ mấy chương này hơi rắc rối. Mọi người có hiểu không? Có cần Bòn phải tóm lược lại không? Hix.

Chúng ta nói một chút về Đại Kim tự tháp Giza.

Mọi người nhìn cái hình này thấy quen không?

Trước cái Kim tự tháp cao nhất là tượng nhân sư

(Mọi người thấy cái Kim tự tháp mà trên chóp của nó còn một ít phẵng, đá vôi phủ không? Nhìn sẽ thấy mặt trước của nó là Tượng nhân sư, mặt sau là 1 quần thể 2 Kim tự tháp bên cạnh và 3 kim tự tháp nhỏ)

Đây là "Quần thể Kim tự tháp Giza", gồm 3 Kim tự tháp: Khufu (Đại Kim tự tháp), Khafre và Menkaure + Tượng nhân sư.

---> Cả một chùm công trình kiến trúc này được công nhân là "kỳ quan Thế giới Cổ đại", và là kì quan Cổ đại duy nhất còn tồn tại đến ngày nay.

Vậy, trong "Quần thể Kim tự tháp Giza", cái thằng mà cao nhất á, nằm giữa á, nó chính là Đại Kim tự tháp Giza hay Kim tự tháp Khufu/ Kheops (Tên vị vua xây dựng Kim tự tháp này)

-->

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net