Chương 48 + 49: Lại vào Kim tự tháp Ramsis

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Tác giả: Bòn

 ..//..

JungKook ngước mắt nhìn gương mặt vốn đã bị che đi một nửa bởi mũ trùm của TaeHyung, ánh mắt phát sáng từ trong mũ của y cũng nhìn cậu rất dịu dàng. JungKook khẽ mỉm cười, dịch người tìm thế ngồi thoải mái, thật sự dựa vào vai y, khép mắt lại.

Hành trình đến Kim tự tháp Ramsis lại giống hệt đến Kim tự tháp Djoser, một người ngồi lặng im ngã người vào lưng ghế, một người dựa vào người nọ lim dim ngủ, cùng con mèo mập rất khoan khoái nằm trong lòng chủ nhân, vô tư chổng bốn vó lên trời.

Anh tài xế thỉnh thoảng liếc nhìn qua kính chiếu hậu, liền chạm vào ánh mắt lạnh băng của Kim thượng ẩn dưới mũ trùm, anh ta đành giả vờ vu vơ kiểm tra đường xá phía sau, rồi nhanh chóng rời mắt đi.

Rốt cuộc anh tài xế đã xác nhận rõ ràng, Kim thượng tiếng tăm lẫy lừng trong ngành khảo cổ thật sự có người yêu rồi. Có điều, người ấy chẳng phải là tiểu thư của danh gia vọng tộc nào hết, giới truyền thông hẳn sẽ sốc lắm đây.

Màn đêm rất nhanh buông xuống, chiếc ôtô một mình tiến vào sa mạc tĩnh lặng. Giữa không gian tối mịt của biển cát mênh mông, ánh đèn xe le lói chạy trên nền cát, trông có vẻ hiu hắt.

Phía xa, bóng dáng sừng sững của Kim tự tháp huyễn dị mập mờ dưới ánh trăng, như ngọn núi nhỏ che chắn bầu trời, lại như quái thú ẩn mình chờ con mồi tìm đến. Bên ngoài của nó được bao bọc bởi hàng ngàn vách đá vô tri, lạnh lùng che giấu sự thật bên trong đầy hung hiểm. Cái vẻ yên tĩnh đó như đang âm thầm cảnh báo: hãy để con quái vật tận đáy Kim tự tháp ngủ say, đừng tìm hiểu về nó, đừng đánh thức nó, đừng khơi dậy sự giận dữ của những linh hồn.

JungKook đã thức giấc từ khi xe tiến vào sa mạc, nhưng cậu vẫn dựa vào vai TaeHyung mà nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Đến khi trông thấy bóng dáng Kim tự tháp Ramsis cậu mới ngồi thẳng dậy, tinh thần càng bồn chồn không yên. Cậu sợ Kim tự tháp này, một nỗi sợ vô hình.

Nhớ đến nguyên do rối như tơ vò khiến bản thân phải bước chân vào Kim tự tháp, JungKook nhỏ giọng chỉ để hai người nghe thấy, tường thuật sơ qua về kế hoạch lắm phiền phức của NamJoon lẫn sự kì quái của Kkanji trong đêm hôm đó, xong, cậu thắc mắc:

- Tôi không hiểu vì sao mặt dây chuyền cung Xử Nữ lại có thể chạy từ mặt phía Nam của Kim tự tháp đến mặt phía Bắc.

TaeHyung trầm ngâm lắng nghe, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, nhỏ giọng nói:

- Một là có người biết được hành động của NamJoon, đợi hai người quay về rồi mới lặng lẽ đến di chuyển mặt dây chuyền. Người này vì mục đích gì đó muốn cậu phải tham gia chuyến khảo sát. Nhưng khả năng này không cao, vì mọi thứ xảy ra trong đêm hôm đó đều là ngẫu nhiên, NamJoon chỉ bất chợt nảy ra ý định và liền hành động. Trường hợp thứ hai, chính là bản thân Kim tự tháp này muốn cậu vào bên trong nó.

JungKook nhíu mày không hiểu lắm, lập luận:

- Trong Kim tự tháp Ramsis đầy những lời nguyền xua đuổi Kookie. Ngoài ra còn có một thế lực không muốn Kookie được tìm thấy, chống lại Kookie. Nếu cả hai đều nhận định tôi là Kookie, không lí nào lại muốn tôi bước chân vào Kim tự tháp? Hơn nữa, Kim tự tháp làm gì có tay có chân mà di chuyển được mặt dây chuyền?

TaeHyung nhìn qua JungKook, nhấn giọng;

- Nếu tôi nói, Kim tự tháp Ramsis là một vật sống, cậu nghĩ sao?

JungKook rùng mình, rồi toàn thân cứng đơ một chút, mắt chớp chớp ngập ngừng:

- Chúng ta sắp phải vào đó... Anh đừng dọa tôi được không?

TaeHyung nheo mắt nhìn về chiếc bóng cao sừng sững phía trước, nói:

- Tôi cảm thấy bên trong Kim tự tháp này có thứ gì đó luôn sinh sôi, vùng vẫy, khao khát được thoát ra ngoài. Và thứ đó nhắm vào cậu. Không biết là vì bản thân cậu, hay vì hiểu lầm cậu là Kookie.

JungKook ngẩn người một lúc, nhớ đến đàn bọ cạp luôn bám theo, rồi bầy dơi từng đàn từng đàn lao vào cậu, mặc kệ roi điện của Kim thượng, rồi những văn tự trong Tử thư khiến cậu choáng váng... tất cả mọi thứ đúng là chỉ nhắm vào cậu.

Khó khăn nuốt xuống ngụm nước bọt, JungKook ngập ngừng đề nghị:

- Có lẽ... tôi không nên vào đó.

TaeHyung thản nhiên khẳng định:

- Những thứ ấy tôi đối phó được, cậu không phải sợ.

Cho dù có người bảo vệ, nhưng thình lình từ trong bóng tối đổ ra một đống bọ cạp, hay ngay góc khuất bất chợt xuất hiện một bầy dơi, ai mà không bị dọa sợ?

TaeHyung thấy JungKook vẫn căng thẳng, bèn đưa tay kéo cậu dựa vào vai mình, dịu giọng:

- Chúng ta chỉ tìm cách vào buồng mai táng của Ramsis thôi, không tiến sâu hơn. Phần còn lại của Kim tự tháp, tôi sẽ cùng Viện nghiên cứu khảo sát riêng, cậu không phải tham gia đâu.

JungKook rất muốn nói "tôi hiện cũng đang là thành viên của Viện nghiên cứu mà", nhưng biết TaeHyung đang muốn bảo vệ cậu, tất nhiên sẽ loại trừ cậu ra, nên im lặng không nói gì.

Hai người rầm rì rất nhỏ, Pal và anh tài xế ngồi phía trên chỉ biết họ đang nói chuyện, chứ không nghe rõ nội dung. Vừa lúc đó, chiếc xe cũng chạy đến lều canh gác của Ban quản lý, Pal bước xuống xe, liên hệ với họ.

JungKook bùi ngùi ôm Kkanji lên, hôn nó một cái đầy lưu luyến rồi giao cho anh tài xế trông giữ. Nếu cậu và TaeHyung chẳng may bị kẹt lại trong Kim tự tháp, cục cưng phải nhờ sự chăm sóc của anh tài xế rồi. Cho nên, Kim thượng đã bước xuống xe từ lâu, JungKook vẫn còn dông dài nhắc nhở anh tài xế là không được để Kkanji một mình, nó có thói quen ăn uống thế nào, không sợ người lạ và thích chạy lung tung ra sao...

TaeHyung đứng bên ngoài nghe JungKook dài dòng, không nói một lời hối thúc. Pal đứng cạnh bên trợn mắt lên, từ bao giờ Kim thượng lạnh lùng nghiêm khắc này biết chờ đợi? Đặc biệt trong các chuyến khảo sát, y luôn tiên phong đánh nhanh rút gọn, thẳng thắn mời ra khỏi đoàn những ai câu giờ trễ nải... Nói chung, y ghét sự phiền phức, và luôn xem những người chậm chạp là phiền phức.

Có lẽ, Jeon JungKook là nhân vật nằm ngoài phạm trù phiền phức của Kim thượng.

JungKook nhận được câu cam đoan của anh tài xế mới thỏa mãn bước xuống xe. Cậu còn chẳng thèm giải thích một lời với Kim thượng khi để người ta phải đợi, chỉ mỉm cười vẫy tay chào Pal, khiến Pal càng sâu sắc cảm thấy Kim thượng bị rớt chức rồi, người có nụ cười dịu dàng tỏa sáng này mới chính là sếp đại ở đây.

Đi đến Kim tự tháp Ramsis, đứng trước lối vào tối tăm nhỏ hẹp, JungKook hít sâu một cái để ổn định tinh thần. Cậu cố gắng xem nhẹ tảng đá đã đè chết hai vị khảo cổ đặt kế bên, xem nhẹ suy nghĩ dưới lớp bạc che phủ toàn là máu. Cậu sẽ an toàn thôi, vì linh cảm không hề báo trước nguy hiểm. Nhưng không biết là không có nguy hiểm, hay như lần trước, nhờ được bảo vệ mới giữ tròn tính mạng.

- Pal dẫn đường. - TaeHyung ra lệnh.

JungKook hiểu cách sắp xếp này của Kim thượng. Cậu chắc chắn không thể đi đầu, vì cậu không biết vị trí các chốt bẫy. TaeHyung không đi đầu vì y đeo balo, sẽ hạn chế hành động người phía sau. Cho nên theo thứ tự: Pal, JungKook, Kim thượng là hợp lý nhất. Cậu sẽ được bảo vệ cả trước lẫn sau.

JungKook liếc nhìn Kim thượng, mỉm cười: - Cám ơn.

TaeHyung lại vô cảm đáp: - Hai từ đó không cần thiết.

JungKook cười rộng hơn, lặng lẽ vươn tay ra sau, nắm lấy tay TaeHyung. Có sự kết nối này, tâm cậu vừa ấm vừa an.

Cuộc hành trình chính thức bắt đầu, Pal và JungKook bật đèn pin lên, khom người, đi vào Kim tự tháp.

So với lần đầu bước chân vào đây, cảm xúc của JungKook càng hồi hộp, khẩn trương hơn. Lần trước cậu không biết bên trong có gì, nghĩ rằng chỉ là chuyến khảo sát thông thường nên bình tĩnh đối diện. Còn hiện tại, cậu hiểu rõ lăng mộ này hoàn toàn có thể âm thầm giết người, nên lúc nào cũng đề cao cảnh giác.

Hiện Bộ cổ vật chưa có động thái nào về việc sẽ khai phá Kim tự tháp này, tháo gỡ các chốt bẫy ra. Vì các tảng đá quá lớn, mà lối đi quá hẹp, nghiên cứu tháo gỡ chốt bẫy, rồi đưa từng viên đá ra là cả vấn đề, nên các cấp Trung Ương vẫn đang bàn thảo từng phương án hữu hiệu nhất. Họ cũng muốn giữ lại các mô hình bẫy để sau này còn khai thác du lịch, thu hút khách tham quan. Cho nên nếu họ biết chuyến khảo sát này có khả năng nguy hiểm tính mạng, hoặc là phá vỡ các chốt bẫy trước buồng mai táng của Ramsis, thì sẽ chẳng ai phê duyệt, cấp phép. JungKook chắc chắn TaeHyung lại báo cáo không rõ ràng, qua loa đề xuất khảo sát mà thôi.

Pal đi phía trước nhỏ giọng đưa ra các chỉ dẫn cho JungKook. Thật ra đã 2 lần bước qua lối đi chật hẹp này, cậu cũng mang máng nhớ vị trí các chốt bẫy, nhưng trí nhớ dù sao cũng không bằng người có kinh nghiệm, từng bước chân của Pal vẫn nhanh và chắc chắn hơn cậu.

Vừa đi một đoạn, TaeHyung chợt nói:

- Đợi đã.

Mọi người dừng bước, y lặng im một hồi rồi nghiêm mặt quay ra sau, JungKook cũng theo đó mà rọi đèn pin theo. Phía trên đầu lối đi dốc xuống chỉ có đá và bóng đen tối mịt, tĩnh lặng, ngột ngạt.

- Chuyện gì vậy? - JungKook lo lắng hỏi.

TaeHyung nhíu mày, xoay người lại, chuyển dời ánh mắt lên JungKook, như tra xét khắp người cậu:

- Thế lực đó lại theo sau chúng ta.

Lông tơ trên người JungKook đã muốn dựng lên hết, nhưng cậu vẫn trưng ra nét mặt bình tĩnh, cứng nhắc nói:

- Ở Kim tự tháp Djoser cũng vậy, nó luôn theo sau nhưng lại không có hành động gì, khó hiểu thật.

TaeHyung nói:

- Tôi không cảm thấy sát khí, nhưng mọi người cẩn thận một chút.

Pal nhận lệnh, tiếp tục đi xuống. JungKook phải tập trung nghe theo các chỉ dẫn để né bẫy, nên suốt quãng đường không hề nói chuyện, cũng không có thời gian xem xét thế lực quỷ dị luôn theo sau, bởi cậu tin tưởng đã có TaeHyung bảo vệ rồi.

Cuối cùng cũng đi hết lối vào vừa thấp vừa hẹp, lại đầy cạm bẫy đá tảng, JungKook thở nhẹ một hơi rồi vươn vai khi bước ra lối hành lang. Lúc trước có đến hơn hai mươi người, bây giờ chỉ có ba người, nên cảm giác lạnh lẽo và trống vắng, có chút yên tĩnh thái quá.

Cả ba tiếp tục tiến về phía trước, cho đến khi hàng chữ "Trừ Kookie" màu đỏ máu ẩn hiện qua ánh sáng nhạt nhòa của đèn pin.

Pal sẽ không tiến sâu vào, mà đứng phía ngoài các rãnh đá. Nếu mật khẩu giải sai, các tảng đá đổ sụp xuống, cậu ta sẽ quay trở ra thông báo đội cứu hộ đã được sắp xếp sẵn. Tất nhiên kế hoạch này đều là bước đi bí mật của Kim thượng, vì không Bộ ngành nào dám phê duyệt cho chuyến khảo sát có khả năng lấy mạng người.

JungKook và TaeHyung tiến đến gần cánh cửa. JungKook rọi đèn pin khắp một lượt xung quanh, quan sát các rãnh đá phía trên, bất an:

- Muốn mở khóa phải đứng sát cửa, mà ngay phía trên đã có viên đá tảng to, vừa khít với lối đi. Cơ bản nó mà rơi xuống, chúng ta không có chỗ nào trốn.

JungKook nhìn lại một lượt hành lang, nó chỉ cao hơn lối vào thôi, chứ bề ngang thì vẫn vô cùng chật hẹp, hoàn toàn giống một ô chữ nhật vuông vức. Tảng đá vừa vặn ở trên đầu, hoàn toàn không có đường hở nào để hai người né tránh.

TaeHyung bước đến, không thể hiện chút cảm xúc lo lắng nào, trầm giọng nói:

- Tôi đỡ được.

Đỡ? JungKook mở tròn mắt không tin tưởng. Khối đá nặng vài tấn rơi mạnh xuống, Kim thượng dùng sức của hai tay mà đỡ? Không phải JungKook đa nghi, nhưng rõ ràng giả thiết đó không thể nào thực hiện được.

Không để tâm ánh nhìn dò xét của JungKook, TaeHyung chậm rãi giơ cao một tay hướng thẳng lên tảng đá, mở rộng năm ngón, bất động. JungKook theo đó cũng ngẩng đầu nhìn theo, tuy không phát hiện được gì, cũng không biết Kim thượng muốn làm gì, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn ngước nhìn như cổ vũ.

Một lúc sau, sự ngột ngạt trong không gian kín từ từ giảm xuống, thay vào đó là từng làn gió âm u lạnh lẽo lan ra. JungKook tò mò lắc lắc đèn pin để nhìn rõ hơn xung quanh tảng đá trên đầu. Những gì diễn ra trước mắt lập tức khiến mắt cậu mở tròn vo, miệng cũng há ra đầy kinh ngạc.

Bề mặt tảng đá đang dần dần rỉ ra những giọt nước, rồi bắt đầu kết băng. Từng lớp băng mỏng kết lại thành màng bao phủ tạo ra giá đỡ, giữ chặt viên đá dính vào vách tường. Nếu mở khóa sai, dù dây treo bị cắt đứt, viên đá này cũng sẽ không rơi xuống được.

Tuy nhiên, chỉ riêng một mình nó mà thôi, những tảng đá khác vẫn rơi và lấp kín lối đi, nhưng họ đã có khoảng trống để tồn tại ba, bốn ngày.

JungKook không khỏi trầm trồ tán thưởng. Hóa ra quyền năng kết băng của thần Isis còn có thể được vận dụng như thế này. Cứ như một loại dị năng trong tiểu thuyết mạt thế. Cậu từng nhìn thấy Tư tế Vee kết băng màn nước để ngăn binh lính tiến vào thần điện, ngài còn có thể đóng băng tay người để cứu Gyasi. Bây giờ, TaeHyung lại dùng nó để kết thành giá đỡ thật dày, giữ lấy tảng đá. Cách vận dụng đa dạng thật.

TaeHyung giữ tay như thế thật lâu, đến lúc khối băng đủ dày để khóa chặt tảng đá phía trên, y mới hạ tay xuống, trên trán đã lấm tấm vài giọt mồ hôi.

JungKook nhìn thấy, lập tức dùng tay áo nhẹ lau cho y, thái độ quan tâm dịu dàng.

- Anh còn lại bao nhiêu quyền năng? - Cậu lo lắng hỏi. Sử dụng sức lực quá sức, Kim thượng sẽ chịu phạt.

TaeHyung không đáp vội, nhướn mày:

- Đủ để đưa cậu an toàn ra khỏi đây.

JungKook vô thức bật cười. Ngay lúc này thật muốn quàng tay ôm lấy người đối diện. Nhưng trong lăng mộ không nên có những hành động ân ái thái quá như vậy, cậu chỉ có thể thể hiện tình cảm tha thiết qua ánh mắt nồng cháy yêu thương.

- Tôi tin anh.

TaeHyung lại chẳng theo kịp cảm xúc ngọt ngào của cặp đôi đang yêu nhau, lạnh nhạt nói:

- Mở cửa đi.

JungKook đã quen rồi, liền gật đầu, lấy trong túi ra mảnh giấy mà cậu vẽ mô hình cờ senet cùng với từng nước đi của Kookie, rồi rọi đèn vào rãnh sâu hình lục giác trên cửa.

Trên mỗi cạnh của lục giác khắc hình một vị thần, theo thứ tự vòng tròn là Thần Ra, Osiris, Anubis, Horus, Apep và Thoth.

JungKook nhìn xuống tờ giấy, bước đi đầu tiên là "Nhà của Thoth". Cậu hít sâu một hơi, quay qua nhìn TaeHyung như cần tiếp thêm sức mạnh, tay cậu đã đặt vào rãnh nhưng chưa có can đảm để xoay. Chỉ một bước sai thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra và nguy hiểm gì chờ đợi họ.

TaeHyung đang quan sát động tĩnh xung quanh, bảo vệ sự an toàn của JungKook nếu có sự cố, thấy cậu còn ngập ngừng, y liền gật đầu cổ vũ. JungKook thở phù một cái, tảng băng lớn trên đỉnh đầu toát ra tràng khí lạnh mà cậu vẫn đổ mồ hôi. Cậu siết chặt tay, dùng sức vặn một vòng chốt khóa đến vị trí Thần Thoth.

Âm thanh ken két ma sát giữa hai lớp đá với nhau vang khắp hành lang, rồi trong không gian kín vọng ngược trở về, cứ như từ chốn âm ti réo gọi, vừa chói tai, vừa đáng sợ.

JungKook nín thở buông tay ra, nhìn chằm chằm vào chốt khóa. Mọi thứ lập tức trở về tĩnh lặng.

Đá tảng không rớt. Mật khẩu đầu tiên chính xác.

JungKook hân hoan trong lòng, có thêm niềm tin, tiếp tục nhìn vào tờ giấy. Bước đi thứ hai là hướng về chòm sao Orion, đại diện cho thần Osiris. Cậu lau đi giọt mồ hôi trên trán, lại đặt tay vào rãnh, căng thẳng quay khóa đến vị trí thần Osiris.

Một lần nữa tiếng ken két vọng vang, sau đó lại trở về trạng thái im lìm.

Bước đi thứ ba là thần Horus, JungKook chưa kịp xoay, TaeHyung đã ngăn cản.

- Khoan đã.

JungKook đang tập trung cao độ, nghe giọng nói đột ngột vang lên trong màn đêm của TaeHyung, khiến tâm trạng cậu càng căng thẳng hơn. TaeHyung nhíu mày nhìn lên phía trên, không chắc chắn nói:

- Có vẻ các tảng đá đang di chuyển.

JungKook lập tức rọi đèn lên các đường rãnh, rồi lia qua tảng đá mà họ đã đóng băng. Quả nhiên, các viên đá khác đã rớt xuống một khoảng so với tảng đá đóng băng. Có lẽ chúng rơi theo âm thanh ken két khi vặn chốt khóa nên không được nhận ra.

- Như vậy mật khẩu này là đúng hay sai? - JungKook phân vân có nên tiếp tục hay không.

TaeHyung suy tư:

- Có lẽ dù sai hay đúng, các tảng đá cũng sẽ rơi xuống.

Cân nhắc một chút, y quả quyết: - Tiếp tục đi.

JungKook gật đầu. Ý cậu cũng muốn vậy. Đã đến đây, làm đến bước này thì phải thử đến cùng.

JungKook lại chạm tay vào rãnh, dụng sức kéo chốt về vị trí thần Horus. Lần này các tảng đá vẫn đứng yên. Khi âm thanh ken két đinh tai kết thúc, mọi thứ lập tức chìm vào cái im lìm ghên rợn của bóng tối.

JungKook tiếp tục kéo chốt qua vị trí con rắn Apep, các tảng đá vẫn giữ nguyên vị trí.

Thế nhưng khi chốt khóa vừa chạm đến mật mã tiếp theo là thần Anubis, một hai viên đá ở giữa đột nhiên rầm rầm rơi xuống, kéo theo âm thanh ma sát vào bốn vách tường, vang lên chát chúa. JungKook hoảng hồn bật người ép sát vào vách cửa, nín thở mà nhìn.

Vậy là xong. Không cần tất cả, chỉ một viên thôi là đủ nhốt cả hai ở đây một ngày.

Tuy nhiên, dây buộc lại không bị đứt. Hai viên đá rơi xuống đến ngực họ thì dừng lại. Phía bên trên, vẫn còn hàng chục đá tảng đang chực chờ sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Gương mặt JungKook vẫn giữ nét bình tĩnh, nhưng đó chỉ là cái giả tạo cậu luôn bày ra thôi, trong lồng ngực đã đánh trống liên hồi, lo lắng nói:

- Rốt cuộc mật khẩu chúng ta giải có chính xác không?

TaeHyung vẫn chẳng tỏ ra chút cảm xúc gì, dù đá rơi, dù dây không đứt, gương mặt cứ trơ ra dửng dưng. Y trầm ngâm nhìn lên trần, phỏng đoán:

- Nếu mật khẩu sai, đá tảng sẽ rơi ngay lập tức, không có chuyện để chúng ta xoay đến 5 vòng khóa chốt như vậy. Tôi nghĩ đây là cách mà Ramsis cảnh cáo những ai muốn đột nhập vào nơi yên nghỉ của anh ta. Bất kể đúng sai đều cho vài viên đá rớt xuống.

JungKook nói: - Vậy là dù thế nào, chúng ta cũng sẽ bị nhốt ở đây?

TaeHyung lắc đầu: - Không biết được. Muốn có đáp án thì cậu nhanh mở chốt còn lại đi.

Còn một nấc mật khẩu thứ 6, cũng là bước đi cuối của Kookie, đến với sự sống vĩnh cửu, thần Ra. JungKook cẩn thận rọi đèn lên phía trên, kiểm tra lớp băng có bị nứt vỡ hay không. Rồi đột nhiên cao giọng:

- Kim thượng, anh phải kiểm tra bên trong có bọ cạp hay không đã chứ? Nếu mật khẩu giải đúng, cửa mở liền một đống bọ cạp đổ ra, tôi chạy cũng không thoát.

Đáng sợ nhất là đá rơi xuống hết, không gian nhỏ xíu mà phải đối phó với đám bọ cạp đó thì biết trốn đường nào?

TaeHyung trầm mặt xuống, JungKook liền trưng ra nụ cười lấy lòng. Càng lúc càng thuận miệng làm nũng với Kim thượng.

TaeHyung tỏ thái độ phiền chán, nhưng vẫn bước đến áp tai vào cửa, chú ý lắng nghe diễn biến bên trong. Rất nhanh cho ra kết luận:

- Không có gì cả.

JungKook hoài nghi:

- Chức vị Ramsis phải quan trọng hơn Omorose, không lý nào buồng mai táng của Omorose đầy bọ cạp, của Ramsis lại không có?

TaeHyung khẳng định: - Hoàn toàn yên tĩnh.

JungKook suy đoán:

- Có thể đối với Ramsis, mật khẩu này cùng với bẫy đá tảng đã là tối an toàn rồi. Cơ bản không ai nghĩ đến gã ta dùng cách chơi cờ của Kookie để đặt mật khẩu.

Chỉ còn một bước, JungKook cắn nhẹ môi dưới, liếc nhìn TaeHyung. Sau khi chốt bẫy kéo đến vị trí thần Ra sẽ xảy ra chuyện gì, sống chết ra sao, phải đối diện với hiểm nguy gì, vẫn là một dấu hỏi. Cậu đưa tay vào rãnh, tập trung tinh thần, rồi dứt khoát dụng sức xoay một vòng.

Ngay lập tức, cả hành lang chấn động, hàng hàng đá tảng phía trên rầm rầm trượt theo đường rãnh, ma sát vào bốn vách tường, rền vang thanh âm rùng rợn, đinh tai nhức óc. Tảng đá sát cạnh nơi hai người đứng rơi xuống với tốc độ kinh hồn, JungKook hốt hoảng lao người đến ôm chầm lấy TaeHyung đang đứng gần đó. Cả hai liền ngã vào hướng bên trong.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Đến khi lớp bụi qua đi, không gian tối tăm trở về cái yên tĩnh chết chóc, JungKook mới từ từ ngẩng đầu lên, nâng đèn pin rọi vào dãy hành lang.

Tất cả đá tảng đều đã rơi xuống, thế nhưng vẫn bị dây xích phía trên níu giữ lại, chừa ra khe hở thật nhỏ với nền đá. Nếu một người nằm bò xuống, vẫn có thể miễn cưỡng trườn qua được.

Phía bên kia, giọng Pal truyền đến, bị đá chắn làm cho tiếng nhỏ đi rất nhiều, câu được câu mất.

- Kim thượng, ngài không sao chứ?

JungKook giật mình nhìn xuống người đang nằm phía dưới, được toàn thân cậu bao phủ lấy. Y lạnh mặt nhìn cậu, biểu cảm vô cùng tức giận. Ánh mắt bốc hỏa, như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net