Chương 50: Ai đó?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Cho Kyung Ah

...//...

JungKook đứng cạnh TaeHyung, sát gần bên quách, không khỏi lia đèn qua soi lên nắp quan tài một cái. Ramsis đã từng ở cạnh cậu sống động như người thật, cảm xúc thật, giờ chỉ còn là xác ướp khô khốc nằm dưới lớp đá. Đột nhiên JungKook cảm thấy bồi hồi khó tả.

TaeHyung tiếp tục đọc phần tiếp theo của Tử thư, y đọc nhẩm thật lâu, rồi quyết định lướt lướt qua, tay này lăn cuộn giấy mở ra, tay kia nhanh chóng cuốn nó lại, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng lại linh hoạt, rất nhanh đã liếc sơ qua nội dung Tử thư dài đến 30m.

- Không hề nhắc đến Kookie, ngay cả lời nguyền trừ Kookie cũng không có. - TaeHyung khẳng định.

JungKook khá bất ngờ. Theo họ tìm hiểu, gia đình Ramsis đều chết bởi lời nguyền của Kookie, mà Tử thư là nơi Tư tế chuyển giao quyền năng cho người chết, giúp họ thỏa nguyện những ước vọng khi còn sống. Như vậy, nội dung Tử thư phải chứa nhiều lời nguyền chống lại Kookie mới đúng. Như trong Tử thư của Omorose, nội dung chính là ước mong được hồi sinh trọn vẹn và phù phép Kookie bị giam dưới hố bọ cạp mãi mãi.

JungKook tiến lại gần, hỏi:

- Ước vọng trước khi chết của Ramsis là gì?

TaeHyung không cần mở Tử thư ra kiểm tra lại, đáp ngay:

- Hồi sinh trọn vẹn, được bên cạnh người mình thương.

JungKook khó hiểu suy tư: - Chẳng lẽ, cho dù bị Kookie nguyền rủa đến chết, Ramsis vẫn không hận Kookie.

Trong lúc JungKook nghĩ ngợi, TaeHyung ngẩng đầu nhìn quanh gian phòng, nói:

- Chắc chắn là không oán hận. Cậu nhìn vách tường chính diện này xem.

JungKook liền xoay người qua, rọi đèn vào bức tường đối diện cửa vào. Từng nét vẽ được khắc họa rõ ràng in trên tường đá. Không phải hình ảnh các vị thần, không phải cảnh vượt ải cân tim, càng không có những dòng văn tự bùa chú dẫn dắt người chết vượt qua các thử thách. Trên tường chỉ vẽ ba chàng trai với ba dáng vẻ khác nhau, nhưng JungKook nhận ra ngay đó vốn chỉ là một người.

- Là Kookie - Cậu khẳng định.

Bởi chỉ có Kookie mới đội mèo lên đầu.

Bước họa thứ nhất vẽ một chàng trai nhỏ, khoảng 7-8 tuổi với đôi mắt long lanh, vô tư vui vẻ. Chàng ta đang đứng cạnh bờ sông Nin, mỉm cười với vầng thái dương. Nụ cười của anh ta nếu so sánh với ánh nắng của mặt trời, không biết bên nào chói lóa hơn.

Bức họa cạnh bên vẫn là chàng trai ấy, nhưng lớn hơn, khoảng 14-15 tuổi. Trên đầu đội một con mèo sphynx nhỏ, gần trán anh ta có hai vết cào.

Bức cuối cùng mang một sắc màu ảm đạm, chàng trai không cười nữa, cũng không có con mèo cạnh bên. Anh ta đứng thẫn thờ nhìn về vô định, lọt thỏm trong bóng đêm, cô độc. Anh ta vẫn rất đẹp, nhưng ảm đạm sắc màu u ám, buồn thảm.

TaeHyung tỉ mỉ quan sát, chỉ vào từng bức họa, lần lượt gọi tên cho các khung ảnh:

- Kookie lúc còn nhỏ. Kookie được ban một con mèo. Kookie trước khi bị chôn sống.

JungKook đi lại gần vách tường, có chút ngỡ ngàng không tin được:

- Người chết cần sự dẫn dắt của thần linh để đi vào Thế giới bên kia, nên họ sẽ vẽ mọi thứ về thần trong buồng mai táng của mình. Còn Ramsis, có lẽ cả thế giới của gã chính là Kookie.

JungKook xoay người trái phải để rọi đèn vào hai vách tường còn lại, vẫn có hình ảnh các vị thần, bùa chú, thế nhưng chẳng có gì đặc biệt so với các buồng mai táng khác, vết khắc cũng không quá sâu. Chỉ riêng có bức tường chính diện quan trọng nhất trong phòng chôn cất được tỉ mỉ tô vẽ hết sức công phu, hình ảnh chàng trai hiền hòa trên vách đá sống động như thật.

JungKook dừng đèn pin ở bức tranh thứ ba, hình ảnh được TaeHyung đặt tên là "Kookie trước khi bị chôn sống". Sự tuyệt vọng, phẫn uất, bi thương hiện rõ qua ánh mắt của người trong hình. Anh ta đứng tại đó, tự gặm nhắm sự đau khổ trong tuyệt vọng.

- Cho đến chết, Ramsis vẫn lưu dấu toàn bộ cuộc đời của Kookie, từ khi cậu ấy còn là thiếu niên cho đến giây phút cuối cùng của sự sống. Là tình yêu sâu đậm, hay sự cuồng nhiệt đáng sợ?

Thốt ra lời này, bất giác JungKook cảm thấy lạnh sống lưng, cậu hốt hoảng xoay người ra sau, rọi đèn khắp nơi, ánh mắt căng ra quan sát mọi thứ mờ ảo qua ánh đèn le lói.

TaeHyung đang đứng sát cạnh bàn, thấy JungKook rọi đèn tứ tung, cảnh giác hỏi:

- Chuyện gì vậy?

JungKook gần như toát mồ hôi hột, căng thẳng nói:

- Có phải là thế lực đó đã vào đây không? Vừa rồi, có gì đó sau lưng tôi.

TaeHyung đưa mắt kiểm tra một lượt căn phòng nhỏ xíu này, rồi quay sang quan sát JungKook, không cho mọi chuyện là nghiêm trọng, nói:

- Thế lực đó lúc nào chẳng theo sau cậu, từ trong chuyến khảo sát lần trước đã vậy rồi.

- Nhưng...

- Lo lắng về nó không giải quyết được gì, tôi không cảm nhận được sát khí thì cậu vẫn an toàn. Đến đây, xem những thứ được xếp trên bàn này.

JungKook vẫn bất an nhìn xung quanh, cậu cảm giác trong gian phòng ngoài cậu và TaeHyung, còn có một kẻ thứ ba nữa. Một kẻ âm thầm đứng trong bóng đêm quan sát bọn họ. Mà ánh nhìn ấy lại không chút thiện ý, mang theo cái lạnh âm hồn hung bạo.

JungKook quyết định đi nhanh đến bên cạnh TaeHyung. Y đang đứng sát cạnh bàn, tay chạm vào kiểm tra các cuộn giấy. Đó là những gì TaeHyung vừa phát hiện, rất nhiều cuộn giấy cói được xếp ngay ngắn tại đây, như một phần của đồ vật tùy táng theo người chết.

TaeHyung chọn lấy cuộn giấy đầu tiên đặt lên bàn, tay nhẹ nhàng trải dài nó ra. JungKook liếc liếc nhìn qua, rồi lại nhìn gian phòng quá yên tĩnh trong bóng tối, cậu lặng lẽ chen người vào giữa Kim thượng và cạnh bàn, gần như đứng hẳn trong lòng y, để y che chắn hoàn toàn phía sau.

TaeHyung lạnh mặt nhìn hành động kì quái của JungKook, cậu lại rất tỉnh mà nở nụ cười. Cậu đơn giản là thích được Kim thượng bảo vệ từ phía sau như vậy, cảm giác thật an toàn.

TaeHyung nhìn ra tâm tư nhỏ của JungKook, không hề truy cứu hành động chen lấn của cậu, còn dung túng cho cậu đứng thoải mái hơn, tự y lùi đi nửa bước, nghiêng đầu qua vai JungKook mới thấy được nội dung cuộn giấy.

JungKook rọi đèn pin xuống, chăm chú đọc lên dòng đầu tiên:

"Ta mang tất cả về ngươi theo ta đến thế giới bên kia."

JungKook nhíu mày vì nội dung khó hiểu này. Từ phía sau, TaeHyung phỏng đoán:

- Nét chữ không hề chứa quyền năng của Tư tế. Có lẽ là di huấn người chết để lại trước khi qua đời, và muốn nó được chôn theo cùng.

JungKook ngẫm nghĩ:

- "Ta" ở đây là Ramsis? Vì gã là chủ nhân phòng chôn cất. Vậy "Ngươi" được nhắc đến là ai? Omorose, vợ của gã? Như vậy không đúng, Omorose chết cùng với Ramsis, cơ bản họ đã cùng nhau đến thế giới bên kia, đâu cần phải nói "mang tất cả về ngươi theo ta"?

TaeHyung chẳng quan tâm điều đó, thúc giục: - Đọc tiếp đi.

JungKook liền nhìn xuống dòng tiếp theo:

"Cho dù lời nguyền của ngươi buộc ta phải rời khỏi thế giới này, ta không oán hận ngươi.

Ngươi có thể nguyền rủa cả thế gian. Ta chỉ cầu được ở cạnh ngươi. Mãi mãi."

Cuộn giấy chỉ viết vỏn vẹn ba câu, không tên người nhận, cũng không tên người gửi, trơ trọi những dòng chữ đầy khẩn thiết.

Nhưng cả JungKook và TaeHyung đều đã có lời giải đáp, "Ngươi" ở đây chính là Kookie. Bởi Kookie đã nguyền rủa cả nhà họ.

JungKook dùng máy chụp hình chuyên dụng trong khảo cổ, chụp lại nội dung cuộn giấy rồi đặt nó vào vị trí cũ, tiếp tục mở cuộn giấy kế bên.

Vẫn là nét chữ phóng khoáng ấy.

"Bảy tuổi tựa như tia nắng sớm mai, nụ cười ngọt ngào hơn rót mật. Giữa dòng sông Nin êm đềm trôi, nhìn đến là ngẩn ngơ thất thần. Kể từ đó, vẫn luôn từ phía xa mà nhìn theo như vậy.

Mười tuổi mang nụ cười càng rực rỡ hiền hòa hơn. Không căm ghét, không thù hằn, trái tim cũng dịu dàng, thanh thiết như chính nụ cười ấy. Bị ức hiếp thế nào cũng không giận, bị đối xử thế nào cũng không oán. Là một vị thần mang sự bao dung, hay chỉ là kẻ ngốc với lòng vị tha ngờ nghệch?

Mười hai tuổi đã bắt đầu biết phản kháng, mắt biết lườm tỏ vẻ không vui, biết cười mỉa mai khi muốn về mà buộc phải ở lại... Phản kháng đi, chống đối đi, có chạy đằng trời cũng không thoát. Hừ"

Nội dung cuộn giấy vẫn khô khan với lời văn trống rỗng. Không biết là viết cho ai, gửi cho ai. Nét chữ không đều đặn, nhưng được người viết cẩn thận ghi chép ra. Nội dung cuộn giấy kết thúc với kí tự "Hừ" rất vui vẻ, thể hiện tâm tư người viết hân hoan, thích thú.

Từ phía sau, TaeHyung đưa ra nhận xét:

- Là nhật kí. Tất cả các cuộn giấy này đều là nhật kí của Ramsis. Gã viết riêng cho Kookie và muốn mang nó theo về thế giới bên kia để gửi cho Kookie.

JungKook nhìn chồng giấy thật cao trên bàn, thở dài:

- Một kẻ độc đoán cường quyền như Ramsis lại có đủ kiên nhẫn viết nhiều như vậy về một người, nhưng có lẽ đã quá muộn. Nếu lúc sống, gã thẳng thắn nhìn nhận tình cảm, đối xử tốt với Kookie thì thảm kịch kia đã không xảy ra.

TaeHyung nói:

- Với người Ai Cập cổ, yêu thương đồng giới là tội lớn. Ramsis vì quá nhớ nhung mà viết lên tâm tư của mình, nhưng không thể xưng tên, không thể nêu đích danh người ấy. Gã ta không có đủ can đảm đối diện với tình cảm của mình như Tư tế Vee, nên mãi mãi không có được Kookie.

JungKook nhớ đến ánh mắt đầy oán hận lẫn đau thương của Ramsis khi phát hiện ra Kookie đã đính hôn, trong lòng không biết nên chua xót hay thương hại cho gã ta. Cơ bản, nếu gã không bắt nhốt Kookie dưới hố ủ cà tím, gia đình Kookie đã không chết thảm. Kookie cũng không bị quy tội phải chịu án chôn sống.

JungKook thở dài, chỉ vào chồng giấy, hỏi:

- Chúng ta sẽ đọc hết tại đây, hay đưa về Onuris?

- Không thể làm trái quy định, mọi cổ vật đều phải giao về cho Chính phủ. Chúng ta tranh thủ đọc và chụp hình lại trước.

JungKook gật đầu đồng ý, thế là cả hai cùng nhau phối hợp, người mở giấy, người chụp hình. Ở mỗi cuộn giấy, JungKook đều nhanh mắt liếc qua nội dung, tất cả đều là những dòng kí tự viết riêng cho Kookie, lặng lẽ quan sát cuộc sống của Kookie, lồng ghép tâm tư mong chờ, day dứt, khổ sở của một người cố che giấu tình yêu thầm kín. JungKook càng đọc càng cảm thấy mọi thứ thật không đáng. Nếu thật sự cả nhà Ramsis bị Kookie nguyền rủa đến chết, thì Ramsis chẳng những không hận, mà đúng là có chết cũng nhất quyết phải yêu.

"Đừng tin hắn"

JungKook giật mình ngẩng đầu lên, rời ánh mắt khỏi những cuộn giấy nhàu màu thời gian, rọi đèn pin về phía trước. Vừa rồi là tiếng ai nói vậy?

JungKook nghe rất rõ ràng, như kề sát bên tai. Cậu quay qua muốn hỏi TaeHyung có nghe giọng nói vừa rồi không, liền hoảng hồn phát hiện, Kim thượng không đứng bên cạnh.

Cả buồng mai táng tối tăm, tự lúc nào chỉ có một mình cậu.

Yên tĩnh như tờ. Âm u tử khí.

Trong một khắc tinh thần JungKook gần như bấn loạn. Hai mắt cậu căng tròn, bàn tay đã hơi run. Cậu cố gắng trấn định lại rằng đây chỉ là ảo giác. TaeHyung không thể nào rời đi mà không thông báo. Hơn nữa, cả hai đang cùng nhau mở các cuộn giấy, dù Kim thượng không cần ánh sáng, cậu vẫn cảm nhận được y đứng cạnh bên, giúp cậu mở giấy ra và chụp hình.

Chỉ sau khi giọng nói kia vang lên, Kim thượng liền giống như đã biến mất.

Hít thở thật sâu, tự an ủi lấy mình, nhưng tim JungKook vẫn đập loạn.

Có gì đó ở phía sau cậu, trừng trừng nhìn cậu.

Buồng mai táng không lớn lắm, JungKook đang cầm đèn pin chếch qua góc phải, nơi lẽ ra TaeHyung đang đứng, bây giờ trống không. Thay vào đó là cảm giác mơ hồ về sự tồn tại của một kẻ khác.

- Kim thượng? - JungKook liều mạng lên tiếng. Lại nghe chính âm thanh của mình vọng về, xa vắng, trống trải.

Trên bốn vách tường đều chi chít các hình vẽ, lại gống như tất cả người trong hình đều đưa đôi mắt đen đặc qua hướng này, đồng loạt nhìn JungKook.

Cảm giác tại nơi Kim tự tháp tối tăm quỷ quái chỉ còn một mình mình, JungKook muốn phát điên. Hơi thở của cậu mỗi lúc một nặng nề, mắt hoa lên vì quá sợ hãi. Dù bây giờ gương mặt cậu vẫn đang tỏ vẻ trầm ổn, đứng yên bất động, nhưng thật sự cậu sắp hét to tên của Kim thượng rồi.

"Đừng tin hắn"

Giọng nói kia lại vang ra, lặp lại ba chữ vô hồn. JungKook lấy hết sức mình quay phắt ra sau, rọi đèn vào nơi cậu linh cảm có ai đó đang đứng. Thế nhưng, phía sau chính là cánh cửa phòng đang khép hờ, lộ ra phía bên ngoài tối tăm mù mịt.

Từng hơi thở gấp gáp mà chính bản thân mình cũng nghe thấy. Đôi môi hé mở hút lấy dưỡng khí, cố gắng trấn an lồng ngực đang phập phồng. Mồ hôi đã đổ thành giọt. Cảm giác một mình ở trong Kim tự tháp thì ra hãi hùng đến vậy.

Một mình trong Kim tự tháp? Suy nghĩ chợt lóe qua, JungKook gần như bắt được chút tia sáng trong đường hầm, khẽ gọi:

- Kookie?

Cậu nuốt khan ngụm nước bọt, nhấn thêm từng chữ:

- Kookie? Là anh phải không?

"Đừng tin hắn"

Âm thanh lặp lại như một chiếc máy được lập trình, hoặc cũng có thể là người nói không biết nói thêm lời gì khác, chỉ cứng nhắc nhấn mạnh thông tin muốn truyền tải.

Hắn ở đây là ai? JungKook tự hỏi.

"Hắn ở bên cạnh ngươi"

Một bàn tay đặt lên vai JungKook, khiến cậu giật bắn người vùng mạnh ra, tay cầm đèn pin cũng giơ cao chuẩn bị nện xuống, phòng thủ tối đa.

Ngay khi cánh tay bị chụp lấy, bất động trên không trung, JungKook mới ngỡ ngàng nhận ra đối diện mình là gương mặt vô cùng thân thuộc, với đôi mắt sáng rực trong đêm, Kim TaeHyung.

Nhìn thấy y, sự căng thẳng, hoảng sợ vừa rồi trong phút chốc được xóa tan đi mất. Cậu thở hắt ra một hơi, tưởng chừng sắp khóc.

TaeHyung thả tay JungKook ra, ân cần hỏi:

- Chuyện gì vậy, đột nhiên cậu quay qua muốn đánh tôi?

JungKook hít thở sâu để ổn định tinh thần, rồi rọi đèn pin xung quanh. Thì ra đèn pin của cậu sáng đến vậy, có thể rọi sáng cả gian phòng nhỏ này. Thế mà lúc nãy mọi thứ gần như chìm trong bóng tối. Và tất cả hình họa tên tường, không một ai là đang nhìn cậu cả.

JungKook mệt mỏi xoa mặt, giọng như thều thào:

- Có ai đó muốn nhắc nhở tôi cái gì đó, tôi... tôi cũng không biết nữa.

JungKook cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, khiến tâm trí cậu bấn loạn, không định hình và xâu chuỗi chúng lại với nhau được. Cứ như sự thật ngay trước mắt, nhưng lúc gần, lúc xa.

TaeHyung quan sát JungKook một hồi, nhẹ nâng tay chạm vào mặt cậu. Một luồng khí lạnh mang hương hoa cỏ thoát ra, quấn quanh thần trí cậu, cuốn trôi đi phiền muộn. JungKook cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Đến khi TaeHyung hạ tay xuống, thì cậu đột nhiên nhớ như in lời nói cuối cùng kia.

"Hắn ở bên cạnh ngươi"

JungKook thất thần nhìn TaeHyung. Không hiểu vì đâu dâng lên cảm giác sợ hãi vô cớ.

TaeHyung nhận ra ánh nhìn bất thường của JungKook, nhướn mày ý hỏi lý do. JungKook lập tức xoay mặt đi, lắc đầu:

- Không có gì. Tôi chỉ cảm thấy Kim tự tháp này quả thật rất ma quái. Nó luôn nhắm vào tôi, muốn điều khiển tôi.

Chính xác là như lời TaeHyung nhìn nhận, Kim tự tháp này là một "vật sống".

TaeHyung liền quyết định:

- Vậy đừng đọc nữa, nhanh chóng chụp lại hình rồi rời khỏi đây.

JungKook cũng nghĩ như vậy. Cảm giác một mình trong bóng đêm vừa rồi cậu không bao giờ muốn trải nghiệm lại. Nếu được, cậu muốn đây là lần cuối cùng phải bước chân vào Kim tự tháp này.

Gia tăng tốc độ mở giấy và chụp, chẳng mấy chốc công việc được hoàn thành. JungKook còn cẩn thận chụp hết các góc của gian phòng để quay về có thể nghiên cứu kỹ hơn. Lúc cậu quay qua phía cửa, bấm máy, tiếng tách vang lên cũng là lúc cậu kinh hãi lùi một bước.

Vì sự bất thường của JungKook từ khi bước chân vào buồng mai táng, TaeHyung luôn để tâm đến cậu. Nên ngay lúc JungKook sợ hãi bước lùi, y đã nhanh chóng đi đến cạnh bên, cảnh giác nhìn xung quanh.

Lần này JungKook xác định cậu không bị ảo giác, mắt không rời khỏi khe hở của cánh cửa, nhỏ giọng nói:

- Phía bên ngoài, có thứ gì đó đang nhìn chúng ta.

Bên ngoài là dãy hành lang vừa cao vừa hẹp, bị các tảng đá treo lơ lửng che khuất lối đi. Ngay khe hở nhỏ giữa đá tảng và nền đá, có hai đốm tròn lóe sáng chiếu thẳng vào căn phòng. Trông qua liền dễ dàng nhận ra, đó chính là đôi mắt.

Trong Kim tự tháp mấy ngàn năm, không thể tồn tại sự sống. Cho dù là rắn, bọ cạp hay dơi cũng chỉ là quyền năng được trù ếm từ Tử thư. Chúng hành động theo mệnh lệnh, là những con vật được tạo ra bởi sức mạnh âm linh, chúng không biết thế nào là lặng lẽ quan sát, im lặng rình mồi.

Mà hai đốm sáng ấy rõ ràng là đôi mắt của một con thú. Quyền năng mạnh đến thế nào cũng sẽ không tạo được một con thú.

Kim thượng có thể nhìn rõ trong đêm, chỉ liếc qua liền cho đáp áp:

- Là mèo.

- Mèo? - JungKook ngạc nhiên. Lẽ nào là mèo hoang từ sa mạc đi vào? Nhưng mèo hoang mắt sẽ không đỏ. Còn trong Kim tự tháp chắc chắn không thể nuôi sống được mèo.

TaeHyung lại nói: - Mèo Sphynx, đã chết.

TaeHyung không hề sợ hãi hay kiêng dè, thoải mái đẩy cửa bước ra ngoài. JungKook thì đã hồn bay phách tán, "đã chết" thì lý nào mắt lại sáng thế kia.

Bên ngoài hiện giờ rất chật hẹp, cả hai chỉ có thể đứng dưới tảng đá bị đóng băng. Con mèo lặng lẽ ngồi dưới khe đá, không lên tiếng, không động đậy.

TaeHyung ngồi xuống, hơi nghiêng đầu mới có thể thấy rõ con mèo dưới khe hở. Y nâng tay, hờ hững chỉ thẳng vào nó. JungKook không nhìn thấy quyền năng gì, nhưng gần như ngay lập tức, con mèo thét lên một tiếng, bỏ chạy mất dạng.

TaeHyung nhíu mày, nhìn theo hướng con mèo biến mất:

- Nó đến từ một căn phòng khác.

JungKook lo lắng rọi đèn lên khắp khe đá:

- Đây là đỉnh Kim tự tháp, lẽ nào nó đến từ những căn phòng bị chôn vùi trong lòng đất?

Trận động đất mấy tháng trước khiến Kim tự tháp Ramsis bị lộ ra, nhưng chỉ có phần ngọn cao 6m trồi lên mặt sa mạc, hơn 20m sâu phía dưới vẫn còn là điều bí ẩn mà Onuris chưa khám phá ra được. Bởi tới nay, họ chỉ tìm thấy hai dãy hành lang dẫn đến buồng mai táng Ramsis và Omorose, ngoài ra không có bất kì lối đi nào khác.

JungKook nói tiếp: - Con mèo lên được đây, chứng tỏ có đường thông xuống dưới mà chúng ta chưa tìm thấy.

Trầm lắng một chút, JungKook lại hỏi:

- Con mèo đó... được điều khiển bằng quyền năng, hay là một vật thể sống? Anh vừa bảo nó đã chết?

TaeHyung đáp:

- Quyền năng từ Tử thử không đủ sức mạnh nuôi sống những con thú có linh tính như mèo. Chúng là linh vật, đơn giản chỉ cần trù ếm trái tim là có thể giữ chúng trông coi lăng mộ mãi mãi. Tuy nhiên nếu là lăng mộ của chủ nhân thì dễ điều khiển chúng hơn.

Đó giống như một dạng thi biến. Con mèo bị moi tim và bị trói buộc vào lăng mộ vĩnh viễn. Chúng sẽ tấn công những ai trộm mộ, hay những âm ma quyền phép muốn phá tan sự yên nghỉ của chủ nhân.

- Anh có muốn lần theo nó, tìm sâu xuống Kim tự tháp này không? - JungKook gợi ý.

TaeHyung lắc đầu:

- Quá nguy hiểm. Có thể trù ếm được mèo chứng tỏ quyền năng của người chết không tầm thường. Onuris cần có sự chuẩn bị kỹ lưỡng mới đối phó được. Trước mắt tôi đưa cậu rời khỏi đây. Chúng ta đã lấy được những gì cần thiết rồi.

JungKook nắm chặt máy chụp hình, nơi lưu lại tất cả dòng nhật ký của Ramsis. Cậu hoàn toàn đồng ý với TaeHyung là nên rời khỏi đây. Chốn này quá quỷ dị, cảm giác phía dưới Kim tự tháp, từng tầng từng tầng đều ẩn chứa nhiều điều đáng sợ.

Nhưng mà, muốn rời khỏi đây phải bò trườn dưới lớp đá này, nơi con mèo vừa bỏ trốn. Không gian hẹp như vậy, nếu có gì đó nhảy bổ ra thì biết chạy đằng nào.

JungKook lẳng lặng tiến lại gần khe hở, ước đoán chiều cao, bề ngang. Quá hẹp, hai người không thể cùng một lúc bò qua. Một khi đã trườn người vào thì cũng không thể xoay đầu lại. Nếu TaeHyung đi trước, lỡ từ phía sau xuất hiện thứ gì đó thì JungKook biết làm sao? Kim thượng đâu thể xoay lại cứu cậu được. Nhưng nếu cậu đi trước, thì từ phía trước bổ đến một đống thứ tà ma thì cũng biết làm sao? Kim thượng đâu thể từ phía sau vươn lên kịp thời cứu cậu?

Những gì diễn ra trong buồng mai táng đã cho JungKook khẳng định,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net