Chương 63: Ước hẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai chương vừa rồi khiến nhiều bạn hoang mang, khó hiểu, bị quay vòng vòng. Bòn tóm lượt lại cho bà con dễ hình dung nha.

*** Kim tự tháp Ransis có niên đại và cấu trúc tương tự Kim tự tháp Giza, thời Paraoh Khufu. Nhưng vừa xây xong nó đã bị chôn dưới lòng đất. Mọi người suy đoán có thể thời kì thịnh vượng nhất của Ai Cập cổ đại, Paraoh Khufu không chỉ xây KTT Giza mà còn xây cả KTT Ramsis, mục đích thì không biết.

*** TaeKook suy đoán lời nguyền Kookie phát đi theo hai cách: Từ lăng mộ vua Tut và âm thanh chiếc kèn đồng. Nhưng thật chất, phát đi lời nguyền Kookie là LỐI ĐI VÀO HẦM BÍ MẬT, vì nơi đó có bản đồ dẫn đến KTT Ramsis. Chiếc kèn phát đi lời nguyền do nơi đặt nó trùng với cửa vào hầm bí mật.

--> Mọi người hiểu đơn giản thế này: Không phải ai đến mộ vua Tut cũng bị nguyền rủa. Mà phải đến và đứng ngay lối vào hầm bí mật mới bị nhiễm. Vì Kookie muốn báo cho người ta biết mình bị chôn ở đâu mà, cho nên cái gì dính tới nơi vào hầm bí mật thì nó phát ra lời nguyền thôi. Chiếc kèn đặt ở đó thì nhiễm lây lời nguyền, ai bảo nó có thể phát ra tiếng lam chi.

Cho nên Tae mới đánh SeoJoon, để anh ta không đi đến gần nơi Kook đứng. (Trước lồi vào hầm bí mật, cũng là nơi để chiếc kèn)

*** Tại sao bản đồ KTT Ramsis lại nằm trong mộ Vua Tut?

Vì KTT Ramsis được xây để giam cầm người có tội, không cho họ về Duat.

Vua Tut cải lời cha, dẹp bỏ thần Aten, lập lại quyền lực cho thần Atun, được dân chúng xưng tụng, ca ngợi. Nữ hoàng Nefertiti lại cho rằng đó không phải chiến công, mà chính là trọng tội. Vì Nữ hoàng Nefertiti ủng hộ việc thờ thần Aten.

Với dân, vua Tut không có tội, họ chôn ông ở Thung lũng các vị Vua. Nhưng Nefertiti muốn vua Tut chịu tội, bà lẻn vào hầm bí mật, vẽ lại tội lỗi của vua Tut và bản đồ KTT Ramsis, sau đó dùng xác bọ hung dẫn dắt linh hồn vua Tut vào KTT Ramsis, giam cầm ông ở đó. (Việc giam cầm thành công hay không còn phụ thuộc quyền lực của Nefertiti và vua Tut ai mạnh hơn, nhưng việc này mọi người không cần quan tâm, Bòn không nói nhiều về Vua Tut trong GTVV =)))

Kooki vì lí do gì đó, biết được nơi này có bản đồ KTT Ramsis, muốn người ta biết cậu ở đâu thì chỉ có cách hạ lời nguyền vào nơi này thôi.

*** Tại sao mấy ngàn năm không ai phát hiện hầm bí mật?

Lối vào bị hạ chú, mà chú của Nữ hoàng Nefertiti có trời mới biết. (Theo Ai Cập cổ thì Paraoh ngang ngữa thần linh nha, khi họ chết, quyền lực trong Tử thư rất mạnh)

Nhưng việc hạ chú sẽ vô dụng với những người có trái tim thuần khiết. Có điều, đâu phải ai vào mộ vua Tut cũng đến đúng chỗ chiếc kèn, đến rồi đâu ai nghĩ sẽ đẩy vách tường, mà người tò mò đẩy vách tường chắc gì có trái tim thuần khiết? (Người có trái tim thuần khiết dễ dàng vượt qua 7 ải thử thách và cân tim, tiến vào Duat, họ có quyền năng rất riêng biệt).

*** Đã vào được KTT Ramsis rồi thì cần gì bản đồ nữa?

KTT Ramsis chỉ lộ ra phần chóp, phần này có lối vào riêng, và chỉ có 2 buồng mai táng của Ramsis và Omorose. Onuris không tìm thấy bất cứ lối đi nào nữa. (Thông thường nguyên cái KTT chỉ có 2-3 phòng thôi, như đại KTT Giza cũng chỉ có 3 phòng và 1 phòng bí mật, những KTT khác thậm chí có 1 phòng. Nhìn bự vậy đó chứ đá không hà.)

Chi tiếc con mèo khiến cho TaeHyung tin bên dưới KTT Ramsis còn phòng nữa. Vì quyền năng từ phòng Omorose đã được giải trừ. Phòng Ramsis không có quyền năng. Vậy thì con mèo chỉ đến từ quyền năng của một phòng khác nữa.

Cho nên, cần có bản đồ chỉ dẫn lối vào thật sự của KTT Ramsis. Những gì chôn phía dưới mới đúng bản chất của một KTT giam cầm tội đồ.

*** Cuối cùng, tất cả tình tiết trên đều là Bòn... bịa đặt. Cứ cái gì liên quan đến Kim tự tháp Ramsis đều xạo hết.

Những chi tiếc thật:

- Chiếc kèn đồng của vua Tut có lời nguyền, âm thanh nó phát ra là có chiến tranh.

- Các nhà khoa học vẫn tin có 2 hầm bí mật trong mộ Vua Tut. Nhưng nhóm nghiên cứu người Ý đã chứng minh hoàn toàn không có.

- Nữ hoàng Nefertiti ủng hộ thờ thần Aten. Vua Tut lật đổ tín ngưỡng của cha để thờ thần Atun.

- Người Ai Cập tin rằng người có trái tim thuần khiết nhẹ hơn sợ lông vũ là người mạnh nhất.

*** Ramsis đã chết, ai cài mật khẩu cách chơi cờ của Kookie?

Đối với người Ai Cập, sau khi chết cuộc sống mới bắt đầu. Đối với họ, ở Duat mới gọi là sống. Như chúng ta chết thành quỷ, thành tiên, còn họ, chết để tiếp tục sống. Do đó, người Ai Cập chuẩn bị cho các chết rất chu đáo và tỉ mỉ (nhìn cách họ ướp xác là biết rồi). Hãy tưởng tượng bạn sắp đi du lịch, bạn háo hức cuộc sống mới ở nơi du lịch và chuẩn bị mọi thứ, người Ai Cập cũng vậy đó. Họ chuẩn bị mọi thứ để đến Duat, nơi họ vẫn tiếp tục một cuộc sống sung sướng với thần Osiris.

Vì vậy, trước khi chết, Ramsis đã có quá trình chuẩn bị cho mình, kể cả nơi chôn, cạm bẫy... và tất nhiên, mật khẩu vào cũng đã thợ chôn đặt biệt cài đặt theo chỉ dẫn trước đó của Ramsis.

Bòn nói thêm ý này. Không phải muốn chôn ở KTT Ramsis là được nha, nó tồn tại bí mật để giam giữ tội đồ mà. Chẳng qua khi đó Ai Cập đã diệt vong, đạo Ki tô của người La Mã lên ngôi, họ không còn quá quan trọng "đường đến mặt trời" như tín ngưỡng người Ai Cập nữa. Nên Ramsis mới có thể dùng tiền của mình xây buồng mai táng trong KTT.

Mọi người đọc bị vướng chỗ nào cứ hỏi nhé, Bòn sẽ tóm gọn lại cho dễ hiểu. =))) Thật ra Bòn có giải thích trong truyện hết rùi, nhưng có thể truyện diễn biến chương này qua chương kia, không hệ thống lại thì dễ lú ~

.

.

.

_ GÀO THÉT VÔ VỌNG _

.

Tác giả: Bòn

..//..

Tác giả: Bòn

Beta: Cho Kyung Ah

***

Lẽ nào, người tình của cha y từ lâu luôn ở cạnh y, là cha của SeokJin?

JungKook cũng cảm thấy mơ hồ khi Park SeoJoon tiết lộ về thói quen của Kim TaeHoon. Tuy nhiên nghĩ lại thì thấy mọi thứ quá trùng khớp. Chính bởi mối quan hệ không bình thường nên KimJae mới phải chịu trách nhiệm chăm sóc TaeHyung thay cho Kim TaeHoon. Đó là lí giải thích hợp nhất cho việc SeokJin bị lão cha ép buộc bên cạnh TaeHyung. Nếu chỉ là bạn bè thân thiết thì cũng không nhất thiết quan tâm quá mức đến Kim thượng như vậy.

Hơn nữa, trong bản ghi chép của Jeon MinSik, có nhắc chuyện Kim TaeHoon dẫn theo người bạn trong ngành buôn khảo cổ, vừa vặn KimJae cũng chính là nhà buôn đồ cổ có tiếng. Dù chỉ là suy đoán, nhưng JungKook gần như đã chắn chắn KimJae là người mà họ tìm kiếm bấy lâu, cũng là người đã theo Kim TaeHoon khảo sát Kim tự tháp dưới lòng đất.

- Xem ra, dù là việc công hay việc tư thì chúng ta cũng phải đến thăm bác Jae rồi. - JungKook nhẹ nhàng đề nghị.

Sau khi phán đoán mối quan hệ giữa KimJae và Kim TaeHoon, TaeHyung trầm mặt hẳn đi. Không rõ là y buồn bực, chán ghét, hay là hoang mang bất ngờ, chỉ cảm giác được y không hề dễ chịu. Đến lúc hai người quyết định đi ngủ, y vẫn gác tay trên trán lặng nhìn lên trần nhà. Đôi mắt sáng trong như hai ánh pha lê trong màn đêm, tỏa ra sắc thái trầm buồn.

JungKook cũng không ngủ được, xoay người qua, nhìn ngắm từng đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt Kim thượng. Giữa không gian mờ ảo càng khiến y trở nên vô thực, đẹp như tranh họa thần tiên. JungKook tự nghĩ có khi nào họ Kim vốn chẳng phải người phàm, do ở nơi tiên giới họ phạm sai lầm nghiêm trọng nên mới bị đày ải xuống trần gian, từ đời này sang đời khác đều cố gắng tìm đường trở về tiên cảnh ban đầu.

Chứ người phàm sao có thể đẹp hoa mị đến thế.

Nếu một ngày nào đó, Kim thượng tìm thấy đôi cánh của mình và bay về trời, bỏ mặc JungKook lạc lõng nơi sa mạc, thì phải làm sao?

Nghĩ đến, JungKook bất giác không chịu nổi, vươn tay qua ôm lấy TaeHyung nằm cạnh bên, ôm thật chặt. Cậu còn vùi mặt vào hõm cổ của y, hít lấy hương thơm phảng phất, tận hưởng cảm giác khoan khoái tựa như làn gió mát hồi sinh.

Đây cũng là lần chủ động hiếm hoi JungKook sáp gần đến Kim thượng.

TaeHyung tuy luôn nhìn lên trần nhưng mọi động thái của JungKook y đều cảm nhận được. Cho nên khi cậu chồm người tới y chẳng bất ngờ, cứ để yên cho cậu làm càn quấn chặt lấy mình. Mối quan hệ của hai người đã gần nhau đến vậy, cái gì cần làm đã làm hết rồi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng thôi, nên đụng chạm da thịt là điều bình thường hiển nhiên.

Thế nhưng với JungKook vẫn là cảm giác không chân thật. Tận sâu trong thâm tâm cậu chưa bao giờ có cảm giác là mình sở hữu được Kim thượng cả. Đó là bóng ma trong lòng cậu, tự cậu thấy mình không xứng, không đủ khả năng níu giữ người như Kim thượng ở cạnh bên.

Bị JungKook chèn ép một hồi, TaeHyung vẫn kiên nhẫn nằm im không phàn nàn. JungKook thỏa mãn cảm giác bản thân đầy đủ sở quyền quậy phá người này mới chịu buông tay, nhỏ giọng nói:

- Anh không vui về chuyện của bác Jae à?

TaeHyung trầm ngâm không đáp, JungKook hơi ngẩng đầu lên để nhìn rõ y hơn, tiếp tục hỏi:

- Anh đang nghĩ gì?

TaeHyung bấy giờ mới dời ánh nhìn qua, đôi mắt phát sáng long lanh như những vì sao lấp lánh trong thiên hà, vừa hoa lệ, vừa hoang vu. Y nhìn JungKook một chút rồi lại đưa tầm mắt lên trần nhà, ồn tồn nói:

- Tôi chưa bao giờ quan tâm việc ông ta bắt ép SeokJin chăm sóc tôi, cũng chẳng quan tâm chuyện ông ta khó chịu khi tôi tôn thờ thần, hay đúng hơn, tôi chưa từng để ông ta ở trong lòng. Suy nghĩ lại mọi chuyện trước đây, có lẽ ông ta thật sự muốn tốt cho tôi.

JungKook nhướn mày, có chút bất ngờ:

- Em là người ngoài còn nhìn thấy bác Jae đặc biệt quan tâm anh, còn để con trai của mình chăm sóc cho anh, vậy mà anh chẳng để ở trong lòng. Em có nên kết luận anh quá vô tâm không?

Nếu sự thật là như vậy thì con người của TaeHyung quả thật quá lãnh cảm rồi. JungKook không trách y, hoàn cảnh sống và trưởng thành của y khác biệt với những đứa trẻ khác. Người ta được cha mẹ yêu thương, được bạn bè người thân quan tâm chỉ dạy. Còn Kim thượng là "tự lớn" theo đúng nghĩa đen, trong mắt y chỉ có thần và sự vùng vẫy tuyệt vọng với lời nguyền gia tộc.

Tuy nhiên, trái tim của y lạnh đến vậy, bàng quan thế sự đến vậy, khiến JungKook càng không tin tưởng y thật sự mang tình yêu ấm áp dành cho cậu.

Một hồi lâu sau, JungKook nghe TaeHyung hồi đáp:

- Có lẽ cuộc sống của tôi vốn được mặc định chỉ cần thờ thần, tu luyện đủ quyền năng, sinh một đứa nhỏ rồi tự moi tim mình. Tôi chưa bao giờ muốn tìm hiểu người xung quanh suy nghĩ gì về tôi, cần gì ở tôi, đối xử với tôi tốt xấu thế nào... Thật sự, tôi chưa bao giờ tự hỏi vì sao SeokJin lại đến biệt thự ở cùng tôi, tại sao KimJae luôn muốn tôi ra ngoài giao du. Tôi không cần biết những điều đó, cũng không cần biết thế giới này đang xoay chuyển thế nào.

Có lẽ đêm nay TaeHyung thật sự nghiêm túc suy nghĩ về khiếm khuyết cảm xúc của mình. Y đã sống trong một thế giới chỉ có thần Isis và văn minh Ai Cập cổ, y làm việc theo bản năng kêu gọi, tìm hiểu mọi chuyện liên quan đến lời nguyền gia tộc để không phải nhận cái chết thảm khốc. Kim thượng như một cái máy được lập trình, khô khan cằn cỗi đến mức người ta tốt với y, chủ động quan tâm chăm sóc, y cũng không biết.

Nhưng cái vô cảm về thế giới quan không phải chỉ cần nghiêm túc suy nghĩ là có thể thay đổi. Nó đã ăn sâu vào tiềm thức và hình thành nên tính cách. Kim thượng vốn là lãnh cảm như thế, rồi y vẫn sẽ cứ như thế, chẳng thể ngày một ngày hai mà đổi thay thành người hoạt bát, biết thể hiện cảm xúc và lòng nhiệt huyết ra được.

JungKook lẳng lặng lắng nghe, rồi lặng lẽ thở dài. Cậu đã lỡ đem lòng yêu thương một người lạnh nhạt như vậy, cậu cũng chẳng hối hận.

Bàn tay của JungKook càng ôm chặt lấy TaeHyung hơn. Cậu không muốn mất y, cậu khao khát được y yêu thương như tình cảm cậu dành cho y vậy.

Đêm nay JungKook cứ chủ động, lại thấp thỏm lúc ôm, lúc thở dài, TaeHyung có khiếm khuyết cảm xúc thế nào cũng phải nhận ra. Y cho là cậu đang quan tâm lo lắng vì y mãi không chịu ngủ, cứ suy nghĩ về chuyện của KimJae. Vì vậy, TaeHyung liền trở người, vươn tay ôm JungKook vào lòng, để cậu ngã hẳn vào ngực y. Từ phía sau, chất giọng vừa trầm vừa lạnh phả vào cổ JungKook, êm đềm.

- Cho đến khi gặp em, mọi thứ đã khác.

Dứt lời, y hôn nhẹ lên ót của JungKook:

- Sự xuất hiện của em đã thay đổi cuộc sống của tôi.

Để nghe được lời tình cảm ngọt ngào từ Kim thượng là chuyện chẳng dễ dàng gì. JungKook vừa cảm động vừa hạnh phúc, bao buồn lo nghĩ ngợi bổng chốc tan biến, chỉ còn lại tấm chân tình giữa cậu và Kim thượng mà thôi.

- Em quan trọng với anh vậy sao? - JungKook thì thầm tìm lời khẳng định.

- Ừ. - TaeHyung cũng không trốn tránh, khẳng khái nhấn giọng.

JungKook vô thức mỉm cười, lập tức xoay người lại, ôm ghì lấy TaeHyung.

Trong bóng đêm tĩnh mịt, hai người ôm chặt lấy nhau trên giường, tự cõi lòng trào dâng bao xúc cảm. Có lẽ họ chỉ bắt đầu vì muốn thử tìm hiểu về nhau, muốn cho nhau một cơ hội, nhưng hiện tại đã trải qua quá nhiều sóng gió, sắp tới còn đối mặt với hiểm nguy không thể lườn trước được, ranh giới giữa sự sống và cái chết quá mong manh, họ nhận ra cả hai cần nhau nhiều như thế nào.

- Nếu hai chúng ta có thể vượt qua cửa ải này, anh không chết, em cũng không chết, anh... có muốn cùng em chung sống không? Như một gia đình thật sự, chúng ta thậm chí cũng có thể nuôi đứa nhỏ.

Giọng JungKook trở nên nghẹn ngào, ngắt quãng không liền mạch mới nói ra hết tâm tư của mình. Cậu xác định rồi, cậu muốn sống cùng TaeHyung. Cậu muốn được nhìn thấy y mỗi ngày, mặc kệ y lạnh nhạt ra sao, khô khan thế nào, còn không biết thể hiện tình cảm. Nhưng cậu sẽ hòa hợp với y, sẽ vì y mà cố gắng nhiều hơn nữa. JungKook chưa bao giờ mang tham vọng công danh lợi lộc, nhưng từ bây giờ cậu sẽ phấn đấu để vươn xa hơn, bay cao hơn, để có thể sóng bước ngang hàng với người được mệnh danh là Kim thượng của ngành khảo cổ. Chỉ cần TaeHyung đồng ý thôi, cậu sẽ không chùn bước vì tất cả.

Câu hỏi cùng nhau chung sống không phải nhất thời cảm động mà vụt miệng nói ra. JungKook đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã cân nhắc rất nhiều. Cậu tự biết mình quá phận, tự biết cách biệt giữa hai người lớn lắm. Kim thượng ở trên bầu trời quyền quý cùng danh vọng, cậu chỉ là công dân bình thường với mức sống bình thường. Nhưng tình cảm của cậu là chân thật, và JungKook tự kiêu hãnh vì điều đó. Cậu không dối gạt Kim thượng.

Tuy nhiên, TaeHyung có quyền từ chối.

Về cơ bản, JungKook chỉ hỏi chứ không quá mong mỏi câu trả lời, vì cậu chẳng có đủ sức nặng để ràng buộc Kim thượng cả đời.

Trong gian phòng to rộng, ánh sáng đèn ngủ khiến mọi thứ không quá rõ ràng, ngoài hơi thở be bé của cả hai thì không còn bất kì âm thanh nào khác. Lời JungKook tuy nhỏ, nhưng chắc chắn Kim thượng nghe rõ ràng. Y im lặng thật lâu khiến cho không gian rơi vào trầm tư ngượng ngịu. Ngay lúc JungKook âm thầm bỏ cuộc, không dám chờ đợi gì vào câu hồi đáp, giọng của TaeHyung lại vô cùng quả quyết.

- Được.

Giây phút ấy tim của JungKook như ngừng đập. Sự uất nghẹn trong chờ đợi liền bật thành tiếng nấc. Cậu mỉm cười thật tươi, siết mạnh vòng tay hơn, và TaeHyung cũng làm điều tương tự. Một lời ước hẹn ngọt ngào, không khoa trương, không ồn ào, cũng không dài dòng sướt mướt. Chỉ là đơn giản thôi, nếu anh và em đều sống sót, chúng ta sẽ cùng nhau xây đắp một gia đình.

Đêm ấy cả hai ôm nhau ngủ thật say, thật nồng. Tình cảm gắn bó bền chặt đến mức Kkanji cũng cảm nhận được. Nó rất muốn chen vào giữa hai người, cuộn tròn thân mập tìm hơi ấm, nhưng không cách nào có thể chen vào được. Kkanji thật đau lòng, chủ nhân càng lúc càng không quan tâm nó rồi, cảm giác tồn tại ngày một giảm sút. Kkanji tủi thân kêu meo meo hai tiếng, rồi buồn bả nằm ở góc giường, gừ gừ u uất mà ngủ.

Buổi sáng, Kkanji quyết tâm trả thù. Nó cạ cạ đầu tròn vào đầu JungKook, đi quanh quẩn sau lưng cậu, thỉnh thoảng lấy chân đạp vào cổ cậu. Nó phải gọi chủ nhân dậy, không cho cái ngươi mặt lạnh kia ôm ấp chủ nhân thêm nữa.

Kkanji đầy oán hận gọi JungKook dậy, nhưng tuyệt nhiên không có chút tư tưởng đi qua chỗ người mặt lạnh kia nằm. Nó cũng biết, gây sự với y thì chỉ có tự chuốc thiệt thòi mà thôi.

Sau bao nổ lực, cuối cùng Kkanji cũng thành công gọi JungKook thức giấc. Nhìn cậu vuốt ve mình, lo lắng mình có bị đói hay không, rồi ôm mình xuống bếp lấy pate cho ăn, Kkanji thật thõa mãn. Có lẽ, nó sẽ tha thứ cho chủ nhân việc đêm qua bỏ mặc nó.

JungKook không hề biết tâm tư rối bời của con mèo mập. Cậu nửa tỉnh nửa mê cho nó ăn xong thì bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho TaeHyung. Nhìn qua gian bếp này, rồi liếc nhìn sơ bộ ngôi biệt thự, JungKook càng ý thức trách nhiệm phải giúp cho nơi này ấm áp và đầy sức sống hơn. Cậu đã có được sự đồng ý của chủ nhân ngôi nhà rồi, sau khi mọi chuyện được giải quyết, đây cũng chính là nơi cậu chung sống mãi mãi với người mình yêu thương.

JungKook cố gắng suy nghĩ mọi thứ thật tốt đẹp. Không ai đánh thuế giấc mơ và cậu có quyền mơ mộng điều đó. Cậu cố ý xua đi tất cả giả thuyết về việc TaeHyung che giấu bản viết tay kia. Tất nhiên JungKook không tự lừa mình dối người, cậu chỉ là muốn cho bản thân một niềm tin.

Sau khi dùng xong bữa sáng, cả hai sẽ đến thăm KimJae theo như kế hoạch. JungKook nhắn tin báo cho SeokJin biết họ sẽ đến, còn chuẩn bị vài thứ linh tinh để làm quà cho người bệnh vừa trải qua phẩu thuật, đến khi cậu ra khỏi biệt thự đã thấy TaeHyung chờ sẵn trên xe.

Nơi ở của SeokJin cách biệt thự của Kim thượng cũng không xa, chỉ đi hơn nửa giờ là tới. Có điều, khi đứng trước dinh thự sang trọng bậc nhất thành phố Alexandria, JungKook bấy giờ mới thấm thía câu nói của SeokJin "Tôi cũng là công tử quyền quý mà, biệt thự của tôi còn gấp mấy lần biệt thự của y, ít nhất tôi còn có đến 3 bà vú chăm sóc". Anh ta quả nhiên là con nhà thế phiệt, là quý tử kim cương, là đại gia của những bậc đại gia. Chả trách sao tính tình anh ta quái gở đến thế vẫn có bạn bè vây quanh. Cho dù không có chức quyền, nhưng với năng lực kim tiền mạnh mẽ thế này thì ai cũng muốn kết giao cả thôi.

JungKook chỉ là một viên chức bình thường, sống cuộc đời bình thường nên đứng trước cung điện xa hoa có chút choáng ngợp. Cậu không thể tỏ vẻ quê mùa dòm đông ngó tây, chỉ đành giữ gương mặt bình tĩnh nhất nhìn mãi vào vô định, giả vờ bàng quan với vẻ hào nhoáng nơi đây.

Sau khi người bảo vệ xác nhận là Kim thượng qua màn hình camera, cửa lập tức bật mở. TaeHyung cho xe chạy thẳng vào trong. Từ cổng đến cửa biệt thự phải mất cả phút đi ôtô, nếu là đi bộ chắc hơn 10 phút đồng hồ. Hai bên đường là những tiểu cảnh mảng xanh, giúp bầu không khí thoáng đãng mát mẻ hơn nhiều. Điểm nhấn chính là các bức tượng về nền văn minh Ai Cập cổ. JungKook nghĩ, chỉ cần tùy ý chọn một bức thôi chắc giá trị cũng phải bằng một căn nhà.

TaeHyung khá quen thuộc nơi này, y biết rõ có thể đậu xe ở đâu, lối nào đi vào biệt thự, JungKook chỉ cần theo sát phía sau là được.

Đi qua đại sảnh lớn là gian phòng khách sang trọng, trần cao đính đầy những viên đá pha lê, lấp lánh như cung điện. Ngồi giữa bộ salon kiêu kỳ đắt đỏ là vị thiếu chủ ngạo kiều với nụ cười đầy vẻ tự tin, anh ta còn chẳng thèm đứng dậy chào khách.

- Tôi nhắn tin thông báo đã về Alexandria từ thuở nào rồi, bây giờ hai người mới chịu mò sang đây. - SeokJin nghếch giọng phàn nàn.

TaeHyung không buồn nhìn anh ta, đi lướt qua phòng khách như chốn không người, bước thẳng lên lầu.

JungKook chẳng thể cứ đi theo TaeHyung như vậy được, cậu phải nán lại chào hỏi thiếu chủ nơi này. SeokJin nhìn theo bóng lưng của TaeHyung, hừ nhẹ một tiếng rồi hất mặt, ra hiệu mời JungKook ngồi xuống. Khi JungKook ngượng ngùng yên vị trên ghế, SeokJin mới lười nhác nhỏm người dậy, rót ra hai tách trà.

- Tôi chờ để đón tiếp hai người từ sáng đến giờ, thế mà TaeHyung vẫn trưng ra cái mặt lạnh đó với tôi. Thật sự là chẳng thể thông cảm nổi.

JungKook rất muốn nói cách đón khách của SeokJin cũng quá đặc biệt, nằm dài trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net