Chương 71: Lẽ nào đã sai hướng?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bòn đang chỉnh chương 71 mà comt Chương 70 tới liên tục, mở ra đọc là cười ẻ luôn á. 😳😳😳 Trời ơi, Bòn không nghĩ đến sự liên tưởng phong phú và đầy... logic của mấy bạn trẻ luôn á. "V" là "Năm La mã", éc, 😨 đúng vãi chưỡng!!! Đúng mà, V=5, X=10, đúng quá luôn.

Để tránh trùng lặp đến ám ảnh như cái tên Kookie trong fic, Bòn không đặt là Vee nữa mà đặt là Thiếu gia Năm La mã; Công tử Năm La mã, Tư tế Năm La mã... 😂😂😂

Móa, cho Bòn chửi thề cái, Bòn cười đau bụng quá!!! 🤣🤣🤣

.

.

Tác giả: Bòn

Beta: Na

Ai lại đi phơi bày cái nghèo của mình ra như vậy.

Môi JungKook cong cong lên, ý tứ phàn nàn hành động của mẹ. Đôi mắt cậu to tròn long lanh, vừa hiền vừa nhu thuận. TaeHyung cố mường tượng thế nào cũng không thể ghép ánh mắt đáng sợ mà bà ShiRa nói vào gương mặt thiện lương này. Vẻ đẹp tươi sáng của JungKook cơ bản không thể bị bất cứ thứ gì vấy đục.

Trong vô thức, TaeHyung vươn tay đến, nựng cằm của JungKook. Y khẽ nâng mặt của cậu lên, ngón tay vuốt vuốt nhẹ.

- Chúng ta... có thể đúng là trời sinh một đôi.

Vì đều chẳng giống con người. Vế sau Kim thượng nuốt ngược vào trong. Từ nhỏ y đã thấy bản thân mình khác biệt, nên tận sâu thâm tâm luôn rất cô độc. Hiện giờ phát hiện có người cũng mang sự kỳ quái từ nhỏ đến lớn, y vừa thương vừa thấu hiểu, nên đồng cảm thật nhiều với JungKook, cũng thấy xót xa cho mối tình nghiệt ngã này.

Hành động thân mật của Kim thượng quá bất ngờ. Y dùng gương mặt vô cảm lạnh tanh nói ra lời lẽ như trêu ghẹo, hành động còn rất phong lưu. JungKook ngạc nhiên ngã đầu ra sau, tránh né bàn tay cứ xoa xoa cằm mình.

- Ai một đôi với anh!

JungKook đứng dậy, giả làm mặt giận nhưng thực chất không giận chút nào. Cậu nhướng nhướng mày, môi vểnh lên, xoay người mang đồ vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cho bữa sáng.

Cứ coi như cả hai làm hòa với nhau được thêm một chút.

TaeHyung theo sau JungKook, nhìn cậu loay hoay với cọng rau, con cá, dưới chân còn có con mèo mập Kkanji lượn trước lượn sau. Một khung cảnh sinh động ấm áp vô cùng.

TaeHyung chậm rãi vào bếp, ngồi xuống bàn, vừa ngắm JungKook vừa chờ điểm tâm.

JungKook tập trung nấu ăn, liếc qua thấy Kim thượng đang nhìn mình, cậu cảm thấy chột dạ. Nhớ đến cảm giác khủng hoảng sáng nay, rồi nhìn lại cảm giác rất yên tâm không có gì phải sợ hãi hiện giờ, JungKook nghiệm ra sự hiện diện của Kim thượng thật quan trọng. Y mang đến cho cậu sức mạnh để đối diện với những thứ u ám.

Nhưng mà, ánh nhìn của Kim thượng dường như quá mơ màng cháy bỏng, anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ. JungKook liền hất giọng:

- Tôi vẫn còn giận, nấu ăn cho anh chỉ là trách nhiệm thôi.

TaeHyung hạ ánh nhìn xuống, lẩm bẩm:

- Khi nào em mới chịu hết giận?

Dù nói nhỏ nhưng JungKook vẫn nghe. Cậu rửa tay rồi đi thẳng đến trước mặt TaeHyung, nghiêm túc nói:

- Chừng nào anh không giấu tôi bất cứ điều gì nữa. Hiện tại anh nợ tôi nội dung về Kim tự tháp dưới lòng đất với KimJae, vật mà Oubestet trông giữ, rất có thể còn có thêm bản viết tay của Kim TaeHoon.

JungKook quyết định ngã bài hết với thanh niên mặt lạnh này, không lí nào cứ nhịn mãi được. Dù Kim thượng là cấp trên của cậu, nhưng cậu cũng mang danh... người yêu của y chứ bộ. Yêu đương gì mà cứ khô khan lạnh tanh như thế, ngoài việc cùng đi chung tìm Kookie thì chẳng khác nào mạnh ai nấy sống, việc ai nấy lo.

Bị JungKook chất vấn, TaeHyung lặng im không phản kháng tiếng nào. Một hồi lâu mới chân tình giải thích:

- Tôi lo sợ Kookie tấn công em, mới không cho em xem vật Oubestet trông giữ. Bản viết tay của cha tôi chắc chắn đã đưa em xem hết rồi. Còn những gì KimJae tiết lộ, em xem, từ sáng tới giờ có thời gian để nói với em đâu?

JungKook vẫn tức:

- Biết đâu sau khi xem vật đó, Kookie sẽ thật sự xuất hiện, chúng ta cùng nhau chiến đấu một lần, không cần bước vào Kim tự tháp quái quỷ kia.

TaeHyung lắc đầu:

- Phải đến đúng nơi Kookie bị chôn sống, ngay chỗ anh ta trút hơi thở cuối cùng, thì mới có thể kêu gọi anh ta thức tỉnh một cách an toàn. Nơi đó có xác của Kookie, anh ta có thể dùng quyền năng vào chính thân xác của mình thay vì để nó trên người em.

JungKook cải không lại Kim thượng, mấy cái quy tắc sử dụng quyền năng này nọ cậu không hiểu rõ bằng y, y nói sao thì cậu hiểu như vậy. Cho nên, cậu lại ấm ức nhịn, tiếp tục công việc bếp núc của mình.

Ngay lúc đó, di động của TaeHyung reo lên. Trong khi y ra khỏi bếp nghe điện thoại thì JungKook cũng nhận được cuộc gọi. Vừa nghe tiếng cậu, người ở đầu dây bên kia đã không kiềm nén được cảm xúc, vỡ òa:

- JungKook, JungKook... chúng ta thật sự không xong rồi.

Chất giọng đầy tuyệt vọng bi thương, JungKook bất ngờ vài giây liền an ủi:

- Ngài Quibilah, chuyện gì đã xảy ra?

- Tôi, tôi nhập viện rồi.

JungKook sững sờ không nói nên lời.

Một khoảng im lặng thật lâu, cậu mới từ từ lấy lại bình tĩnh:

- Ngài... cũng bị như họ?

Họ là Jahi và Oseye.

Ngài Quibilah thở ra một hơi não nề:

- Tôi luôn sợ hãi. Cuối cùng nó cũng đến. Tất cả chúng ta không ai thoát được. Có thể chúng ta đã phạm phải lời nguyền Trừ Kookie như cả gia đình Ramsis.

Tâm trạng JungKook rớt xuống hố sâu nặng nề, đi qua đi lại trong bếp, bàn tay muốn vò rối mái tóc. Cậu thương cảm cho ngài Quibilah, lại bất lực trước sự bành trướng không thể kiểm soát của lời nguyền.

- Ngài đã đến mộ của vua Tut lúc nào? – JungKook hỏi. Cậu muốn tìm hiểu thời gian phát tác căn bệnh này là bao lâu. Theo như cậu biết, đã lâu lắm rồi ngài Quibilah không rời khỏi Cairo.

Ngài Quibilah không hiểu vì sao JungKook hỏi điều này, nhưng vẫn đáp:

- Mộ vua Tutankhamun? Không, tôi chưa từng đến đó. Quá nhiều thủ tục nghiêm ngặt nên tôi chưa có cơ hội tham gia khảo sát lăng mộ ấy.

JungKook khựng mất vài giây, vội vàng hỏi tiếp:

- Vậy chiếc kèn đồng của Vua Tut thì sao? Ngài đã từng chạm vào nó hay nghe thấy âm thanh của nó từ khi nào?

Ngài Quibilah đáp:

- Tôi có đến bảo tàng Cairo, nhưng chỉ liếc qua chiếc kèn. Tôi không cảm thấy hứng thú với nó. Những chuyện này có liên quan gì sao? Có thể giải được căn bệnh này không?

JungKook thất thần, một nỗi sợ dâng trào lên. Cậu đứng giữa phòng bếp, lặng người đi.

Ngài Quibilah vẫn tiếp tục trò chuyện, JungKook cũng ân cần hỏi thăm sức khỏe của ông, nắm bắt tình hình hiện tại của ông thế nào, cố gắng khuyên ông bình tĩnh lại, đặc biệt nếu mơ thấy gì đừng kể cho ai nghe. Cứ xem đó là một điều tối kị. JungKook an ủi ngài Quibilah thật nhiều, nhưng một nửa phần hồn của cậu đã thả trôi về nơi tối tăm nào đó dưới đáy Kim tự tháp.

Kết thúc cuộc gọi, JungKook lập tức chạy xuống lầu, nhìn thấy TaeHyung ngồi trầm ngâm trên salon, nét mặt trầm trọng. Có lẽ y cũng nghe được cuộc nói chuyện của JungKook với ngài Quibilah. Khi ngước đầu nhìn cậu, giọng y thật trầm:

- Pal đã nhiễm bệnh rồi.

Pal là thanh niên luôn có nụ cười hiền hòa, là trợ lý thân cận của Kim thượng. JungKook rất có cảm tình với cậu ta. Tin tức này khiến cậu thêm một lần bị đả kích nữa.

Chờ cho JungKook tiếp nhận thông tin, TaeHyung nhấn thêm:

- Pal chưa bao giờ đến mộ vua Tut, cũng chưa từng tiếp xúc chiếc kèn đồng.

JungKook thẩn thờ bước đến salon, ngồi xuống, rồi không biết nói thêm điều gì.

Mọi thứ sai hết rồi.

Lẽ nào lời nguyền của Kookie không phát đi theo cách mà họ suy đoán. Không phải từ mộ Vua Tut, cũng không phải từ nơi để chiếc kèn.

JungKook chợt nhận ra:

- Phải rồi. Những quan lại dưới triều của Nữ hoàng Cleopatra, những quý tộc từng tố cáo Kookie... và cả Ramsis, Omorose, bọn họ làm sao có thể đặt chân vào lăng mộ Vua Tut? Càng không thể tiếp xúc được chiếc kèn, vì thời điểm đó mộ Vua Tut chưa được khai quật. Vậy lời nguyền của Kookie phát ra từ đâu? Nguyên nhân bị nhiễm thật sự là gì?

TaeHyung không có lời giải cho câu hỏi này, chỉ nói:

- Có thể chúng ta đã sai hướng, nhưng không hoàn toàn. Những suy đoán đã đưa chúng ta đến tấm bản đồ của Kim tự tháp Ramsis. Tôi tin đó chính là nơi chôn sống Kookie, không thể nào khác được.

JungKook cũng có linh cảm như vậy.

Cả hai rơi vào khoảng lặng mông lung, cảm giác tử thần đang đến thật gần, vươn móng vuốt tàn độc gieo rắc cái chết. Khi người nhiễm bệnh là người thân thiết đặt nhiều tình cảm, sự mất mát càng khiến tâm tư bất an.

TaeHyung trầm tư cân nhắc, cuối cùng quyết định lấy trong áo khoác ra một cuộn giấy, đưa trước mặt JungKook:

- Em mở cái này ra xem.

JungKook hoài nghi nhìn cuộn giấy cói còn cũ nát hơn Tử thư trong lăng mộ, vàng nhàu hoen ố, cậu cầm lấy mà tay không dám dụng sức mạnh vì sợ sẽ rách mất.

JungKook lật qua lật lại, dưới ánh nhìn chăm chú của TaeHyung, cậu nhẹ nhàng tháo dây niêm phong, cứ thế mở ra dễ dàng.

TaeHyung khẽ ngây người vài giây, một chút hoang mang hiện ra trong ánh mắt. Quyền năng trấn trụ cuộn giấy cói đã bị JungKook phá vỡ không còn dấu tích, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nhận ra. Đó là sức mạnh của trái tim thuần khiết, hay là thứ quyền năng đáng sợ đang tồn tại bên trong cậu?

JungKook không hề biết Kim thượng loay hoay cả buổi sáng cũng không mở được cuộc giấy này, cứ nghĩ y muốn tự tay cậu xem nội dung bên trong.

Đây là cuộn giấy cuối cùng trong hộp gia tộc họ Kim. Là chuyện riêng của gia đình nhưng nhờ JungKook mới khai phá được, TaeHyung không thể nào bảo cậu đừng xem. Cho nên, y thản nhiên nói:

- Đọc nội dung bên trong xem.

JungKook để cuộn giấy lên bàn, bắt đầu lăn tròn mở ra. Chữ viết là hình vẽ kí tự Ai Cập cổ, rất khó hiểu, còn có vài hình vẽ nho nhỏ không rõ ràng. Ngay cả JungKook tinh thông văn tự cổ cũng không hiểu được.

TaeHyung đi đến phía sau JungKook, khom người chú mục vào dòng kí tự, khẽ chau mày.

JungKook thắc mắc:

- Đây là gì vậy?

TaeHyung nói:

- Một nghi thức thờ thần của họ Kim. Tôi từng thấy qua trong các bản ghi chép của dòng tộc nhưng chưa bao giờ thử.

JungKook có thể trong vô thức phá giải quyền chú của tổ tiên họ Kim, nhưng tự năng lực nhận biết của bản thân cậu rất không tồi. Ban đầu không biết nội dung cuộn giấy nói gì, khi TaeHyung gợi ý là nghi thức thờ thần thì cậu cũng dần mường tượng ra. Vì đọc không hiểu nên cậu nhìn rất kỹ các hình vẽ, càng suy đoán càng mơ hồ:

- Thờ thần mà phải dùng máu đầu tim ư? Dòng họ Kim huyền bí thật.

Hình vẽ cuối cùng mang dáng vẻ quả tim, bên trong thêm một giọt máu đỏ, JungKook cho rằng đó là dùng máu đầu tim.

TaeHyung trầm ngâm không đáp. Y là một trong những thế hệ con cháu tôn sùng duy chỉ thờ thần nhất gia tộc, rất chăm chỉ cầu nguyện đến chẳng hiểu được giao tiếp bên ngoài. Cho nên các nghi thức đến với thần Isis từ đơn giản đến phức tạp y đều xem qua. Nghi thức này không phải cao diệu gì, nhưng khác biệt duy nhất cũng chính là điều JungKook chỉ ra, dùng máu đầu tim.

Lấy máu đầu tim rất nguy hiểm, có thể đột tử. Vì sự an toàn của con cháu nên tổ tiên mới niêm phong cuộn giấy cói này, hay vì lý do nào khác?

Nhìn nét mặt kiên định của Kim thượng, JungKook giật mình phỏng đoán:

- Anh muốn thử?

TaeHyung nói:

- Muốn tìm hiểu sự thật về gia tộc thì cái gì cũng phải thử. Tôi tin năng lực chữa trị của mình, không chết được.

JungKook cân nhắc một chút, đột nhiên gấp cuộn giấy lại, giấu ra sau lưng, gằn giọng:

- Cuộn giấy này là KimJae nói với anh đúng không? Sự việc là thế nào, tôi muốn biết rõ. Nếu không tôi không cho anh thử.

TaeHyung chưa kịp lên tiếng giải thích, JungKook đã cướp lời:

- Tôi chấp nhận chuyện Oubestes. Nhưng cuộn giấy cói này vô cùng mờ ám, tôi nghi ngờ anh lại âm thầm giấu tôi nhiều chuyện, mối quan hệ của chúng ta... mối quan hệ của chúng ta, đó, thì chính là như vậy. Tôi không muốn có hiểu lầm với anh, tôi muốn tin anh.

JungKook nặng lòng giải bày, ánh mắt mong chờ sự thành thật. Cậu muốn làm hòa với TaeHyung, muốn trở lại cuộc sống trước kia, hoàn toàn không có điều nghi ngại tồn tại, yêu thương và sát cánh cùng nhau.

TaeHyung không ngờ sẽ được nghe những lời như vậy, y bất ngờ ngạc nhiên nhìn JungKook một hồi, rồi trong lòng xốn xang xúc động. Y nghĩ JungKook rất giận chuyện bảng viết tay, không ngờ cậu vẫn luôn muốn chọn cách tin tưởng y.

Cúi đầu xuống, để trán của hai người chạm vào nhau, mũi chạm mũi, môi sát kề môi, TaeHyung thì thầm thật nhẹ:

- Xưng "em" đi, tôi sẽ kể...

JungKook bất ngờ đến mở trừng mắt, cậu không tin Kim thượng khô cằn mặt than như sỏi đá có thể thốt ra điều kiện này.

Thì ra không chỉ mỗi JungKook, TaeHyung cũng rất để ý chuyện xưng hô nha. Y đã xuống nước gọi cậu tiếng "em", cậu cứ giận mãi rồi xưng "tôi" là thế nào? Là người luôn cao cao tại thượng, Kim thượng tất nhiên phải để bụng.

JungKook ngơ người đến lúng túng, liền nhíu mày giận:

- Cái đó, cái đó liên quan gì chứ?

Mắt cậu mở tròn, môi hơi chu ra, thật như một chú thỏ. TaeHyung bị dáng vẻ đó chọc cho tâm nhột nhạt, đầu y khẽ nghiêng qua một chút, khẽ nói:

- Không thì tối nay qua phòng tôi, tôi kể cho em nghe...

JungKook giật người lùi ra sau, mắt trừng to hơn nữa nhìn kẻ vốn rất lạnh lùng mà hôm nay lại cứ thốt ra lời trêu đùa cậu.

TaeHyung không có ý thả lơ ong bướm, tâm tưởng của y không hề biết đến khái niệm đó. Kim thượng thật lòng muốn có JungKook ngủ cùng, đêm qua trằn trọc mãi y rất nhớ hơi ấm của cậu, vì vậy mới đưa ra đề nghị. Đây chẳng phải âm mưu dỗ ngọt JungKook, y cơ bản chỉ hành động theo cảm xúc mà thôi.

Nhưng mà JungKook lại bị cái chân thật đó làm cho đỏ cả mặt.

- Tôi muốn nghe bây giờ. – JungKook cố gắng giữ giọng thật cứng.

TaeHyung chẳng phí chút sức nào đã có thể với tay giành lại cuộn giấy mà JungKook giấu phía sau, y rất nhanh còn rất mạnh. Nhưng y sẽ không để JungKook phật lòng vì chịu thiệt, ân cần nói:

- Đây là một trong các bảng ghi chép về nghi thức thờ thần của họ Kim. Cha của tôi và ông nội đều không nói cho tôi biết, sáng nay KimJae mới tiết lộ nơi cất giữ trong phòng tư liệu. Nghi thức này cha tôi chưa từng thử qua, KimJae cho rằng nó có thể ẩn giấu bí mật về việc moi tim của họ Kim, nên muốn tôi thử xem sao.

JungKook càng lo lắng:

- Kim TaeHoon tìm đủ mọi cách để giải lời nguyền gia tộc, tại sao ông ấy lại không thử qua nghi thức này? Trừ khi nó quá nguy hiểm đến mức ông ấy không đủ khả năng. Kim thượng, hay là nghiên cứu thêm một chút đi rồi hãy tiến hành.

TaeHyung tất nhiên không nói việc cả gia tộc họ Kim đâu ai mở được cuộn giấy, y không muốn JungKook hoang mang về sức mạnh tiềm ẩn của mình, càng đừng nói đến những gì bà ShiRa tiết lộ. Y đưa tay vuốt má JungKook, rồi khom người đặt nhẹ nụ hôn vào trên cậu.

- An tâm, muốn quỳ dưới chân thần để nhận được quyền năng, không phải lúc nào cũng thuận lợi an toàn. Tôi đã cầu nguyện bao năm, rất biết cách bảo vệ chính mình. Huống gì, chúng ta còn thời gian để nghiên cứu thêm ư?

Cử chỉ âu yếm hiếm hoi của Kim thượng dễ dàng đánh bại JungKook, cậu thích người ta nên được dỗ ngọt liền xao xuyến. Nhìn vẻ kiên quyết của TaeHyung cậu biết chẳng ngăn cản được, mà đúng như y nói, liệu có thể tìm hiểu thêm được gì hơn?

Thấy TaeHyung muốn đi đến điện thần, JungKook liền gọi:

- Nhưng ít ra anh cũng ăn một chút chứ. Để bụng đói tiến thành nghi thức thì không tốt lắm đâu.

TaeHyung nghĩ thấy cũng đúng. Mỉm cười:

- Có người quan tâm thật sự rất tốt.

JungKook hĩnh mũi làm mặt chán ghét, nhưng trong tâm lại rạo rực. Có lẽ vì biết cậu đang giận nên TaeHyung vẫn luôn ra sức làm lành. Từ sáng đến giờ cứ chủ động đụng chạm, hôn hôn rồi nói lời ngon ngọt. JungKook không hề biết Kim thượng còn có bộ mặt như thế, bề ngoài giá lạnh miệng lại thốt nên đường mật. Đúng là ở chung một nhà, còn dành cho nhau nhiều tình cảm, thì không thể nào cứ lẫy hờn mãi được.

Tội cho bạn nhỏ JungKook lần đầu yêu đương toàn bị phũ phàng, nay được dỗ dành vài lời đã bắt đầu muốn bán trắng trái tim lẫn lòng dạ cho người ta.

TaeHyung dùng xong bữa sáng liền mang cuộn giấy vào thần điện, đóng cửa lại. Nỗi sợ vô hình mang cho y cảm giác cả hai chẳng còn nhiều thời gian, họ không những phải cứu chính mình mà còn nặng gánh sinh mạng của bạn bè nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net