Chương 72: Nghi thức đến với thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Có bạn nào từ Tiktok chạy qua fic Bòn không vậy 😀

Mà trước giờ Bòn đều hỏi bên Hắn là cướp biển và Cái bóng phía sau là từ GTVV chạy qua. Giờ mình tìm hiểu thử có bạn nào từ Cái bóng phía sau với Hắn là cướp biển chạy qua đây không vậy? 🥺

- Hồi trước lúc chuẩn bị post, Bòn cân nhắc tên fic dữ lắm. Lúc đó chọn là "Buổi phán xét cuối cùng" (ý chỉ thời điểm cân tim), rồi lại chọn "Quyển sách của cái chết" (tên gọi khác của Tử thư, nhưng có từ chết nghe âm u hơn), rồi cuối cùng lại chọn "Gào thét vô vọng". 😀 Nếu đọc chương cuối cùng mọi người sẽ hiểu sao Bòn cân nhắc những cái tên này. À. Mà thật ra hiện tại cũng đủ hiểu rùi á.

- Có bạn hỏi Tư tế Vee là người Ai Cập cổ, tại sao dòng họ Kim lại bên Hàn??? Bòn giải thích nha, mọi người hãy đọc lại mấy chương mà JungKook quay trở về quá khứ, đoạn Tư tế Vee vừa xuất hiện, Bòn có nói rõ Tư tế không phải người Ai Cập. Không ai biết rõ về nguồn cuội của ngài, người ta chỉ nghi ngờ ngài là người La Mã (Hình như chương "Ta nhìn thấy" 1 hay 2 gì đó). Và còn thêm 1 yếu tố nữa mà Bòn không nói bây giờ được, vì liên quan đến tình tiết sau này, phải giấu. Ban đầu viết Bòn đã tính đến yếu tố Quốc tịch rùi nha =)))

- Có bạn hỏi tên các nhân vật có thật không. Mọi thứ liên quan đến lịch sử là thật nhé, ví dụ về Nữ hoàng Cleopatra và Tướng Antony có gian tình, Vua Tut cải lệnh cha đập tượng thần Atem, Ai Cập bị hủy diệt do núi lửa, các cạm bẫy trong Đại Kim tự tháp Giza... Còn tên nhân vật như Ottah, Pal, Gyasi, Husani... tất nhiên là Bòn bịa rồi. Bịa trắng trợn. Bòn có ghi chú lại hết để mọi người không nhầm lẫn giữa fic và yếu tố lịch sử của văn minh Ai Cập.

- Mọi người yên tâm là các nút thắt Bòn sẽ gỡ hết. Đôi khi nhiều quá Bòn quên thì nhớ nhắc Bòn gỡ =)))) Đã viết ra tình tiết mờ ám nào là Bòn đều có lý do hết, nhiều khi quên giải thích thui.

.

.

.

Chương 71:

Tác giả: Bòn

Beta: Na

TaeHyung dùng xong bữa sáng liền mang cuộn giấy vào thần điện, đóng cửa lại. Nỗi sợ vô hình khiến y biết cả hai chẳng còn nhiều thời gian. Giờ đây họ không những phải cứu chính mình mà còn sinh mạng của bạn bè nữa.

JungKook đi qua đi lại bên ngoài, lòng bồn chồn không yên. Cậu không biết Kim thượng lấy máu đầu tim như thế nào, nhưng theo cách cổ xưa thì sẽ trực tiếp dùng dao đâm vào ngực, canh chuẩn xác vừa chạm đến trái tim thì rút ra. Đó là những giọt máu mang sự sống, còn có sức mạnh hồi sinh, truyền thuyết lưu truyền của người Trung Hoa cổ ghi rất rõ.

Kim thượng có năng lực hồi sinh, nhưng dù sao đó cũng là tự tổn thương chính mình. Có chữa trị an toàn thì vẫn rất đau đớn. Càng lúc JungKook càng không thích nổi tôn chỉ của họ Kim, nghi thức gì phải cần máu? Thần gì muốn lấy sống con tim? Rõ ràng là quỷ mà.

Chẳng biết KimJae nói gì với Kim thượng nữa, sau chuyện này nhất định phải truy hỏi cho rõ ràng. JungKook luống cuống không đứng yên được, cứ đi lòng vòng trước cửa thần điện.

Bên trong, TaeHyung chẳng rối rắm nhiều như người bên ngoài. Y hiểu rõ nghi thức này, là cách để đến với thần, nhận sức mạnh từ thần, không phải là nghi thức tôn thờ khó nhất, chỉ là ít phổ biến trong dòng tộc. Lần này thêm khác biệt là dùng máu đầu tim, tổ tiên niêm phong hẳn là có lý do.

TaeHyung không dùng dao, mà là loại quyền trượng nhỏ của thần Isis, một đầu móc câu, một đầu nhọn. Thần Isis sẽ bảo vệ con dân của mình, TaeHyung từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thành tâm hướng tới thần, y tự tin là một trong những con cháu họ Kim mang quyền năng mạnh nhất.

Y sẽ không vì nghi thức này mà bỏ mạng.

Đọc lên những lời cầu nguyện, vận chuyển sức mạnh tinh thần, khi mọi thứ thật sự trong tầm kiểm soát, TaeHyung mới nâng quyền trượng lên, dụng sức ấn vào ngực trái của mình. Y nín thở, kìm nén đau đớn, cảm nhận đầu nhọn vừa chạm đến trái tim thì rút ra, đem giọt máu ấy dâng hiến cho thần, đổi lấy sức mạnh. Sau đó có thể dùng quyền năng chữa trị làm lành vết thương.

Rủi ro vẫn xảy ra nếu không dừng tay đúng lúc, vết đâm quá sâu vào tim có thể chết người. Nhưng cơ bản dòng tộc họ Kim qua ngàn đời chưa có ai phạm phải lỗi này.

Thế nhưng khi TaeHyung rút quyền trượng ra, máu vẫn không ngừng chảy. Dòng nhựa sống loang đỏ chiếc áo trắng bằng vải lanh, chảy nhiều đến mức mỗi nhịp đập trái tim là mỗi lần đau đớn vạn phần.

TaeHyung cố gắng dùng quyền năng chữa trị, nhưng vết thương không hề khép miệng. Có lẽ nào nghi thức này không phải chỉ cần máu đầu tim, mà chính là muốn rút cạn nguồn sống của người hiến tế?

TaeHyung linh cảm có điều không ổn, một tay ôm chặt vết thương, một tay vội vàng mở ra cuộn giấy cói, đọc lại một lần câu bùa chú ghi chép bên trong. Lẽ nào đây là nguyên nhân tổ tiên niêm phong nghi thức này lại? Bởi một khi đã tiến hành là không thể dừng dâng hiến máu cho thần? Chỉ đơn giản là như vậy chứ không liên quan gì đến bí mật của gia tộc.

Gian phòng bất giác trở nên lạnh hơn gấp bội, bốn bề chìm trong tĩnh lặng, báo hiệu hư cảnh huyền bí đã được mở ra từ nghi thức.

Hơi thở TaeHyung mỗi lúc một nặng nề, nếu tiếp tục như vậy y sẽ mất máu quá nhiều mà chết. So với thảm kịch tự moi tim của gia tộc chẳng khác gì nhau.

Nếu hoàn tất nghi thức thật nhanh trước khi dòng máu bị trút cạn thì sao?

Ý tưởng vừa lóe lên trong đầu, TaeHyung liền không chần chừ nữa, tự đánh cược với thời khắc cuối cùng. Một bên dốc toàn sức lực chữa trị vết thương, một bên kìm nén đau đớn đọc tiếp lời cầu nguyện, nhanh chóng tiến hành toàn bộ phần nghi thức còn lại. Y đã cầu nguyện từ nhỏ, rất thành tâm, rất thuần thục, cho dù trái tim đớn đau, máu không ngừng chảy, sắc mặt càng lúc càng tái xanh, nhưng tuyệt nhiên một chữ trong bùa chú cũng không bỏ sót, thứ tự hiến dâng thần theo quy trình không có điểm sai phạm nào.

Phía trên cao, tượng đá đen tuyền mang hình thần Isis quyền uy vẫn lạnh lẽo, đưa đôi ngươi vô cảm nhìn xuống bề tôi thành khẩn. Đôi mắt vốn chỉ một màu đen đặc, theo từng lời nguyện thầm của Kim thượng lại từ từ lóe lên ánh đỏ, cảm giác chuyển động lạ thường. Một màn sương lạnh từ từ lan tỏa xuống.

Hơi thở TaeHyung dần đứt quãng, y cảm giác không xong rồi. Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút nữa thôi.

Máu đã thấm xuống tận vạt áo dưới chân, chảy lan ra sàn đá lạnh. Những lời nguyện cầu thốt ra như tiếng thét, câu đọc nhanh đến mức Kim thượng tưởng mình đang gào lên.

Ngay lúc lời nguyện cuối cùng kết thúc, cũng là lúc nguồn máu cạn kiệt, TaeHyung nấc lên một tiếng, ngã xuống sàn, bất tỉnh.

Lần đầu tiên trong đời Kim thượng đầy quyền năng phải đối diện với tử thần.

Vừa lúc đó, mắt thần Isis chói lòa ánh đỏ, cả bức tượng đen tuyền rỉ ra lấm tấm từng giọt nước nhỏ, sệt đặc như máu. Máu của hiến tế, hay máu của thần?

JungKook đang sốt ruột bên ngoài, chợt cảm thấy nguồn áp lực giá lạnh thật lớn từ sau cánh cửa. Cậu bước đến, áp tai vào nghe thử.

JungKook là người phàm, đâu như Kim thượng thính lực siêu nhiên, nên có áp sát thế nào vẫn chẳng nghe được gì bên trong. Nhưng giác quan thứ 6 mách bảo cậu rằng đang có điều bất thường, chắc chắn nguy hiểm đã cận kề. JungKook không suy nghĩ nhiều nữa, mở tung cánh cửa chạy vào phòng thờ thần.

Cảnh tượng trước mắt khiến cậu chết lặng. TaeHyung nằm bất động trên vũng máu, một tay ôm chặt lấy ngực trái.

Một suy nghĩ kinh hoàng lướt qua đầu JungKook: Kim thượng đã tự moi tim chính mình. Lời nguyền kia tìm đến không một lời báo trước.

JungKook rơi vào hỗn loạn, ôm lấy TaeHyung, sợ hãi gọi tên y.

Không có ai trả lời. Trong tay cậu là một thân xác lạnh lẽo, bàn tay đầy máu hờ hững buông lơi...

.

.

.

.

TaeHyung không biết bản thân đã chìm vào bóng tối bao lâu, có lẽ y đã chết vì tiến hành nghi thức thất bại, hoặc đã theo thần đến một chân trời khác. Y chỉ thấy phía trước mờ ảo mịt mù.

Quan sát xung quanh, TaeHyung nhận ra tia sáng yếu ớt le lói nơi cuối con đường, y có chút hoài nghi nhưng vẫn tiến về phía đó.

Trái tim vẫn rất đau, thân xác rã rời kiệt quệ. Tay TaeHyung ôm lấy ngực, cố gắng từng bước nặng nề, như có lời thúc giục, rằng nơi tận cùng của ánh sáng ấy có người đang chờ y.

Đi mãi mới ra khỏi đoạn đường u tối, từ phía xa dần hiện lên nhân ảnh không quá rõ ràng.

Người ấy đứng đó, chờ đợi.

TaeHyung dừng bước, lặng nhìn người kia. Là một người đàn ông cao lớn, gương mặt mờ ảo, khoác áo choàng vải lanh. TaeHyung nhận ra đó là phục trang trân quý của người làm việc trong điện thần Ai Cập cổ.

Cố gắng suy nghĩ về chuyện đang xảy ra, TaeHyung tin rằng chính nghi thức kia đã dẫn y tới đây.

Kim thượng quyết định tiến lại gần hơn, gương mặt người ấy vẫn không hiện ra rõ ràng. Phong thái uy lãnh nhưng đôi mắt lại thoáng chút buồn man mác.

Nhìn vẻ hoài nghi lạnh nhạt của TaeHyung, người đàn ông mỉm cười:

- Ta biết, dòng họ Kim sẽ có người vượt qua ải thử thách này. Chỉ là không biết ngươi thuộc đời thứ bao nhiêu? Một trăm năm, một ngàn năm, hay một vạn năm?

Giọng nói uy lực mà xa cách, có sự tự hào xen lẫn xót xa.

Người đàn ông phất tay lên, mọi đau đớn mệt mỏi của TaeHyung liền tan biến. Bấy giờ y mới phát hiện bản thân cũng chỉ là hư ảo như hình dáng của người ấy. Sức mạnh của ông ta thật đáng sợ, có thể dễ dàng áp đảo nguồn lực bên trong Kim thượng.

Người đàn ông tựa như đang trò chuyện với y, lại như là mảnh kí ức được lập trình sẵn.

- Ta là thủy tổ của họ Kim, là người đầu tiên lập ra họ Kim.

TaeHyung chưa kịp lấy lại nhịp thở bình thường đã bị thông tin làm cho sững sờ.

Người sáng lập dòng tộc họ Kim? Là Thủy tổ của y? Cũng là người đã lưu lại những cuộn giấy cói lưu truyền phương cách thờ thần Isis và tiếp nhận quyền năng chữa trị từ thần?

Người đàn ông ôn tồn nói:

- Ngươi là người khác biệt. Ngươi không chấp nhận cuộc sống vô lo của gia tộc bằng cách đánh đổi trái tim của mình, đó là lý do ngươi có thể đến đây gặp ta. Ta cũng sẽ cho ngươi biết toàn bộ sự thật này. Có thể kéo dài được sự sống hay không, giải được nỗi đau của gia tộc hay không, là do duyên phận và sức mạnh nội tại của ngươi.

Lời vừa dứt, không gian xung quanh TaeHyung liền biến chuyển cấp kỳ, như bánh xe thời gian quay trở ngược. Y nhìn thấy phía chân trời u tối dần hiện lên hình ảnh dòng sông Nin nặng trĩu phù sa uốn lượn, bao quanh là hàng cây xanh mướt cùng làng mạc trù phú. Ở xa xa, bóng dáng Kim tự tháp uy nghi tiếp nối từng hàng dài, tạo thành khung đường hùng vĩ dẫn lối các linh hồn đến với thần Ra.

Cảnh vật di chuyển không ngừng, xoay tròn xung quanh TaeHyung. Cho đến khi cả không gian lẫn thời gian ngừng lại, y phát hiện bản thân đang đứng trước một vùng đất xa lạ. Nơi đây được dựng lên bởi hàng lớp tường đá, tựa một phủ điện cổ xưa.

TaeHyung nhìn xuống chân mình, phát giác cơ thể y vẫn là chiếc bóng hư ảo, không ai có thể thấy, không ai có thể nghe và bản thân y cũng chẳng thể thay đổi được gì.

TaeHyung thận trọng xem xét xung quanh, theo linh cảm dẫn dắt, y đi sâu vào phủ điện, tìm đến một gian phòng bí mật ẩn khuất dưới một tàng cây. Ở đó có một đôi nam nữ đang trò chuyện cùng nhau, âm thanh rất nhỏ. Người nam vận phục trang vải lanh trắng, khoác áo choàng dài, trên đầu đội mũ vải. Hẳn là một thầy tu có cấp bậc. Người nữ trang sức lộng lẫy uy quyền, gương mặt diễm lệ kiêu sa, đẹp đến xao xuyến lòng người.

TaeHyung tiến tới gần, nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.

Người phụ nữ xinh đẹp đang rất tức giận, lời nói đay nghiến qua từng kẽ răng:

- Ngươi thật sự nghe thấy? Tư tế sẽ đưa Kookie rời khỏi thành Alexandria?

Người đàn ông cung kín hồi đáp:

- Họ sẽ khởi hành vào sáng mai, thưa Công chúa Menefer cao quý.

Công chúa phẫn nộ đập mạnh tay xuống bàn:

- Được lắm. Tư tế muốn tự hủy hoại chính mình bằng cách bảo vệ Kookie mù quáng đến thế ư? Ta không thể để ngài ấy làm vậy.

- Thần không dám khuyên can Tư tế, chỉ có thể cậy nhờ Công chúa.

- Ta sẽ không để thằng oắt Kookie hủy hoại cơ đồ của Tư tế Husani Vee. Nó phải trả giá.

- Ta chỉ sợ Tư tế lún quá sâu vào tình cảm kia, thưa công chúa.

- Hừ! – Nét mặt hung tàn đanh lại trên gương mặt xinh đẹp của công chúa, rồi lại nhanh chóng mỉm cười dịu dàng, giọng nói trở nên ngọt ngào hơn:

- Cám ơn ngươi, Gyasi, ngươi thật sự là một cận thần tốt.

Được mỹ nữ cao quý nhất Ai Cập khen ngợi, Gyasi đỏ bừng hai má. Công chúa đã rời khỏi thật lâu mà hắn vẫn chẳng thể ngẩng đầu lên được, cứ nhung nhớ mãi lời nói của nàng.

Xem đến đây TaeHyung vô cùng kinh ngạc. Công chúa Menefer? Gyasi? Tư tế Husani Vee? Những cái tên vô cùng quen thuộc trong câu chuyện của Kookie.

Lẽ nào Thủy tổ đã đưa TaeHyung đến thời điểm xa xưa của 2000 năm trước, nơi hình thành nên lời nguyền Kookie, cũng chính là gốc rễ cội nguồn cho bi kịch của họ Kim?

TaeHyung liền nhìn theo bóng lưng của người phụ nữ kia. Nhớ đến lời kể lại của JungKook, Công chúa Menefer còn rất trẻ, nàng mang nét đẹp thuần khiết thiện lương, giọng nói nhẹ nhàng, toát lên khí chất khoan dung hòa ái.

Nhưng mới vừa rồi, Kim thượng chỉ nhìn thấy vẻ hung tàn trên gương mặt thiếu nữ ấy.

Nhìn lại người đàn ông mang tên Gyasi, TaeHyung không ấn tượng lắm. JungKook chỉ kể qua về hắn có một lần, lúc Thượng quan dẫn quân đến thần điện bắt Kookie, Gyasi là người dẫn đầu nhóm thầy tu can ngăn. Gyasi là truyền nhân của Quan tư tế, được chỉ dạy và tu luyện theo hướng dẫn của Tư tế Husani Vee, là người có thể thay thế Tư tế ban phép cho dân lành.

Thủy tổ đưa TaeHyung đến đây, cho y nghe cuộc trò chuyện giữa Gyasi và Công chúa. Dựa vào nội dung vừa rồi, Kim thượng rất nhanh liên kết lại những đoạn thông tin còn chắp vá từ nhật kí của Ramsis. Thì ra, nhân vật đứng sau sự việc Công chúa phát hiện Tư tế Vee muốn mang Kookie rời đi, chính là Gyasi.

Rõ ràng, không thể có chuyện vì Nữ hoàng muốn gặp Kookie mà chưa đến bình minh Công chúa cao quý lại điều binh lính chờ sẵn được. Tư tế Vee liệu có đoán ra kẻ địch giấu mặt này? Gyasi đã phản bội ngài, thông báo tin tức cho Công chúa, dẫn đến việc rời thành của Tư tế và Kookie bị lộ, Kookie phải nhập cung diện kiến Nữ hoàng, rồi rơi vào tay của Công chúa.

Sau khi Gyasi rời đi, linh cảm của TaeHyung mách bảo y phải đi theo hắn.

Gyasi quay lại thần điện, tiếp tục công việc thường ngày của mình. Không một ai nhận ra sự thấp thỏm, lo lắng của hắn.

Đến xế chiều, Gyasi như đã cân nhắc kỹ lưỡng, đi đến gian phòng dành cho các thầy tu của thần điện. Hắn gõ cửa ở phòng cuối cùng.

Không lâu sau, cửa phòng hé mở. TaeHyung đứng sau Gyasi, nhìn thấy rõ ràng diện mạo của người kia.

Một chàng trai có vóc dáng thanh mảnh, đôi mắt to tròn thuần khiết vô cùng. Nét mặt như một chú thỏ con ngơ ngác, đượm nét u buồn. Chàng trai rất bất ngờ vì không nghĩ Gyasi sẽ đến tìm mình.

Gyasi không bước vào phòng, chỉ nói:

- Có lẽ ra đi là giải pháp tốt nhất cho tất cả mọi người.

Buông một câu không rõ đầu đuôi, Gyasi liền rời gót. Để lại chàng trai nhỏ với đôi mắt bàng hoàng đau đớn.

Chàng trai lặng người ngay cửa thật lâu, như để thu nhận câu nói trực tiếp xoáy sâu vào nỗi đau của cậu. Cậu đứng như thế hơn nửa canh giờ mới chậm chạp khép cửa lại.

TaeHyung đứng ngoài gian phòng đã đóng kín, vẫn nghe được âm thanh thổn thức của người bên trong. Cậu ấy đã rơi vào tận cùng bi khổ.

Đó là Kookie. TaeHyung gần như khẳng định.

Sau khi đến gặp Kookie, Gyasi cũng quay về phòng không ra ngoài. Đến khuya, hắn nằm trên giường nhưng không hề ngủ, tay gác lên trán suy tư, chờ đợi.

Chờ cho đến sáng.

Khi mặt trời chưa ló dạng, một thầy tu khác vội vàng gõ cửa phòng hắn, thông báo:

- Gyasi, lớn chuyện rồi. Công chúa đã cho người bao vây thần điện. Ngươi mau ra hỗ trợ Tư tế.

Gyasi không chút bất ngờ, cũng chẳng khẩn trương. Hắn chỉ nằm như thế, một hồi sau mới ngồi dậy đi ra ngoài.

Trước cửa thần điện, bốn hàng quân lính nghiêm cẩn, vây lấy hai người bên trong. Gyasi không hề bước đến gần, chỉ đứng từ trong góc tường của thần điện nhìn ra, nghe ngóng. Kim thượng luôn theo sau Gyasi, nên nhìn theo hướng nhìn của hắn, thấy được dáng người gầy mảnh của Kookie, nghe cậu ta nói:

- Công chúa, ta theo nàng trở về Hoàng cung.

Lúc này, một giọng nói khác vang lên:

- Ta đưa ngươi đi.

Trái tim TaeHyung hẫng đi một nhịp. Cuối cùng, y đã có thể tận mắt nhìn thấy người đàn ông ấy – Tư tế Husani Vee, người đang che chở cho Kookie.

.

.

Chúng ta tìm hiểu một chút về quyền trượng (vương trượng) của Pharaoh

Trên nắp đậy quan tài xác ướp Pharaoh, chúng ta đều nhìn thấy tay của họ đan chéo trước ngực và cầm theo 2 cái cây này:

Chúng được gọi là MócNéo, là hai biểu tượng của vương quyền được sử dụng trong hoàng gia.

Chiếc móc được cầm bên tay trái còn chiếc néo được cầm bên tay phải.

Tư thế cầm của chúng cũng mang ý nghĩa khác nhau:

(Hình trái): Tư thế bắt chéo hai cánh tay vào nhau trước ngực là biểu thị cái chết và người chết thường được chôn theo tư thế này. Ngoài ra, nó mang nghĩa là sự hồi sinh như trong các bức hình ta thường thấy ở quan tài của vua Tutankhamun

(Hình phải): Tư thế cầm thẳng chúng ở trước mặt thì mang nghĩa là sự phán xét, hay được miêu tả gắn liền với thần Anubis.

Tóm lại, nếu cầm chéo trước ngực có nghĩ là: tui đã chết. Nếu cầm đưa ra phía trước nghĩa là: tui đang xét xử.

Biểu tượng "móc", còn được gọi là vương trượng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net