Chương 76: Dịch bệnh đi lên từ đáy mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

Beta: Na

..//..

Tư tế Husani Vee không giải thích lời chất vấn của Ramsis, ngài để lại lời nói nhẹ tênh như làn gió rồi nhanh chóng rời đi:

- Vì ngươi nợ Kookie.

"Nợ Kookie", "nợ Kookie". Ramsis bật cười cay đắng. Một lý do hợp lý làm sao. Nó khoét sâu vào vết thương lòng đang ngày càng lan rộng của Ramsis. Hắn yêu cậu, nhưng lại tự tay hủy hoại cuộc đời cậu. Sự đau đớn dằn vặt chưa lúc nào nguôi ngoai. Ramsis bất lực gục người xuống, gào thét lên tiếng thống khổ từ cõi lòng.

Tư tế Vee dừng bước, nghe tiếng gào của Ramsis vang xa, hai bàn tay ngài càng siết chặt hơn, rồi dứt khoát rời đi.

Sau khi Ramsis dẫn quân ra khỏi thành Alexandria, không còn ai biết đến tung tích của hắn nữa.

Những ngày sau đó, Gyasi nhìn thấy Tư tế Vee thường xuyên ôm Oubestet dạo quanh dọc bờ sông Nin. Mặc thế trận ngoài kia tàn khốc ra sao, mặc hạn hán khiến con sông nặng phù sa sắp trở nên cằn cỗi, Tư tế vẫn bình thản lướt qua rừng cây Papyrus. Hàng cây vốn xanh mướt giờ đã úa màu, hòa chung sắc trắng nhợt nhạt từ áo choàng vải lanh, bóng dáng ngài bình nhiên, lại vô cùng đơn bạc.

Oubestet đã lớn, không thể được đội trên đầu nữa. Nhưng dường như nó vẫn nhớ mái đầu tròn của chủ nhân, nên khi vừa được Tư tế thả ra, nó liền tung tăng chạy đến níu chân Gyasi, ý muốn nhảy lên đầu hắn mà ngồi.

Gyasi biết Tư tế rất thương con mèo này, cũng biết nó được Kookie chiều sinh hư, nào dám có nửa điểm phản kháng. Hắn cam chịu để Oubestet cào cấu lên người, thật sự trèo lên đầu hắn mà ngồi bó tròn lại.

Tư tế xoay đầu lại, nhìn thấy, thoáng chốc ngẩn ngơ.

Hình ảnh cậu thiếu niên thiện lương trong sáng, trên đầu có một con mèo nhỏ, luôn ríu rít theo sau ngài, miệng không ngớt gọi "Tư tế Vee" hiện ra trước mắt. Bên tai Tư tế còn văng vẳng tiếng cười hồn nhiên của cậu.

Cậu như gần như xa, tung tăng giữa rừng cây xanh mát, nghịch ngợm đáng yêu như lần đầu cả hai gặp nhau vậy. Thuở ấy, nụ cười của cậu là ánh nắng ban mai rực rỡ, là dòng suối mát lành, là ngọn gió bình yên xuất hiện trong cuộc sống của Tư tế.

- Kookie...

Tư tế Vee vô thức gọi tên cậu. Rồi chợt nhận ra Oubestet đã lớn lắm rồi, người trước mắt cũng không phải Kookie.

Nghẹn ngào đến con tim đau thắt lại. Những hình ảnh đẹp đẽ ấy chỉ là ảo tưởng quá khứ. Mãi mãi chỉ có thể tồn tại trong kí ức của Tư tế mà thôi.

Suốt cuộc đời ngài sẽ không bao giờ được nghe tiếng gọi thân thương ấy một lần nào nữa.

Hình ảnh cuối cùng của cậu mà ngài được nhìn thấy chỉ là sự bi thương ngấn lệ khi phải rời xa nhau.

"Ta chờ ngài... Chờ Tư tế Vee đến đón Kookie."

Hai bàn tay Tư tế siết thật chặt, nghe trái tim vỡ nát. Cuối cùng, cậu không thể chờ ngài được nữa.

Kookie đã chết rồi. Bị cả đế chế này giết chết.

Họ dùng cách tàn nhẫn nhất để vùi chôn một tâm hồn thuần khiết thiện lành.

Tư tế Vee quay lưng bước đi thật nhanh, cố xua tan ký ức ngọt ngào nhất về Kookie, cũng như bao phẫn uất cho đau thương của cậu. Ngài sẽ không để cái chết của cậu chìm vào quên lãng, ngài muốn cả Ai Cập phải luôn nhớ từng có một chàng trai mang tên Kookie sống trên cõi trần này.

Tư tế đi sâu vào rừng cây Papyrus, nơi có đủ bóng râm che đi ánh mặt trời. Sát cạnh bờ sông Nin, vẫn còn đọng lại những khối đất sét chưa bị khô nứt. Mỗi ngày ngài đều đến đây lấy một ít mang về thần điện.

Những khối đất sét này có thể nặn ra tượng đất. Chính tay Tư tế Vee mỗi đêm đều tỉ mỉ nặn tượng hình nữ thần Isis, dang rộng đôi cánh che chở cho con dân của người. Tư tế luôn làm một mình, ánh nến vàng nhạt bên cạnh ánh lên gương mặt giá lạnh của ngài. Rõ ràng, tượng đất mang ý nghĩa chữa lành, nhưng người nặn tượng thần không hề vui vẻ.

Gyasi không được bước vào sảnh điện, nhưng thấy Tư tế Vee nặn nhiều tượng đất như vậy, hắn liền ngỏ ý trợ giúp. Hắn vẫn luôn tìm cơ hội xoa dịu cơn giận của ngài, mong ngài một là trừng phạt hắn, hai là trả cho hắn sự tự do. Mỗi ngày thấp thỏm theo sau Tư tế thế này hắn cảm thấy không thể chịu nổi nữa rồi.

Tư tế nghe rõ lời đề nghị của Gyasi, bàn tay của ngài dừng lại, rồi tiếp tục nặn tượng, vẫn xem hắn không hề tồn tại.

Gyasi mệt mỏi gục người xuống trước cửa sảnh điện, nhìn Tư tế Vee tỉ mỉ khắc từng nét trên tượng thần Isis. Mỗi một bức tượng là cả tâm huyết và công sức của ngài. Tư tế Vee làm nhiều đến mức có thể đạt đến trình độ nghệ nhân, đôi cánh của thần Isis sinh động tựa như mang sức sống thật sự.

Chỉ là hắn không hiểu Tư tế nặn nhiều như thế để làm gì.

Rất nhanh Gyasi đã có lời giải đáp. Sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng Tư tế Vee cũng nhìn đến hắn. Ngài lệnh cho hắn mang tất cả số tượng này làm lễ vật tặng cho quan quân trong thành Alexandria.

Gyasi cầm hộp lễ vật đầy tượng đất, trong lòng không khỏi hoang mang. Tư tế Husani Vee là người quyền lực thế nào? Chỉ có thiên hạ cần ngài, chứ ngài không cần bất kỳ ai, xưa nay chưa từng có chuyện Tư tế Vee lấy lòng các quan quân trong triều. Vậy mà giờ ngài lại tặng lễ vật cho người khác, lại còn do chính tay tự làm.

Trên mỗi bức tượng Tư tế Vee đều lưu lại quyền năng chữa trị, có thể khiến tinh thần thanh tỉnh. Khi phát hiện ra công dụng này, các quan trong triều vô cùng cảm kích. Bởi tình hình chiến sự căng thẳng, nạn đói, hạn hán, dịch bệnh lan tràn, ai ai cũng đau đầu lo chính sự. Nhận được lễ vật cầu chúc của thần, tất cả đều cảm thấy hữu dụng và khen ngợi Tư tế Vee. Ngay cả Nữ hoàng nơi chiến trường cũng nhận được lễ vật, liền luận công ban thưởng, còn yêu cầu Tư tế của các thần điện khác nên có lễ vật quý giá tương tự.

Danh tiếng một lần nữa vang xa, phần thưởng đầy ngọc ngà châu báu, Tư tế Vee lại chẳng liếc nhìn một cái.

Gyasi tiếp nhận phần thưởng lấp lánh ánh kim, hai mắt cũng tỏa sáng theo. Chưa bao giờ hắn thấy nhiều vàng như vậy. Trước giờ mỗi khi nhận thưởng Tư tế đều cho người cất vào ngân khố nên Gyasi chưa có dịp chiêm ngưỡng toàn bộ.

Tư tế thấy hắn trầm trồ, liền hỏi:

- Ngươi thích?

Gyasi xấu hổ cúi mặt, sợ hãi lắc đầu không thôi. Thầy tu thì không nên có tâm tư dòm ngó tiền tài.

Tư tế lại nói:

- Thích thì cho ngươi. Cho ngươi dùng cả đời.

Lời nói thoáng nhẹ kia lại mang đầy ẩn ý. Gyasi hốt hoảng quỳ xuống:

- Thưa Tư tế, tôi không dám, thật sự tôi không hề có tư tưởng đó...

Gyasi không phải kẻ đam mê tiền tài phù phiếm, cho dù cố ý tiếp cận Công chúa, phản bội Tư tế, hắn cũng không phải vì mục đích này.

Nhưng Tư tế thật muốn cho hắn. Ngài không đùa. Số châu báu đó theo lệnh ngài được đưa toàn bộ vào phòng của Gyasi. Hắn cả ngày ngồi nhìn lượng vàng bạc quá sáng chói ấy, càng thêm sốt sắng tự hỏi: Tư tế Vee rốt cuộc muốn làm gì? Có chết hắn cũng không tin ngài tha thứ và để cho hắn sống vui vẻ.

Một thời gian sau, theo lệnh của Nữ hoàng, Quan Tư tế của các điện thần khác đều phải làm ra những lễ vật có quyền năng tương tự, cấp tặng cho quan quân trong triều. Điện thần Anubis có lễ vật bọ hung xua đuổi tà khí, điện thần Osiris có vải lụa trắng thanh tẩy, điện thần Ra có quả cầu ngọc... nhưng tựu chung vẫn là tượng đất mang quyền năng chữa trị tâm hồn là hữu dụng nhất. Thời điểm này tinh thần ai cũng phấn chấn hơn.

Chỉ là không ai ngờ đến câu chuyện tiếp theo thảm khốc thế nào.

Kinh thành bắt đầu lan truyền một tin tức bí mật, rằng Thượng quan đã nhiễm phải căn bệnh kỳ quái. Chân của ông ta lở loét đến kinh tởm, rồi lan ra toàn thân, hiện giờ cả cơ thể chỗ nào cũng có phần bị thối rữa, trông rất đáng sợ. Không một loại thuốc nào trị khỏi, thầy vu cũng không chẩn đoán ra đó là bệnh gì.

Căn bệnh đó nghe đồn còn có khả năng lây nhiễm. Nghe đâu đã có vài quan quân trong triều nhiễm bệnh tương tự với Thượng quan.

Giữa lúc tình hình chính trị rối ren, tin tức về căn bệnh phải được giấu giếm để an lòng dân, khiến người nghi kẻ ngờ. Nhưng một khi số người bệnh lên đến hàng chục, hàng trăm, thì không thể nào che giấu được nữa.

Cuối cùng, dịch bệnh quái ác đã chính thức bùng phát từ kinh thành Ai Cập.

Người người hoảng sợ, nhà nhà lo âu. Căn bệnh quá khủng khiếp khi hủy hoại thân xác con người. Ban đầu chỉ là vài nốt đỏ, rồi dần lở loét ươm mủ toàn thân, thối rữa đau nhức, còn thảm thiết hơn lăng trì, ngũ mã phanh thây. Không ai biết dịch bệnh này đến từ đâu, bằng cách nào bị nhiễm, chỉ biết một khi nó tìm tới thì không cách nào cứu sống.

Rất nhiều người không thể chịu được thống khổ, đã tự tìm đến cái chết để giải thoát cho mình.

Mỗi ngày, tin tức vị quan này chết vì bệnh, vị quý tộc kia tự sát vì bệnh, gia đình nọ tan nát vì bệnh... như những câu chuyện hãi hùng kéo dài. Tăng lễ, ma chay phủ khắp đường phố. Căn bệnh quái ác hung hiểm trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, như bóng ma tử thần lấp lửng bên hiên nhà, bất cứ lúc nào cũng có thể gạch tên người sống.

Triều đình bất lực, thầy thuốc bất kham, dịch bệnh đã không thể nào kiểm soát. Dân chúng chỉ còn biết cầu nguyện với thần linh. Rồi từ đâu bổng lan ra tin tức, năm đó, Kookie chết do bị chôn sống trong hố bọ cạp. Trước khi chết, cậu đã để lại lời nguyền.

Nhìn lại vết loét từ căn bệnh, lẽ nào chính do bởi bọ cạp cắn? Là lời nguyền rủa nên mới không có thuốc trị, không có nguồn cơ. Không ai biết được thời điểm thông tin này lan rộng, chỉ khi nhìn lại, mọi người đã luôn gọi nó là lời nguyền của Kookie.

Nữ hoàng rất tức giận, lệnh cho tất cả Quan Tư tế phải dùng mọi bùa phép ngăn chặn lời nguyền này. Trị bệnh cũng được, an lòng dân cũng được, tuyệt đối không thể để cái chết của Kookie trở thành cái cớ hủy diệt Ai Cập. Nữ hoàng không chấp nhận lời tiên tri cuối cùng của Kookie thành sự thật.

Các vị Tư tế tụ họp bàn thật lâu, suốt mấy ngày mấy đêm, không ăn không ngủ, căng thẳng tột cùng. Cuối cùng lập ra bùa chú đối nghịch lại lời nguyền kia, mang tên "Trừ Kookie".

Bùa chú "Trừ Kookie" thật sự rất độc. Một khi đã hạ chú, bất cứ thứ gì liên quan đến Kookie đều bị trừ khử. Ngay cả phủ điện to lớn của họ Jung cũng không chịu nổi khi người người nhà nhà đều vẽ bùa trước cửa, chỉ trong một đêm tòa nhà đã đổ sụp hoang tàn. Ngày đó như một cuộc ra quân thanh trừng Kookie.

Oubestet rơi vào hoảng loạn, chạy khắp nơi trong thần điện, kêu gào liên hồi. Nó là vật nuôi của Kookie, nên càng bị bùa chú kia tác động dữ dội. Cho đến khi Tư tế Vee bước đến, ẵm nó trong vòng tay và truyền vào quyền năng trấn áp, nó mới thôi bị "Trừ Kookie" ảnh hưởng. Tuy nhiên, chỉ cần bước ra khỏi thần điện, nó sẽ bị bùa chú kia đánh chết.

Điều khiến Gyasi khó hiểu chính là thái độ thờ ơ của Tư tế Vee đối với bùa chú "Trừ Kookie". Thậm chí, binh lính đến trước cửa thần điện dán lên bùa chú này, Tư tế cũng không để tâm. Căn phòng Kookie từng ở trong phòng khách của thầy tu bị bùa trấn áp đến nứt đổ, Tư tế cũng chẳng một lần nhìn đến.

Từ ngày Kookie ra đi, người đàn ông ấy luôn giữ sự yên lặng đến kỳ quái, không thể nhìn ra hay suy đoán bất cứ điều gì về tâm tư của ngài.

Tuy nhiên, dù "Trừ Kookie" mạnh đến thế nào, dịch bệnh lở loét vẫn tiếp tục lan rộng.

Quan quân là đầu tàu của một vùng lãnh thổ, nhiều người phải chết vì lời nguyền Kookie khiến quyền lực cai trị của Nữ hoàng suy yếu. Hơn nữa, ngay nơi chiến trường ngoài khơi xa cũng có tướng lĩnh bị nhiễm bệnh chứ không chỉ trong thành Alexandria. Hạn hán triền miên làm ngân khố cạn kiệt, chiến trận đau thương khiến lòng người lung lạc, bạo loạn xảy ra khắp mọi nơi.

Dòng sông Nin như mẹ hiền cung cấp phù sa, bỗng chốc nhuốm màu máu đỏ. Thủy sinh dưới sông chết đi hàng loạt, nổi trắng mặt nước. Ếch nhái không chỗ trú ngụ, nhảy bò xung quanh con đập con kênh. Ruồi muỗi hoành hành, nạn dịch châu chấu, gia súc ngã bệnh, cả da thịt người cũng bỏng rộp và không thể nào chữa trị. Mọi vật như chìm trong bóng tối, con cả của các gia đình Ai cập cũng lần lượt qua đời.

Dân tình càng náo loạn, họ cho rằng lời nguyền của Kookie ứng nghiệm rồi, họ xem cậu là quái vật đáng sợ nhất, cần phải trừ khử nhất, rồi bắt đầu vẽ bùa chú dày đặc hơn, cả trong các phần mộ. Mọi nơi dường như đều nhuốm đỏ màu chữ "Trừ Kookie".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net