Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

.

.

Chương 2: 4 năm

– Sao? Tên thẩm phán tham lam đó ngã giá bao nhiêu để mẹ của cậu trắng án? – TaeHyung hỏi. Hắn tự tin là dù bao nhiêu thì gia sản đồ sộ của hắn cũng mua nổi.

Ánh mắt JungKook đượm buồn u uất, trông cậu càng huyễn hoặc thần tiên. TaeHyung thở phù một hơi để kiềm nén sự khó chịu bên dưới của mình. Ôi, cái gì cần dựng chắc dựng lên hết rồi.

– Lão ta ra giá... một đêm với tôi...

TaeHyung ngơ người vài giây rồi bật cười thành tiếng. Đúng là hoa đẹp sa cơ thì lắm ong bướm vụ lợi.

– Và cậu không chấp nhận nên phải ngày đêm chịu lạnh, chịu mỏi để làm công việc này? – TaeHyung hỏi tiếp.

– Tôi kiếm tiền bằng khả năng lao động của mình, tôi không thấy hổ thẹn với lương tâm.

TaeHyung cười khì:

– Lương tâm của cậu lớn hơn cuộc sống của mẹ cậu ư? Giết người là đền mạng à ~ Sẽ tử hình đó.

JungKook trầm ngâm không đáp, cậu hiểu rõ điều đó. Nhưng nếu biết cậu ngủ với lão thẩm phán, mẹ sẽ tự vẫn chết ngay. Chính tay bà đã giết cha dượng đễ lão ta không xâm hại cậu thì vì cứu bà mà cậu ngủ với người khác, vậy còn ý nghĩa gì nữa đâu?

– Cám ơn thiện ý của ngài, nhưng nếu tôi dối gạt lương tâm mình, dù có sống, mẹ cũng không tha thứ cho tôi. Cuộc sống khó khăn vất vả thế nào thì chúng tôi vẫn muốn ngẩng cao đầu. – JungKook dịu dàng từ chối, môi khẽ nở nụ cười mềm mại. Cậu nhìn TaeHyung bằng ánh mắt trìu mến, như thể hắn tốt bụng mà muốn giúp đỡ cậu thật. Là do cậu quá hiền hòa hay đó chỉ là cái lễ nghi phải có của một Geisha?

– Cho dù nhìn thấy mẹ mình chết? – TaeHyung nhấn mạnh.

– Tôi sẽ sống hạnh phúc và không thẹn với lương tâm mình thay cho phần của mẹ. – JungKook quả quyết.

TaeHyung lặng người trước ánh nhìn của JungKook. Ánh mắt đó, vừa buồn bã vừa cương quyết. Buồn vì bất lực không thể cứu mẹ mình, nhưng cương quyết là dù mẹ có mất đi, cậu ta vẫn tự hào là mình đã vâng theo lời dạy của mẹ. Sống một cuộc sống thẳng ngay đường đường chính chính, sống bằng sức lao động của mình để không bao giờ phải cúi đầu. Trên từng bước chân của cậu, không để bất cứ ai rẻ khinh.

Trong phút chốc thoáng qua, TaeHyung thấy mình nhỏ bé trước nụ cười của JungKook.

TaeHyung không nói lời nào nữa cho đến khi người phục vụ mang JungKook ra ngoài. Hắn trầm ngâm một mình thật lâu. Cảm giác gì đây? Một chút tự ái vì bị từ chối lời yêu cầu đen tối? Một chút ngại ngùng vì người ta quá dịu dàng thanh cao? Hay thật sự là đang tổn thương trước một tấm lòng khẳng khái?

.

.

.

Ba giờ sáng, JungKook lại mệt mỏi bước ra khỏi nhà hàng với đôi mắt nặng trĩu, một ngày làm việc vất vả cứ thế qua đi.

Trên con đường vắng vẻ quen thuộc, một bóng người đứng chờ cậu thật lâu. JungKook đã nhìn thấy từ xa và bước chân cậu cũng chựng lại. Sau phút ngỡ ngàng, cậu thở nhẹ ra, đi sát lại gần người đó, mỉm cười hiền hòa.

– Chào ngài Kim... – JungKook hơi khom người rồi dụng ý sẽ bước đi tiếp. Cậu chỉ chào vì cái lễ phải làm khi gặp lại thực khách của mình.

Nhưng TaeHyung liền chắn lối, hững hờ phủi lớp sương mờ trên mái đầu nhu hòa.

– Lương mỗi tháng cậu phải gửi vào tài khoản này để trả nợ cho tôi, đến khi nào trả hết, cậu được tự do.

TaeHyung nắm chặt tay JungKook, bắt cậu phải cầm hai mảnh giấy nhỏ. Không để JungKook kịp hiểu chuyện gì, hắn bước vội vào chiếc taxi đang chờ, kéo cửa kính xuống.

– Cậu là người phục vụ đầu tiên mà tôi thấy thích đấy, trong mười bảy đất nước mà tôi từng ghé qua. Bảo trọng nhé.

JungKook ngơ ngác nhìn chiếc taxi khuất dần vào làn xe ít ỏi trong đêm, một cảm giác xuyến xao khó tả dâng lên trong lòng. Gương mặt TaeHyung khi từ trong xe nói vọng ra sao lại quyến rũ lạ kỳ, dù là cậu chưa hiểu ý hắn lắm. JungKook đứng lặng thật lâu cho đến khi ánh đèn xe chỉ còn chấm nhỏ xíu, bấy giờ cậu mới chú mục vào hai mảnh giấy trên tay.

JungKook tròn mắt sững sờ nhìn tờ chi phiếu với khoản tiền triệu, một con số mà cả đời cậu không biết làm sao để có. Cạnh bên là tờ giấy ghi số tài khoản của TaeHyung. Hắn muốn cậu trả nợ cho hắn nhưng cậu biết trả làm sao cho hết đây?

JungKook thẫn thờ nhìn vào màn đêm tối mịt. Cậu biết, thật chất TaeHyung không cần cậu trả, là hắn muốn an ủi lòng tự trọng của cậu thôi. JungKook nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt cương quyết rồi hé ra nụ cười. Cậu sẽ trả, đến một ngày, cậu sẽ trả tất cả cho hắn.

Đêm đó trên vệ đường vắng vẻ, gió thu lạnh buốt qua từng khe áo, ấy thế mà tâm hồn người đi vẫn ấm áp lạ lùng.

Cũng trong đêm đó, chuyến bay về Hàn đã cất cánh rời khỏi đất nước mặt trời, có một tâm hồn cũng thấy ấm áp lạ.

.

.

.

– Chủ tịch Kim à, chúng ta hợp tác với nhau gần bốn năm rồi, sao đêm nay ngài không ở lại vui tiệc rượu nhỏ với chúng tôi?

TaeHyung không trả lời, chỉ nhoẻn miệng cười nhạt, mắt vẫn chăm chăm vào màn hình laptop. Tay hắn vu vơ rê chuột vào nơi kiểm tra tài khoản, JungKook lại gửi tiền cho hắn rồi.

Bốn năm qua, không tháng nào cậu quên trả nợ cho TaeHyung, một khoản tiền nhỏ chẳng đủ để hắn ăn một bữa đạm bạc với bạn bè. Ấy thế mà tháng nào hắn cũng đợi, cũng chờ, cậu có gửi, chứng tỏ cậu có nhớ đến hắn. Và hắn cũng chẳng giây phút nào thôi nghĩ về cậu. Thật lạ, hắn nghĩ về JungKook hằng giờ, nghĩ nhiều đến mức chẳng còn hứng thú qua đêm với bất kỳ ai nữa. Tháng nào cậu gửi tiền nhiều hơn hắn lại thấy vui, vì tháng đó có thể cậu kiếm được kha khá, cuộc sống của hai mẹ con chắc sung túc lắm rồi.

TaeHyung khoái chí khi nhìn lại con số dư mà JungKook cần phải trả, cứ tốc độ này thì cậu phải nợ hắn cả đời. Càng nghĩ càng thấy thích. Cho dù cậu kiên lòng góp gió thành bão tới đâu cũng không trả nổi đâu. TaeHyung vui đến mức bật cười hihi thành tiếng.

– Chủ tịch Kim? Chủ tịch Kim?

Tiếng gọi của người đối tác làm TaeHyung bừng tỉnh khỏi cơn mê tình lạ đời của mình, cứ thế nhướng đôi mày ngơ ngác.

– Chúng tôi muốn mời Chủ tịch Kim dùng lại bữa Sushi để mừng mối quan hệ lâu dài, ngài thấy sao?

TaeHyung cười khì không quyết. Quay trở lại đó ư? Sao hắn thấy ngượng ngùng quá. Nếu gặp lại JungKook thì biết nói gì đây? Rõ ràng tâm trí phân vân nhưng đầu hắn lại gật gật. Có vẻ như nỗi nhớ và mong mỏi gặp người ấy chiến thắng con tim hắn rồi.

Thế là họ đưa TaeHyung đến Nhà hàng của bốn năm trước, nơi đây vẫn chẳng thay đổi gì mấy so với lần đầu tiên hắn đến. Hiện dùng Sushi trên một cơ thể khỏa thân chẳng còn là xa xỉ nữa. Nó khá phổ biến mặc dù giá vẫn còn đắt đỏ.

TaeHyung chỉ ngồi lặng im để mọi người gọi món, hắn thoang thoảng nghe thấy đối tác muốn Geisha lúc trước phục vụ lại bữa ăn này. Sao mà đúng ý hắn thế? Quả là đối tác tốt.

– Thưa ngài, JungKook đã không còn làm Geisha lâu rồi ạ. – Người phục vụ lễ phép thưa.

Tâm trạng bồn chồn hân hoan của TaeHyung bỗng chốc đổ sụp xuống hố sâu thất vọng. JungKook đã đi rồi ư? Vậy là không được gặp cậu ư? Sự hụt hẫng như càng khẳng định cho TaeHyung biết hắn đã nhớ cậu đến mức nào, cứ như thể trong tầm tay trước mắt lại vụt mất.

Bữa tiệc hôm đó TaeHyung chẳng nuốt được thứ gì, cả Geisha phục vụ tròn méo thế nào hắn cũng có biết đâu. Suốt cả buổi cứ ngồi thừ ra đó với những nụ cười miễn cưỡng và rỗng tuếch.

Bữa tiệc nhanh chóng tàn cuộc vì chủ nhân không được vui. TaeHyung từ biệt đối tác và từ chối sự đưa đón của họ. Lâu rồi không đến Nhật, hắn muốn thử lại cảm giác ngồi trên taxi và lặng lẽ theo JungKook về đến nhà.

Nhà?

A, TaeHyung thầm reo lên, hắn vừa tìm thấy một tia hy vọng. Căn nhà nhỏ của JungKook cũng gần đây thôi. Người ta chuyển việc chứ ít khi chuyển nhà, có lẽ cậu vẫn còn ở đó. TaeHyung hớn hở rảo bước chân trên vỉa hè quen thuộc, hắn đi mà chẳng hề nghĩ vì lý do gì mình lại nhất quyết phải tìm JungKook, giả dụ có gặp nhau rồi thì cả hai biết nói gì đây?

Tiếc thay loay hoay cả buổi TaeHyung chẳng biết căn nào là nhà của JungKook cả. Lúc theo cậu, hắn luôn ngồi trên taxi mà nhìn từ xa, huống gì toàn lúc ba giờ sáng, có thấy đường hay điện đóm gì đâu?

Thất vọng não nề, TaeHyung quay lại vỉa hè và ngồi thừ trên ghế đá ven đường. Thôi thì chờ cho đến tối, đến giờ bay và quay trở về Hàn.

Tin! Tin!!!

Tiếng còi xe inh ỏi làm TaeHyung giật mình vu vơ nhìn qua bên kia đường, hắn không biết đoạn đường này ban chiều lại đông đúc đến vậy. Càng đông càng nhức đầu, TaeHyung chán nản lấy điện thoại ra, muốn gọi taxi để về lại khách sạn.

– Con muốn ăn kem, oa oa oa!!

– Ở đoạn đường này không có bán kem...

– Con muốn ăn kem! Ăn kem!!

– Được rồi, thì đang đi tìm kem nè...

TaeHyung mãi nhìn vào màn hình điện thoại mà không để ý một cậu nhỏ đang khóc nhè và một chàng trai ôn hòa đang cố dỗ nó đi ngang qua. Thực chất thì hắn chẳng việc gì phải quan tâm đến chuyện đó, cho dù giọng chàng trai thật ngọt ngào lẫn êm ái, dịu dàng như tiếng ru đi nữa.

– Ăn kem!! Ăn kem!!! Oa oa oa...

TaeHyung nhíu mày bực bội vì không tìm thấy số di động của người tài xế hắn lưu ban sáng, thêm nữa sao thằng nhóc cứ đứng cạnh hắn mà khóc hoài. Phiền phức quá đi thôi.

TaeHyung buông ánh mắt khỏi màn hình di động để ngước nhìn người đang dẫn theo thằng bé, người đó không thấy nó khóc lóc quá ồn ào hay sao, cứ đứng mãi cạnh hắn là thế nào?

Khi hai ánh mắt chạm nhau, TaeHyung ngỡ ngàng đến phải đứng bật dậy.

Là JungKook...

TaeHyung không thể tin vào mắt mình, đúng là cậu ấy. Vẫn đôi mắt to tròn sâu thẳm long lanh, vẫn làn da trắng sáng, vẫn đôi môi đỏ tô điểm cho sự huyễn mị thần tiên. Có khác chăng chỉ là vẻ chững chạc và vững vàng hơn lúc trước, nhưng thật sự, cậu chẳng thay đổi nhiều.

JungKook cũng nhận ra TaeHyung. Cậu đã lờ mờ đoàn ra lúc hắn cắm đầu vào điện thoại, nên mới dừng bước để trông cho rõ hơn.

– Chào ngài Kim... – JungKook mỉm cười lên tiếng trước, trong ánh mắt cậu niềm vui thấy rõ.

TaeHyung hơi bối rối vì quá bất ngờ. Hắn tìm cậu cả buổi, đi lòng vòng gần hết cả khu phố mà bây giờ lại hi hữu gặp nhau như vậy.

– Sao cậu lại ở đây? – Cuối cùng TaeHyung lại thốt ra câu hỏi lãng xẹt.

JungKook bật cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh hoàng hôn sau lưng cậu.

– Nhà tôi ở cuối đoạn đường này thôi.

– À... – TaeHyung gật gật đầu càng thêm xấu hổ. Cuối đoạn đường này là ở đâu? Hắn lang thang mãi vẫn tìm không thấy đấy.

– Kem!! Ăn kem!! Oa oa oa oa oa!

Thằng nhỏ thút thít nãy giờ mà cả hai người cứ trò chuyện với nhau, nó bức bối quá khóc thét.

Bấy giờ TaeHyung mới chú tâm đến đứa bé. Hắn lặng người nhìn JungKook khom xuống dỗ dành nó. Thằng nhỏ trắng trẻo, má bầu phúng phính y như cậu vậy. Bất giác, tim hắn thấy đau. Không, phải nói là quặn thắt. Cảm giác vụt mất JungKook khỏi tầm tay khiến TaeHyung tuyệt vọng đến tối tăm mặt mày. Chỉ trong phút giây thoáng qua thôi, hắn mong ước đừng gặp lại nhau.

Không thể dỗ dành nổi thằng bé, JungKook đành bế xốc nó lên, vẫn chất giọng nhẹ nhàng.

– Được rồi, đi mua kem, đang đi mua kem nè...

TaeHyung trầm ngâm không muốn nhìn cảnh tượng này nữa. Chỉ là mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ thôi mà, việc gì hắn phải xót xa vậy?

– Thằng bé dễ thương lắm, mấy tuổi rồi? – TaeHyung chỉ hỏi vu vơ vài câu nữa rồi sẽ đi.

JungKook quay lại nhìn hắn, miệng cười rộng hơn:

– Không phải con của tôi đâu, trông giùm hàng xóm thôi...

– À... – TaeHyung lại gật gù nhưng đôi mắt sáng rực thì không gì che giấu được. Hắn cũng cười, nụ cười tươi rói. Thế giới này bỗng chốc đẹp lạ.

– Uh... Nếu ngài Kim có thời gian rảnh, sao chúng ta không trò chuyện một chút? – JungKook ngại ngùng đề nghị.

Tim TaeHyung liền đập rộn ràng, kỳ thực hắn chỉ chờ có thế thôi.

– Nhưng phải chờ tôi trả thằng bé này về cho mẹ nó đã, chỉ một phút cao hứng muốn trông hộ mà vất vả quá...

Nụ cười rực rỡ xấu hổ của JungKook làm TaeHyung mê muội, hắn cứ say đắm mà nhìn. Rõ ràng JungKook đã vui vẻ hơn rất nhiều so với mấy năm trước, ánh mắt cậu cũng yêu đời hơn. Dường như thời gian qua, cậu đã sống rất tốt.

TaeHyung hững hờ rảo bước cùng JungKook đi đến cuối con đường. Họ vu vơ hỏi thăm sức khỏe và vài câu khách sáo. Thằng bé nặng quá làm JungKook cứ xốc nó lên mãi, TaeHyung lắc đầu rồi thay cậu lãnh trách nhiệm bế nó. Được ngồi trong vòng tay mạnh mẽ không lo bị té, thằng nhỏ im ru. Chà, có phải cảnh tượng một gia đình êm ấm không nhỉ?

Nhà của thằng bé sát cạnh ngay nhà JungKook, cậu cân nhắc một hồi rồi quyết định mời TaeHyung vào. Hắn là ân nhân của cậu, dù sao cũng nên tiếp đãi trịnh trọng đôi chút.

TaeHyung ái ngại không muốn vào, nhưng bản chất là hắn muốn vào, thôi thì cứ vào.

Gian nhà khá nhỏ, nhỏ hơn khoảng sân của nhà hắn, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, lại phảng phất chút hương thơm dịu nhẹ. Trong khi JungKook chuẩn bị nước, TaeHyung thong thả liếc mắt một vòng và khựng lại ngay tấm hình người phụ nữ trên bàn thờ.

– Bà ấy là mẹ của cậu à? – TaeHyung ngỡ ngàng hỏi khi JungKook để khay nước lên bàn.

JungKook mỉm cười tự nhiên.

– Mẹ tôi mất do bệnh, không phải bị xử tử.

TaeHyung vẫn chưa hình dung được, JungKook nói tiếp:

– Tôi đã dùng tiền của ngài để bảo lãnh tự do cho mẹ, chỉ tiếc, sức khỏe người không tốt.

TaeHyung cười buồn: – Có vẻ số phận của cậu là phải sống một mình.

– Ừm... – Trông JungKook rất vô tư, dường như cậu đã chấp nhận nỗi đau đó.

– Hiện giờ cậu làm ở đâu?

– Vẫn ở nhà hàng đó thôi.

– Ưm? Sao họ nói cậu không còn làm Geisha nữa?

JungKook chớp chớp mắt khó hiểu rồi mỉm cười:

– Đúng là tôi không còn làm Geisha nữa, hiện tôi là huấn luyện viên của các Geisha.

– À... Ra là cậu được thăng chức. – TaeHyung vỡ lẽ, làm hắn đổ xô đi tìm tứ tung. Quả thật hắn đã quá si mê cậu rồi.

– Tiếc quá, tôi rất nhớ bàn tiệc được làm bằng cơ thể của cậu, hoàn hảo đến từng đường nét. – TaeHyung chách miệng nhìn xoáy vào JungKook, ánh mắt lả lướt đầy trêu ghẹo.

JungKook cúi đầu xấu hổ, chỉ biết cười cho qua chuyện. Cậu vốn biết TaeHyung là kẻ trăng hoa mà.

Cả hai rơi vào im lặng khi không còn những câu khách sáo để hỏi han nhau. Thật lạ, trầm ngâm ngại ngùng không phải tính cách của TaeHyung, hắn luôn huyên thuyên trước bất cứ "dung mạo" nào. Ấy thế mà gặp lại JungKook rồi thì cái đầu hắn trở nên trống rỗng.

– Về Hàn với tôi nhé? – Bất chợt TaeHyung gợi ý một chuyện rất chi là phi lý, ánh mắt không rời khỏi JungKook.

Dĩ nhiên phản ứng của JungKook là ngạc nhiên mà nhìn.

– Bốn năm, một khoảng thời gian quá dài để tôi xác định tình cảm của mình. – TaeHyung thong thả giãi bày –Tôi tin mình đối với cậu là muốn nghiêm túc tìm hiểu, không phải chỉ nhất thời khao khát một đêm. Tôi nhớ cậu từ trong giấc ngủ và luôn mong mỏi được gần gũi hơn với cậu...

JungKook lặng im né tránh lời tỏ tình bất thình lình và quá thẳng thắn của hắn.

TaeHyung mỉm cười nhẹ:

– Chẳng lẽ mỗi tháng gửi tiền cho tôi, cậu chưa bao giờ nghĩ về tôi?

Bàn tay JungKook hơi nắm lại trước câu hỏi đó. TaeHyung nhanh chóng nhìn ra vẻ trốn tránh của cậu, cứ như cậu đang cố che giấu cảm xúc dưới gương mặt bình thản kia.

– Ở Hàn, Geisha ngày càng nhiều, cậu mà về thể nào cũng thành huấn luyện viên nổi tiếng. – TaeHyung trêu đùa cho không khí bớt gượng gạo.

– Tôi sang Nhật từ nhỏ nên đã quen cuộc sống ở đây rồi. – Vẫn chẳng thay đổi, JungKook luôn có lời từ chối khéo léo.

– Vậy thì tôi sẽ mua lại cái nhà hàng đó, như vậy chúng ta mới gần nhau hơn.

JungKook ngơ ngác tròn mắt nhìn TaeHyung, hắn lại cứ cười:

– Dù rằng sẽ mất một khoảng gia tài, nhưng TaeHyung này luôn thích mạo hiểm. Huống gì, bốn năm quá dài cho một cuộc tình đơn phương.

JungKook vẫn còn sững sờ với suy nghĩ điên rồ của TaeHyung thì hắn chậm rãi đứng dậy, thở một hơi dài ra hiệu đã đến lúc đi về.

– Cậu nên chuẩn bị tinh thần gọi tôi hai tiếng "ông chủ" đi nhé! – Hắn cười khì trước khi bước ra cửa. Một khi muốn chinh phục thứ gì, TaeHyung sẽ đánh đổi tất cả.

Rầm! Xẹt ~ Rầm!

Rào! Rào! Rào!!

Ngay lập tức trời trút liền cơn mưa ồ ạt, xối xả, cuồn cuộn gió vừa lúc TaeHyung bước một chân ra cửa, hắn giật mình nhảy bổ vào trong.

Cứ như trêu ngươi ấy, mưa vừa kịp lúc, vừa kịpgiờ, một trận mưa đầy toan tính.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net