Quà Bòn chuộc tội với Army: Bữa tiệc Sushi (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Bòn

NGHIÊM CẤM REPOST TRUYỆN CỦA BÒN DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

HÃY TÔN TRỌNG SỨC LAO ĐỘNG CỦA BÒN, KHÔNG ĐƯỢC CHÔM CHỈA FIC CỦA BÒN NHA!!!

.

.

Chương 3: Cơn mưa đầy toan tính

JungKook chẳng thể tiếp nhận nổi sự trùng hợp đó, cậu liếc mắt đi nơi khác âm thầm cười trộm. Có vẻ ông trời đang thấu hiểu, cậu chưa muốn hắn đi.

Ấn tượng ban đầu của JungKook về TaeHyung kỳ thực mờ nhạt như bao vị khách làng chơi đã từng ngỏ ý muốn qua đêm cùng cậu, cậu thậm chí còn không buồn nhớ tên hắn. Cho đến khi TaeHyung từ bỏ ý định đen tối đó và sẵn sàng giúp cậu vô điều kiện, JungKook xao xuyến nhận ra bàn tay ấm áp của hắn lúc nắm tay mình. Thế là cậu bắt đầu tương tư mối tình đầu đời, một tình yêu thầm lặng mà cậu chẳng biết người ta có nhớ gì đến mình không. Mỗi lần gửi tiền cho TaeHyung là mỗi lần cậu muốn hắn hồi âm. Chỉ có điều số tiền cỏn con ấy chắc chẳng bao giờ khiến hắn chú ý được. Thế là bốn năm qua có một chàng trai nhu hòa hân hoan cầm tiền đi trả nợ rồi lại thất thểu đi về, vì nhân viên ngân hàng cho biết, chẳng ai hỏi thông tin về tài khoản của cậu.

Ấy thế mà hôm nay người đó tỏ tình với cậu đấy, còn nảy ra ý tưởng điên rồ mua lại nhà hàng vì cậu nữa. Dù có thể đó chỉ là lời trêu ghẹo vu vơ, nhưng JungKook cảm thấy cõi lòng được xoa dịu đi sự thương nhớ, cậu lặng nhìn TaeHyung bằng ánh mắt thiết tha trìu mến. Từ bao lâu rồi, cậu luôn mong nhớ hình ảnh này. Một người sẵn sàng giúp đỡ cậu mà không đòi hỏi sự đáp trả, không đòi hỏi gì thân xác từ cậu. Hành động đó khiến JungKook cảm kích, ngưỡng mộ rồi được nuôi lớn dần thành tình yêu thầm.

– Chà... con hẻm nhỏ quá, taxi có vào được không nhỉ? – TaeHyung bồn chồn lẩm bẩm nhìn ra lối đi nhỏ xíu, tối tăm mù mịt.

– Không vào được đâu... – JungKook nhẹ nhàng ló đầu ra cửa, nhìn cùng hướng với TaeHyung – Ngài có thể mặc áo mưa và đi bộ ra đầu hẻm.

– Xa lắm. – TaeHyung ngại khó, hắn ghét dầm mưa, nhưng đã đến giờ chuyến bay cất cánh.

– Tôi có thể tiễn ngài ra đến đó... – JungKook nói vu vơ. Vì tình cảm che giấu, cậu dầm mưa cùng người ấy một đoạn, có hề chi?

TaeHyung liếc nhìn JungKook, hắn lại hiểu là cậu cố tình đuổi khách, thà lội mưa cũng không muốn hắn ở lại.

– Tôi không thích bị ướt, hơn nữa cũng chẳng quen đi bộ. – TaeHyung cất giọng quả quyết. Càng xua đuổi thì hắn càng đeo bám. Hắn ngồi phịch xuống ghế, như kiểu ăn vạ.

JungKook vẫn kín đáo tủm tỉm cười. Gặp lại TaeHyung cậu rất vui, hắn có nhận ra?

– Vậy hết mưa tôi về, không làm phiền cậu chứ? – TaeHyung lả lơi gợi chuyện, bản chất hắn cũng có muốn về đâu, tại ông trời ấy, hắn lại phải hủy chuyến bay nữa rồi.

JungKook cúi mặt, đầu lắc lắc, gương mặt thản nhiên, tỉnh rụi, kỳ thực là trái tim nhỏ đang nhảy múa hân hoan.

Cơn mưa quỷ quái kia đúng là quỷ quái thật, đến nửa đêm vẫn không chịu hết.

Cả hai không biết nói gì, họ tự ngại ngùng bởi cái sự thật trong lòng, người muốn níu giữ, người thì không muốn đi. Tình cảm đôi khi kỳ quái như vậy, không cần khoảng cách, không cần thời gian, cảm mến nhau cũng bất chấp lý do.

JungKook đành bật TV lên cho cả hai cùng xem, mỗi người ngồi mỗi góc. Họ ngồi đó, hồn không hướng về TV, hồn họ đang ở ngoài trời, thầm mong mưa ơi đừng có tạnh.

Ông trời như chiều ý cả hai, mưa càng lúc cáng lớn, giông mạnh quật liên hồi, gió va vào cửa sổ lạch cạch, rít lên từng tiếng vun vút.

JungKook bắt đầu bồn chồn lo lắng, kín đáo liếc một dọc qua mái nhà cũ kĩ, khẽ thở dài vài tiếng cam chịu.

– JungKook!

Chợt TaeHyung hét lên, lao nhanh người tới kéo mạnh JungKook về phía mình.

Ầm!!!

Rào! Rào! Rào!

Tấm la phông bất ngờ đổ sầm xuống, nước mưa trút vào xối xả, điện chập xẹt xẹt rồi tắt ngúm, màn đêm lập tức bao trùm.

Một góc nhà đã bị sập, đúng như sự lo ngại của JungKook lúc cơn mưa bắt đầu dai dẳng.

Ào! Ào! Ào!

Khi JungKook hoàn hồn lại mới nhận ra TaeHyung đã ép cậu vào tường, che chắn cho cậu. Trong bóng đêm mịt mờ, cậu chỉ thấy đôi mắt hắn sáng long lanh, dường như còn cười nữa.

– Cậu làm Geisha khấm khá lắm mà để nhà cửa thế này ư? – TaeHyung chán nản đút tay vào túi quần, nhìn gian phòng khách có một góc mái trần là bầu trời tối mịt. Hắn rất giỏi bình tĩnh trong mọi tình huống, và hắn đang cố làm JungKook bớt lo lắng.

TaeHyung luyến tiếc buông cơ thể quyến rũ lạ kỳ của JungKook ra, đã bốn năm rồi cơ thể ấy chẳng vơi chút nào khả năng mời gọi.

JungKook ngại ngùng không đáp trả, cậu lặng lẽ đi cúp cầu dao trước khi điện chập và phát hỏa, rồi lọ mọ thân gầy vào góc phòng, đốt lên hai cây đèn cầy cứ chập chờn muốn tắt vì gió.

TaeHyung không phải là tay sửa nhà, nhưng trong tình huống này thì hắn buộc phải xắn tay áo lên. Làm công tử bột từ bé đến lớn đôi khi cũng bất lợi quá. Hắn lúng túng một hồi cũng chồng được lớp bàn lớp ghế, leo lên đẩy hờ tấm la phông lại. JungKook vội vã lấy chiếc thau hứng nước, hạn chế nước ngập vào nhà càng ít càng tốt. Họ chỉ lặng lẽ mỗi người một việc, chẳng ai thốt tiếng nào. Lạ ơi là lạ.

Sau khi loay hoay đánh vật với cái trần nhà, TaeHyung cũng làm cho nó "kín" được một chút, dù rằng nước mưa vẫn nhỏ xuống tong tong. Hắn bước xuống bàn với thân người ướt nhẹp, lạnh gần chết.

– Xin lỗi... – JungKook ngượng ngùng nói lí nhí. Lẽ ra cậu không nên mời TaeHyung vào nhà, càng không nên vui mừng khi hắn kẹt lại đây vì trời mưa. Cậu không bao giờ muốn hắn thấy cuộc sống khó khăn của mình.

Qua ánh đèn cầy chập chờn, gương mặt cúi gầm của JungKook càng thêm huyền ảo, toàn thân TaeHyung lập tức nóng ran, lấn át luôn cái lạnh. Đôi khi ham muốn quá độ cũng có cái lợi chứ nhỉ? Chỉ việc tưởng tượng làn da hoàn mỹ sau lớp áo mỏng manh kia cũng đủ toát mồ hồi hột, còn lạnh gì nữa đâu?

– Tôi không nghĩ ở Nhật cũng có mấy căn nhà thế này, nhìn bề ngoài thấy khang trang lắm mà.

– TaeHyung cười khì để dịu bớt sự ái ngại của JungKook lẫn cơn dục vọng thầm kín của hắn.

– Hôm nay nếu tôi không có ở đây, một mình cậu làm sao xử lý cái trần mục nát này?

– Ưm... – Giọng JungKook thật buồn, không cách nào phản bác.

– Có lẽ ngài nên thay đồ, trời lạnh thế này sẽ bị cảm đấy. – JungKook ái ngại đề nghị. TaeHyung nói ghét bị ướt, rốt cuộc vì cậu hắn lại ướt mem.

TaeHyung cũng cảm thấy đó là điều chí lí, không thể để người ướt nhẹp vậy được. Nhưng đồ đâu mà thay? JungKook ốm nhom thế kia thì quần áo của cậu hắn mặc không vừa đâu.

Cuối cùng TaeHyung đành phải khoác chiếc áo khăn lông to đùng, như thế cũng tốt, ấm áp lắm, còn thoải mái nữa. Khi TaeHyung vừa bước ra phòng tắm đã thấy JungKook ngồi ngay góc bàn, sát bên ánh đén cầy leo lét, loay hoay gì đó với cánh tay của cậu. TaeHyung giật mình phát hiện ra, cánh tay đó đầy máu.

– Chuyện gì vậy? – TaeHyung hốt hoảng đi lại.

JungKook mỉm cười gượng, tiếp tục dùng bông gòn rửa vết thương:

– Chắc do va vào tấm la phông lúc nó sập. Nãy giờ đủ chuyện nên tôi không để ý, máu chảy nhiều quá.

TaeHyung nhíu đôi mày nhìn vào nụ cười của JungKook, vẫn như bốn năm trước, dù khó khăn vất vả thế nào cậu cũng cười như thế, một nụ cười dịu dàng cam chịu. Ngay cả khi bị thương nặng đến vậy mà cậu cũng âm thầm nén cơn đau, phụ hắn sửa nhà, cứ như là một thói quen lớn lên trong gian khổ ấy. TaeHyung xót xa nhìn thân người gầy của JungKook sống trong cảnh hiu quạnh, ấy thế mà cậu vẫn trưng ra gương mặt thản nhiên. Dường như không chuyện gì có thể làm JungKook mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, cậu luôn chôn chặt tất cả mọi cảm xúc vào lòng. Hắn nghe con tim đau lắm.

– Để tôi giúp cho. – TaeHyung xót xa, chẳng ngần ngại cầm tay JungKook, cẩn thận rửa vết thương cho cậu. Cả cơ thể trần trụi của cậu hắn cũng thấy rồi, ôm cũng ôm rồi, ngại gì cái nắm tay?

Thay vì nhìn vết thương của mình, JungKook lại chăm chú nhìn TaeHyung. Ánh đèn hiu hắt không thể che giấu sự thương xót qua mắt hắn. JungKook biết TaeHyung là kẻ giàu có lại thích ăn chơi, vui hưởng lạc thú, nhưng trong đêm nay, khi được bảo vệ trong vòng tay hắn, tình cảm âm ỉ của bốn năm qua cứ từng chút một cuộn dâng. Vẻ đẹp mạnh mẽ cao sang ấy làm đôi mắt JungKook thiết tha sự che chở. Mà thực ngoài TaeHyung ra, có ai che chở cho cậu nữa đâu? Có ai sẵn sàng cứu mẹ của cậu mà không đòi hỏi gì đâu?

TaeHyung mãi nhập tâm vào việc rửa vết thương thật nhẹ nhàng để JungKook không bị đau, hoàn toàn chẳng biết được ánh mắt say đắm âm thầm trao cho hắn tình yêu mãnh liệt.

– Không lẽ bao nhiêu tiền kiếm được cậu trả nợ hết cho tôi à? Nhà hư như thế sao không sửa? Tôi có đòi trả gấp đâu? – TaeHyung lẩm bẩm hỏi, vừa trách vừa thương.

JungKook hít mạnh một hơi vì bây giờ cảm giác đau rát đã thấm vào rồi.

– Tại còn mua thuốc cho mẹ...

TaeHyung thở dài lắc đầu thương tiếc cho cuộc đời mỹ nam nhân mà thảm thiệt thảm. Hết lo cho mẹ ra trại giam lại lo cho mẹ chữa bệnh, rốt cuộc cũng thui thủi sống một mình bơ vơ. Có khi nào quá hiu quạnh mà cậu cao hứng nhận lời trông trẻ cho người ta? TaeHyung liền bật cười buồn với suy nghĩ đó.

Trong gian nhà nhỏ tối om, ánh đèn lập lờ làm nó càng thêm chật chội, tiếng mưa không ngừng rả rích và tiếng nước nhỏ tong tỏng từ tấm la phông hở... tất cả khiến cho hai tâm hồn tự thấy ấm áp khi được ở cạnh nhau. Bốn năm xa cách sau một chuyến ngã giá bất thành, họ càng yêu quý nhau qua sự thất bại của cuộc trao đổi đen tối đó.

Sau khi băng vết thương cho JungKook xong, TaeHyung nghiêm túc ngồi trước mặt cậu, nhìn sâu vào mắt cậu, cất giọng chân thành từ tim hắn.

– Về Hàn đi, để người cùng một quê hương chăm sóc cho cậu. Ở đây đất khách quê người, lẻ loi lắm.

JungKook vẫn im lặng. Đúng là rất cô đơn. Hôm nay nếu không có TaeHyung cạnh bên, có lẽ cậu sẽ suy sụp và bỏ mặc tất cả.

Ánh nến chập chờn lung linh khi tỏ lúc mờ khiến TaeHyung ngất ngây với vẻ đẹp hoa mị của người trước mắt. Hắn cứng đờ toàn thân để kiềm nén con thú dục vọng trong lòng. Tình cảm hắn dành cho JungKook không chỉ vì vẻ mê đắm của cậu, mà chính vì sự chính trực trong tâm hồn cậu. Hắn tôn trọng JungKook và hắn sẽ không bao giờ miễn cưỡng cậu bất cứ điều gì khiến cậu tổn thương.

Hắn thật sự không miễn cưỡng JungKook.

Vậy thì vì sao... cậu lại từ từ tiến gần đến hắn?

TaeHyung hoàn toàn không hiểu, hắn còn thấy hoảng loạn, là mơ hay thực đây? Đôi môi quyến rũ của JungKook đã rất gần môi hắn. Một cách từ từ chậm rãi, bờ vai cậu ngập ngừng chồm tới, hơi thở nồng nàn ngày càng sát hơn gương mặt hắn. Mắt TaeHyung chớp vài cái ngỡ ngàng rồi sóng điện tình bùng nổ khi môi JungKook rụt rè chạm vào môi hắn.

Là cậu chủ động hôn, một nụ hôn vụng về, yếu ớt của một người chưa từng biết hôn.

TaeHyung vội vàng chống hai tay ra sau để đỡ thân người, mắt mở tròn trân trân, còn JungKook thì vẫn e dè chồm tới. Cậu chưa hôn ai bao giờ và cũng chả biết thế nào là hôn. Cậu chỉ biết cảm xúc của mình hiện giờ đang đốt cháy cơ thể. Con người này, bốn năm trước đã cứu mẹ cậu, bốn năm sau lại cứu cậu. Trong hoàn cảnh quạnh hiu lạnh lẽo, JungKook không còn đủ sức mình để ngăn cản bản thân.

– Jung... JungKook... à...?

JungKook bỏ mặc lời phản kháng chẳng giống phản kháng của TaeHyung, cậu chậm rãi luồn hai tay vào lớp áo lông, kéo nó trễ xuống khỏi bờ vai hắn.

– JungKook? – TaeHyung vội nắm tay cậu và gọi tên cậu lần nữa. Hắn không phải thần thánh mà từ chối miếng mồi ngon, dù rằng hắn không hiểu vì sao JungKook làm vậy. Đôi môi kích thích gợi tình của cậu làm cơn hứng tình của hắn dựng hết cả lên. Nhưng hắn thích JungKook lắm, không muốn tổn thương cậu nên phải chắc chắn cậu hiểu rõ mình đang làm cái gì. Nếu đã chủ động với hắn thì hắn sẽ không để cậu dừng lại ở nụ hôn.

Đôi mắt JungKook đã mờ đi vì dục vọng yêu thương, tiếng gọi của TaeHyung càng làm động tác của cậu thêm dứt khoát. JungKook đẩy hắn nằm hẳn xuống sàn, vuốt ve không ngừng bờ ngực vạm vỡ, hôn hít liên hồi vào môi hắn. Cả bàn tay bị thương đau rát cũng tham gia cuộc tấn công ân ái này. Một sự mơn trớn mập mờ như mèo con.

TaeHyung nhanh chóng bị cuốn xoáy vào những động tác vụng về đó, càng vụng về càng chứng tỏ JungKook thật sự thuần khiết. JungKook đem sự thuần khiết trao cho hắn thì hắn đúng là đang sống trên thiên đường rồi. Có điều TaeHyung chưa vội đáp trả lại JungKook, hắn kiềm chế bản thân để cho cậu suy nghĩ lại đấy. Nếu cậu còn lấn tới nữa là hắn không buông tha đâu.

Nhưng sự kiềm chế của TaeHyung lập tức bị phá vỡ khi JungKook vẫn như kẻ lạc vào cơn say tình, đẩy lưỡi vào trong miệng hắn mà càng quét. Hôn hít kiểu gì thế này? Cứ như là mèo liếm ấy! Làm tình mà hôn lớt phớt như vậy thì TaeHyung lên tăng xông não mà chết mất. Hắn quá bức bối buộc lòng phải đẩy JungKook xuống sàn, nằm đè lên cậu và dạy cho cậu biết thế nào là hôn cuồng nhiệt.

JungKook hơi chút bàng hoàng vì sự đáp trả mạnh bạo của TaeHyung, rồi lập tức cậu bị hắn chiêu dụ vào nụ hôn đúng nghĩa. Một tay hắn luồng qua mái tóc cậu, hơi nâng đầu cậu lên để lưỡi đẩy sâu vào hết mức có thể. Tiếng mút môi lẫn hơi thở dập dồn rộn cả gian phòng, lấn át luôn tiếng mưa rả rích. Hương thơm thuần khiết của JungKook đưa tâm hồn hắn lên chín tầng mây, còn sự điêu luyện mạnh mẽ của hắn lại nhấn chìm JungKook trong cơn mê khoái lạc.

Nụ hôn dài không làm cả hai thỏa mãn nỗi khao khát lẫn nhau trong suốt bốn năm qua, nó càng hun đúc ngọn lửa tình cháy bỏng. Một tay rong chơi còn lại của TaeHyung nhanh chóng tìm ra việc cần làm, nó luồn vào trong lớp áo của JungKook và cởi phăng nó qua khỏi đầu cậu.

– Tôi thích cậu rất nhiều, thật sự rất nhiều, JungKook à ~ – TaeHyung nói vồn vã bằng giọng trầm chất chứa bao nhung nhớ. Hắn mạnh bạo cởi luôn quần của JungKook, đòi hỏi sự khát tình. Thân thể mà hắn thèm thuồng trong cả giấc mơ đang tự nguyện dâng hiến cho hắn, dù trời đất có đổ sầm xuống hắn cũng không tỉnh khỏi giấc mơ này đâu. JungKook có muốn rút lại thì cũng quá muộn màng rồi.

Cơ thể huyễn mị của JungKook trong phút chốc hiện ra không gì che đậy, TaeHyung mỉm cười thỏa nguyện vì không một miếng Sushi nào đặt trên đó. Không có Sushi để ăn thì hắn ăn luôn cậu.

– A ~ ưm... – JungKook bật ra tiếng rên nhỏ với khoái cảm, TaeHyung ngon lành mà thưởng thức hai nhũ hoa hồng xinh xắn của cậu. JungKook học làm Geisha đã lâu nhưng cậu chưa bao giờ bước chân vào lớp phục vụ khách qua đêm, cậu không có ý định đi vào con đường đó. Nhưng bây giờ, JungKook mới nhận ra, ân ái quả thật tuyệt vời. Hay do cậu thích TaeHyung mà thấy tuyệt vời? Đến giờ phút này thì JungKook gần như quên tất cả, chỉ có đam mê tình ái là ngự trị trong tâm trí thôi.

Tiếng rên của JungKook như muốn giết chết con thú đói trong TaeHyung, cả tứ chi lẫn đôi môi của hắn mạnh bạo giày vò cơ thể cậu. Hắn vuốt ve làn da láng mịn rồi lại muốn những điều xa hơn, tất cả mọi nơi trên cơ thể cậu không đủ phục vụ cho hắn. Hắn tham lam và mỗi lúc một tham lam, JungKook cảm thấy tê rần toàn thân với sự tấn công như vũ bão của hắn. Mạnh bạo, ấm áp, cuồng nhiệt... JungKook chỉ biết vụng về đáp lại cử chỉ âu yếm điêu luyện của hắn. Cứ thế, cả hai quấn lấy nhau, khám phá thân thể của nhau bằng đôi tay khát tình và bằng cả chiếc lưỡi đầy dục vọng.

– Ứm? – JungKook giật mình co vội người lại với cảm giác đau phía dưới. Cậu quen việc khỏa thân trước mọi người chứ chưa bao giờ biết thế nào là bị xâm nhập. Một ngón tay nghịch ngợm của TaeHyung không ngừng khuấy đảo bên trong để mở lối đi cho cậu. Sự khó chịu ngày một dâng cao với lối vào căng chặt khi TaeHyung tiếp tục đẩy ngón tiếp theo vào.

– A ~ Ngừnggggg... a ~ – JungKook vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của TaeHyung. Sự phản kháng càng làm vòng cơ thêm co thắt, nuốt ngọn ngón tay của hắn với sự mềm mại nóng bỏng. Tất cả đã quá muộn để TaeHyung có thể dừng lại. Hắn khóa chặt toàn thân JungKook và trao cho cậu nụ hôn an ủi.

– Không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi... – TaeHyung rủ rỉ chất giọng khàn đục thèm khát, hắn liếm láp khắp vành tai JungKook để truyền khoái cảm cho cậu, đôi tay không ngừng vuốt ve âu yếm, đánh lạc hướng cơn đau của JungKook, trong khi vật cứng hùng dũng của hắn chập chờn trước nơi nhạy cảm của cậu.

JungKook nhìn thấy điều đó, nhưng những cái hôn ướt át lẫn vuốt ve ngọt ngào của TaeHyung đã khuấy đảo tâm trí cậu, hắn ấp ôm cậu bằng hơi ấm mạnh mẽ chỉ riêng mình hắn có. JungKook mơ hồ tận hưởng mà quên hẳn đi mình vừa thấy gì.

– A ~

Lối vào nhỏ căng ra hết mức để đón chào một vật chẳng vừa tầm, nó phản đối với chủ nhân bằng cơn đau xé đôi cơ thể. JungKook vô thức đẩy TaeHyung ra, quá rát buốt với sự xâm nhập lạ lẫm.

TaeHyung chỉ có thể đẩy vào một nửa vì lối đi quá nhỏ, hắn rên trầm thỏa mãn với không gian bó chặt đó. Không để JungKook vùng vẫy, hắn đẩy cậu nằm ngửa ra sàn và nhanh chóng phủ lên người cậu, không ngừng kích thích những nơi nhạy cảm. Môi hắn hôn, tay hắn vuốt ve trìu mến, tay còn lại lần mò đến vật nhỏ của JungKook, chiều chuộng nó với những mơn trớn đầy toan tính ngay phần đỉnh đầu. Vừa truyền khoái cảm cho JungKook, vừa âm thầm đẩy hết chiều dài vào trong một cách chậm rãi.

– A...!!

Tiếng rên nhỏ của JungKook bị nhấn chìm trong nụ hôn cháy bỏng của TaeHyung. Hắn có nghe đường đi nhỏ của cậu căng tức trong quan hệ lần đầu, hắn cảm nhận được sự bó chặt đến chính hắn cũng thấy đau, đó là tất cả những minh chứng cho việc cậu đã hoàn toàn thuộc về hắn. TaeHyung say đắm đưa đẩy nhịp nhàng, cả hai tay lẫn môi cũng bận rộn không kém với phần hông cứ thúc sâu vào, hắn phải truyền mọi khoái cảm cho JungKook để an ủi cậu.

Sự nỗ lực của TaeHyung bắt đầu có hồi đáp, thân người JungKook giảm hẳn run rẩy vì đau, cậu thả lỏng ra với hơi thở dịu dần, mặt ửng đỏ cùng những giọt mồ hôi lấm tấm. Đôi chân JungKook tự động dang rộng hơn cho hắn dễ dàng tiến vào, bờ ngực mịn màng ánh lên vẻ mời gọi. Dưới ánh đèn cầy chập chờn, đôi mắt mơ huyền say đắm của cậu hững hờ nhìn hắn, môi khẽ hé nụ cười nhẹ nhàng cổ vũ. Cảnh sắc này – theo cái nhìn dâm dục của TaeHyung – nó hoa mị rực rỡ đến nguyền rủa. Mọi thứ trong người TaeHyung bùng nổ sự chiếm đoạt, hắn mất kiểm soát mà điên cuồng đâm sâu vào thế giới ấm áp thần tiên, tìm kiếm nơi thầm kín sâu thẩm nhất để khám phá.

Cơ vòng bị kéo căng, vật to cứng nóng bỏng liên tục đẩy vào bên trong, ma sát mãnh liệt sự tiếp xúc của hai nơi mẫn cảm. Cả JungKook lẫn TaeHyung dường như bị đốt cháy trong âm thanh ngọt ngào của da thịt va chạm vào nhau. Hai tâm hồn cùng đắm chìm trong chốn bồng lai khoái lạc, có tiếng mưa rơi, có ánh nến huyền ảo, có hơi ấm ái tình và có cả tiếng rên rỉ mê đắm.

JungKook vừa được khám phá hoan lạc nên rất nhanh dâng trào đỉnh điểm ngây ngất, cậu cong người ôm chặt lấy TaeHyung, vật nhỏ dễ thương căng tròn xuất ra dòng nhựa trắng. TaeHyung bật cười với cơ thể rũ rượi phía dưới mình, không còn chút sức lực, cứ tùy tiện lắc lư theo từng nhịp đẩy cả hắn. Càng nhìn TaeHyung càng kịch liệt muốn xâm chiếm, vẻ đẹp sâu lắng này phải là của riêng hắn, phải hoàn toàn thuộc về hắn.

Ôm chặt JungKook vào lòng để thể hiện quyền sở hữu, TaeHyung như kẻ bị mê hoặc vào ái tính, cuồng nhiệt đâm chọc vào trong, khơi dậy lại khoái cảm của JungKook, đưa cả hai đến đỉnh cao của sung sướng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net