42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khám Xét & Mật Thất

Cuối cùng Jungkook cũng chẳng nói được câu gì làm mát lòng mát dạ Taehyung, con người cậu khá lạnh nhạt, cậu mở miệng ra nói chuyện đã là quá sức tưởng tượng rồi đừng cố mơ tưởng đến một câu ngọt ngào được phát ra từ miệng cậu trừ khi người đó khiến trái tim lạnh lẽo cậu ấm lên may ra còn có thể được nghe cậu thổ lộ.

Hắn không bao giờ từ chối cậu bất kì chuyện gì, chỉ cần là những gì cậu yêu cầu hắn đều đáp ứng, nếu cậu đã mở miệng xinh đẹp của mình xin hắn thì làm sao hắn nỡ từ chối cậu được chứ huống chi đây chỉ là một chuyện nhỏ nhặt ký một cái tên là xong. Tuy không khiến hắn mát lòng mát dạ nhưng hắn vẫn chiều theo ý cậu, hắn không nhỏ nhen đến mức để chuyện này vào trong lòng, văn kiện khám xét nhà thiếu tá Jung đã được hắn phê duyệt sau hai ngày.

Tác phong của Jungkook rất mau lẹ khi đã được duyệt thì liền ngày hôm sau cậu đã dẫn theo đồng đội của mình đến trước nhà của thiếu tá Jung thực hiện công việc khám xét nhà ông ta.

Ting Ting

Cậu bấm chuông cửa nhà ông ta, bấm hai lần chuông nhưng bên trong không hề có động tĩnh nào cả, cậu dán sát tai mình vào cánh cửa rõ ràng bên trong có tiếng rất ồn ào cơ mà, cậu điều tra rồi hôm nay ông ta không có đến doanh trại. Đến cùng là đang làm gì mà không nghe tiếng chuông cửa đây? Cậu vẫn kiên trì tiếp tục nhấn thêm ba lần nữa.

Ting Ting Ting

Cuối cùng cũng có tiếng động, cậu nghe được âm thanh ồn ào đã được giảm đi, tiếng dép ma sát với sàn nhà tạo nên tiếng 'cóp cép' đang đi tới gần cửa. Tiếp đó là tiếng cửa được mở ra.

Cạch

Đầu tiên là cậu nhìn thấy thân hình ông ta, từ nhỏ đến bây giờ đây là lần đầu tiên cậu thấy một người bê bết đến mức này, cả thân đồ vest đen nhăn nhúm, trên cổ tay áo ông ta dính thứ gì đó trắng trắng vì áo là màu đen nên nhìn rất rõ, cậu nhìn thấy khuôn mặt ngơ ngẩn, cặp mắt không có hồn vẫn còn mơ màng của ông ta, còn có cả đầu tóc dựng đứng khiến cậu không thể nào chấp nhận được đây là hình tượng của một thiếu tá.

Tuy không muốn chấp nhận nhưng cậu vẫn không quên nhiệm vụ tới đây của mình là khám xét chứ không đánh giá ông ta có đáng làm thiếu tá hay không. Jungkook bình tĩnh giơ tờ giấy có lệnh khám xét nhà ra trước mặt ông ta nói. "Thiếu tá Jung Seung, chúng tôi nghi ngờ ngài tàng trữ chất cấm trong nhà, đây là lệnh khám xét nhà! Đề nghị ngài phối hợp để chúng tôi tiến hành lệnh."

Vốn đôi mắt của ông ta vẫn còn đang mơ màng nhưng nghe cậu nói xong cậu thấy sắc mặt ông ta hoảng hốt lên rất nhanh được ông ta giấu lại, ông ta giật tờ giấy từ trong tay cậu đọc kỹ xem lời cậu nói là đúng không.

Sau khi đọc rồi mặt ông ta méo xẹo hẳn đi quăng tờ giấy vào người cậu, lạnh nhạt quát lên. "Lần trước các cậu đã điều tra rồi có thấy thứ gì gọi là chất cấm không? Bây giờ còn muốn kiểm tra lại, các cậu xem nơi thiếu tá ở là chợ à? Muốn kiểm tra thì kiểm tra sao, không có cửa."

Ông ta nói xong muốn đóng cửa lại nhưng cậu đã nhanh chân dùng một bên chân mình chắn ngang để cửa không đóng lại, mặc kệ mặt ông ta đã chuyển sang màu gan heo cậu vẫn giữ bình tĩnh tiếp tục nói.

"Tôi đề nghị ngài Jung phối hợp với chúng tôi, nếu ngài vẫn tiếp tục đóng cửa chính là đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ. Chúng tôi sẽ mạnh tay bắt buộc sử dụng biện pháp mạnh với ngài!"

"Cậu biết tôi là ai không? Một thanh tra nhỏ nhoi như cậu mà đòi khám xét nhà thiếu tá tôi à? Cẩn thận tôi trục xuất cậu khỏi sở cảnh sát đấy!"

Jungkook nghe ông ta đe doạ cậu chẳng hề sợ hãi gì cả, để lệnh khám xét lại gần sát mặt ông ta từ tốn nói.

"Đúng là thanh tra tôi nhỏ nhoi không có quyền khám xét nhà thiếu tá Jung ngài. Nhưng ngài nhìn kỹ nhé? Người đưa lệnh xuống là thiếu tướng Kim Taehyung, như thế này đủ to lớn để khám xét nhà ngài chưa?" Tuy cậu không có quyền nhưng hết cách rồi, ai bảo lão daddy nhà cậu lại có quyền chứ. Đây là câu cậu chỉ chèn thêm trong lòng mình thôi không có nói ra lời.

Jung Seung lúc nãy còn đang mơ màng chỉ đọc ở trên không nhìn xuống người phê duyệt lại là thiếu tướng Kim! Vị phật tổ sống trẻ tuổi của Hàn Quốc, không ai dám gây chuyện với ngài, so với chức thiếu tá ông ta chẳng là cái thá gì cả. Nhưng mà thiếu tướng có bao giờ xen vào việc này đâu ông nghe nói ngài ấy còn đang làm nhiệm vụ cơ mà sao lại là người phê duyệt chứ? Nhìn kỹ lại lần nữa, đúng là chữ ký của thiếu tướng không lẫn được. Ông đành bất lực tránh đường cho cậu và đám cảnh sát vào.

"Nếu không khám xét được, các cậu bắt buộc phải xin lỗi tôi và lặp tức cút khỏi sở cảnh sát!"

"Được." Cậu gật đầu với ông ta rồi nhìn cấp dưới của mình ra lệnh.

"Tất cả nghe rõ đây! Lục soát kỹ cho tôi, các cậu nghe đấy không lục được thì các cậu và tôi sẽ bị trục xuất khỏi sở cảnh sát như lời thiếu tá Jung nói nhé."

"Vâng!"

Hơn mười người chia nhau ra lục soát nhà ông ta, cậu nhìn xung quanh rồi đi lên tầng đến trước cửa thư phòng ông ta, Jung Seung dường như rất bình tĩnh ông ta không hề sợ cậu lục ra thứ gì thì phải. Giống như nhà ông ta không hề có tàng trữ chất cấm là thật, cậu đứng trước cửa thư phòng nhìn xuống dưới, phòng khách nhà ông ta khá bừa bộn, chỗ sô pha có rất nhiều chai rượu rải đầy ra đất, trên bàn xả đầy các loại tài liệu, cậu nhìn mà nhức mắt vốn dĩ cậu không chịu được sự bừa bộn.

Jung Seung dường như thấy ánh mắt cậu để ý ông ta liền nhếch mép. "Sao? Luật pháp còn cấm không cho thiếu tá uống rượu à?"

"..." Luật pháp không cấm. Nhưng với người như ông ta đang là một quan chức ít nhất ở nhà cũng phải chỉnh chu một chút chứ. Nếu hình tượng thiếu tá này bị người dân nhìn thấy sẽ phỉ nhổ ông ta đến không ngóc đầu lên nổi.

Nửa tiếng sau, các viên cảnh sát lục soát đã trở lại trên trái ai cũng lấm tấm mồ hôi nhưng sắc mặt lại hết sức khó coi còn có chút buồn bã.

Một người trong số đó đứng ra trước mặt cậu báo cáo. "Thanh tra Jeon, chúng tôi thật sự đã lục soát kỹ! Không thấy thứ gọi là chất cấm nào cả."

"..." Cậu trầm mặt suy nghĩ, chẳng lẽ không có thật?

Jung Seung đắc ý cười nói. "Tôi đã bảo rồi mà, bây giờ các cậu nhanh cuốn gói cút khỏi sở cảnh sát đi."

Cậu lạnh mặt nhìn ông ta. "Chúng tôi còn chưa lục soát xong, ngài vội cái gì?"

"Thanh tra Jeon, tôi không biết cậu còn muốn lục cái gì? Không nghe cấp dưới cậu nói sao, không có chính là không có, có lục tiếp cũng chẳng có gì đâu."

"Không có thì ngài hoảng làm gì? Chúng tôi muốn lục soát lại lần nữa thì sao, ngài không có thì cứ bình tĩnh cho chúng tôi lục xem nào."

Nghe cậu nói ông ta thẹn quá hoá giận quát. "Được được, cứ tự nhiên thoải mái. Tốt nhất lục cho ra nhé? Không thì đến làm bảo vệ các cậu cũng không có chỗ."

"..."

Jungkook hờ hững lách qua người ông ta đi ra chỗ cách ông ta một khoảng, cậu lấy điện thoại từ trong túi quần mình ra bấm phím đầu tiên rồi gọi. Rất nhanh đầu bên kia nhận máy.

Cậu sốt ruột nói. "Chú Kim... không có"

"..." Đầy dây bên kia im lặng, hắn đang ngồi trong phòng họp, vốn muốn nhìn xem là ai giờ này dám làm phiền hắn, mọi người trong phòng họp cũng nín thở. Vừa nhìn thấy tên 'Bé Cưng' hiện lên trên màn hình, sắc mặt hắn dịu lại liền nhận máy. Cậu nói không đầu không đuôi nhưng hắn hiểu rõ, chắc là cậu không lục ra thứ gì rồi nên mới tìm sự trợ giúp của hắn đây mà. Không nghe thấy hắn nói gì cậu lại tiếp tục lên tiếng lần này cuống quýt hơn.

"Alo, chú Kim! Chú có nghe em nói không?"

Hắn liếc nhìn mọi người trong phòng họp, ngón tay gõ trên bàn, nhàn nhạt hỏi. "Có nghe. Em đã lục kỹ chưa?"

"Rồi"

"Tôi giúp em. Nhưng với điều kiện là gì đây hả? Bé cưng"

Mọi người nhìn thiếu tướng đang nhẹ giọng với đầu dây bên kia. Tiếng 'bé cưng' được hắn đè thấp vừa gợi cảm lại mang theo nhiều ôn nhu, mọi người trong phòng đều biết thiếu tướng Kim trước giờ rất lạnh lùng không thích gần phái nữ, vẫn còn độc thân, nhưng đầu dây bên kia được hắn gọi là 'bé cưng' là ai? Tất cả đều rất tò mò.

Jungkook vốn đã sốt ruột rồi mà hắn còn cố câu giờ với cậu, cậu nghiến răng đè giọng nói. "Chú Kim, em đang gấp, chú giúp em đi rồi chú muốn sao tuỳ chú."

"Tuỳ tôi sao? Em nói nhé không được nuốt lời."

"Em không nuốt lời"

Hắn khẽ bật cười. "Bức tranh trong thư phòng! Có mật thất."


*** hết 42.

Để đây một chương, tối tui lại tiếp tục nhó 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net