Extra 9 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Ký Chăm Con Của Thiếu Tướng Kim

• Khi Bé Con 5 Tháng Tuổi :

Từ khi hai nhóc con ra đời thì Kim Taehyung hắn chính thức trở thành ông bố bỉm sữa, ban ngày thì chính là thiếu tướng Kim uy doanh ở quân khu, đêm về trút bỏ lớp quân phục biến thành người đàn ông chăm lo cho gia đình.

Hai người đàn ông không hiểu gì về trẻ con lại bắt đầu công việc chăm sóc trẻ sơ sinh.

Những tháng đầu tiên, Jungkook mỗi đêm phải luôn thức dậy ba bốn lần vì hai nhóc con luôn đói bụng lúc nữa đêm, hoặc là hai bé lại tè dầm, ị đùng ra rồi khó chịu khóc oa oa lên, cậu phải dậy thay tả, pha sữa bột cho hai em bé.

Vì là nam nhân, không thể có sữa nên cậu chỉ có thể nuôi con bằng sữa bột, tuy là sữa mẹ rất tốt cho hai nhóc con nhưng hết cách cậu không thể có loại sữa này...

Dần dần cũng quen với chuyện nửa đêm đang ngủ bị đánh thức.

Hai tháng đầu cậu lo chăm con đến mức cả người tiều tuỵ, gầy hẳn đi, Kim Taehyung thấy vợ nửa đêm bị hai nhóc con đánh thức hắn cũng đau lòng chứ, nhìn không nổi nữa, hắn không muốn cậu cực khổ nên đã giành hết phần chăm con về cho mình.

Tiếp đến ba tháng sau, phần trọng trách chăm con giao lại cho hắn, hắn bắt đầu học cách chăm sóc trẻ sơ sinh, nhưng mà hai đứa nhóc này dường như có thù hằn với hắn hay sao đấy, cứ hễ hắn chạm vào là ré lên, những lúc như vậy Jungkook chỉ muốn tẩn cho hắn một trận, không làm được cái trò gì ra hồn hết cứ báo hại cậu.

Ở quân khu thì chính là thiếu tướng chỉ cần nhíu mày một cái đám lính đã sợ mất hồn.

Ai biết được khi về nhà lại chính là đầy tớ cho vợ và hai đứa ranh kia, thật khổ mà!

Biết thế không thèm cho giống rồi.

Nhưng trời cũng không phụ lòng người, thời gian trôi qua, mưa dầm thấm lâu, sau nhiều lần chai mặt nịnh bợ hai nhóc con, cuối cùng tụi nhóc cũng bắt đầu để cho hắn chạm vào mà không ré rồi.

Thật sự mừng muốn chảy nước mắt mà!

——

• Khi Bé Con 9 Tháng Tuổi :

Điển hình như lúc nửa đêm này, không hiểu lý do vì sao hai bé con lại khóc oa oa lên, hai vợ chồng nằm trên giường ôm nhau ngủ, nghe tiếng con trai khóc Jungkook đạp chân vào người Taehyung, mơ màng nói. "Dậy xem con đi!"

"..."

Tiếp rồi cậu quay lưng lại trùm chăn ngủ tiếp, dường như cú đạp của cậu quá nhẹ, hắn còn chưa có động tĩnh nào muốn dậy, mặc kệ hai đứa nhóc khóc la ầm ĩ, hắn vòng tay qua ôm eo, vùi mặt vào sau gáy cậu tiếp tục ngủ.

Jungkook thấy con càng ngày càng khóc lớn, cậu nhăn mày hất chăn ra, muốn xem gã chú làm cái gì mà để cho hai cục cưng khóc như thế không biết.

Không mở ra thì thôi, vừa mở chăn ra thấy hắn đang ôm cậu chặt nít, cậu nghiến răng đập vào người hắn một cái.

"Chú Kim!"

Lúc này Taehyung bị đau mới giật mình tỉnh dậy, mở to hai mắt ra thấy cậu đang trừng mắt nhìn hắn chầm chầm, hắn sợ hết hồn. "Làm sao, làm sao? Em đau ở đâu?"

"Đau cái đầu chú, chú xem hai bé con khóc đến khàn tiếng rồi kìa!"

Nhận được cậu không có bị gì thì hắn buông lỏng người cậu ra, đúng là tiếng khóc thật chói tai mà.

Hắn đi xuống giường đến gần hai cái nôi dính liền, thằng nhóc này khóc lớn thật, chọc cho em gái tỉnh giấc luôn rồi.

Cậu nhóc nằm trong đôi đôi mắt một mí to ơi là to thấy có người đã để ý tới nhóc thì nhóc nhoẻn miệng cười rất đáng yêu.

Kim Taehyung cũng không nỡ trách mắng con trai trước sự giám sát của vợ liền cúi người xuống vạch quần nó ra xem có phải là...

"Uiii, thằng nhóc này thật xấu tính! Ị đùng thúi quá."

TaeWon hình như nghe được bố đang chê mình, cái miệng vốn đang cười lái bắt đầu mếu máo khóc lên.

"Oa... oa..."

Cậu thân là baba, con trai khóc làm sao không đau lòng chứ, cậu bước xuống giường đi tới đập vào người hắn một cái nữa, trách. "Cũng chẳng phải lần đầu thấy con ị, chê chê cái gì? Không lo dọn thay tả mới cho nhóc con đi."

Đúng là chẳng phải lần đầu, đêm nào hắn cũng là người dọn cái bãi chiến trường của nhóc. Hắn theo trình tự bế nhóc lên đi vào phòng tắm làm việc.

Em gái bị đánh thức từ nãy giờ đang yên lặng nhìn cậu, con gái nhỏ đáng yêu, cậu không nhịn được liền ôm cô nhóc lên hôn lên mặt tròn tròn của bé vài cái.

"Con gái baba đáng yêu quá! Chẳng giống anh trai xí nào, hư hỏng như bố."

"?" Taehyung vừa ẵm con trai từ phòng tắm đi ra nghe cậu nói thì bậm môi hậm hực bế nhóc con đến giường, lấy miếng tả ra bắt đầu băng vào chỉnh chu.

Dường như hắn muốn thanh minh cho chính mình, bắt đầu nói. "Anh không có hư hỏng, không ị đùng như thằng nhóc này đâu!"

TaeWon : "..." Cậu nhóc thật biết nghe lời, nghe bố mình vừa chê bai xong liền không làm hắn thất vọng ré lên.

Tay chân hắn bắt đầu luống cuống, sao vậy chứ, nhỏ thế mà cũng nghe được à?

Hắn sợ vợ trách liền vội dỗ nhóc. "Ngoan... nhóc con... TaeWon của bố... ngoan nào... đừng khóc... con không hư... bố hư được chưa... nào..."

"Ôi trời đất ơi! Con trai ơi đừng làm khổ bố nữa..."

Kim Taehyung thật sự bất lực với thằng nhóc này, sao mà trái tim thuỷ tinh thế không biết! Chỉ mới chê một chút là khóc, bố với baba nó có dễ khóc vậy đâu.

Jungkook không để tâm tới hai bố con kia, cậu cho con gái uống hết bình sữa, bé con cũng ngoan ngoãn hơn anh trai bắt đầu lim dim ngủ rồi, cậu xoa mặt con bé, hôn lên trán rồi thả bé trở lại nôi.

Quay lại thấy bộ dạng hắn đang dỗ TaeWon trông thật muốn cười, đầu tóc bù xù, áo quần không mặc, chỉ mặc độc nhất một cái quần lót bốn góc đi quanh phòng dỗ con hết lời, thật sự là cái bộ dáng không cười không được mà.

Cậu đi ngang qua chỗ hắn đang ôm con trai ru ngủ, thấy hai cánh mông hắn rung lắc vì hắn đang nhúng dỗ nhóc con thì cậu không nhịn được đưa tay ra vỗ một cái 'bốp'. "Đáng đời chú muốn có con!"

Rồi cậu trèo lên giường bắt đầu trùm kín chăn ngủ, để lại Kim Taehyung cắn răng chăm sóc con trai còn bị vợ vỗ mông chọc ghẹo.

Thật muốn trị cậu mà!

Nhưng trước hết phải dỗ thằng nhóc này cho xong đã, hắn dỗ dành thằng bé vừa lẩm bẩm trong miệng.

"Ông trời con ơi, làm ơn nhắm mắt ngủ dùm bố mày đi! Bố sợ mày rồi."

——

Khi Bé Con Được 12 Tháng Tuổi :

TaeWon và TaeGuk đã được mười hai tháng tuổi, biết đứng rồi. Hai đứa nhóc này càng lớn càng quậy phá bố và baba nó.

Gia đình Kim ai nấy đều đang bận rộn sắp tới sẽ là lễ thôi nôi, ra mắt con cháu của nhà họ Kim cho mọi người họ hàng đều biết, ai cũng tất bật chuẩn bị mọi thứ để tổ chức một buổi tiệc long trọng cho cục cưng trong nhà.

Tối đến, hắn và cậu cùng xem lại danh sách mời khách, vì hai đứa trẻ của bọn họ cũng còn nhỏ không nên khoa trương quá nên cân nhắc những người nào nên mời và không nên mời.

Kim Taehyung là thiếu tướng, hắn đương nhiên có nhiều mối quan hệ cộng thêm nhà hắn họ hàng rất đông, khách mời bên hắn đều chiếm đa số còn cậu thì có rất ít người thân quen, tính đi tính lại cũng chưa đến 10 người.

Điều cậu đang để ý ở đây chính là hai người ở Busan kia, cậu đã có gửi lời mời rất mong muốn hai người họ có mặt trong lễ thôi nôi của hai bé con nhưng không biết họ có còn hận cậu không, không biết hai người họ có đến không.

Hắn ngồi bên cạnh thấy sắc mặt cậu buồn bã, hai tay cáu chặt xoắn xuýt thế kia vừa nhìn là biết cậu có tâm sự gì rồi, hắn bỏ sấp giấy chứa tên khách mời lên bàn, tách hai tay đang bị cậu cào cáu kia ra, dịu dàng hỏi. "Phiền lòng chuyện gì sao?"

Jungkook cũng không giấu gì mà dựa hẳn vào lòng hắn bắt đầu nói ra mớ tâm sự. "Cậu mợ, chú nói xem hai người họ có còn hận em hay không?"

"Hai người họ sẽ không hận em."

"Làm sao chú biết?"

Taehyung ôn nhu nhìn cậu, nói. "Đoán thế."

"Haizzz... Lần trước hai người họ đã từ chối không đến dự lễ cưới của chúng ta rồi, em sợ lần này cậu mợ vẫn sẽ không..."

Không để cho cậu nói hết, hắn đã cúi mặt xuống chặn miệng cậu bằng môi, nói một đáp án đầy chắc chắn mà không phải mông lung như khi nãy nữa.

"Bọn họ sẽ đến."

Cậu thở dài ôm chặt cổ hắn, để cằm dựa lên vai hắn nói. "Em cũng mong thế. Rất mong cậu mợ sẽ đến dự lễ thôi nôi của hai bé con, em chỉ còn hai người bọn họ là người thân ruột thịt duy nhất thôi."

"Suỵt! Sao lại nói thế, em vẫn còn anh, con và cả Kim gia cơ mà. Đừng nghĩ lung tung như thế nữa."

"Em biết thế nhưng mà..."

"Được rồi, biết thế được rồi! Không cho phép nghĩ nữa, chúng ta đi làm việc chính thôi."

Hắn không cho cậu nói thêm một lời nào nữa mà ngang ngạnh bế xốc cậu đi lên tầng.

Còn việc chính mà hai người họ muốn làm là gì thì ai mà biết đâu... 🌚

...

Vài ngày kế tiếp trôi qua, cuối cùng ngày tổ chức tiệc thôi nôi cho hai bé cưng nhà cậu cũng đến.

Nơi tổ chức chính là ở nhà chính Kim gia.

Mọi người đã trang trí nơi này rất long trọng, sắp xếp bàn ghế đầy đủ nghiêm chỉnh, thực đơn của ngày hôm nay cũng đã tươm tất.

Từ sáng sớm đã bận rộn không ngừng nghĩ, cậu và hắn ôm hai bé con và Eun Ae đứng trước cửa để đón những vị khách, gia đình năm người mặc đồ gia đình giống nhau rất đẹp.

Taehyung, Jungkook, TaeWon mặc vest tím mộng mơ, còn 2 cô con gái bé bỏng của bọn họ mặc hai chiếc váy công chúa trông vô cùng đáng yêu.

Hai đứa nhỏ với hai khuôn mặt bầu bĩnh giống nhau, có điều mặt của cậu nhóc TaeWon nghiêng về Taehyung hơn, cặp mắt một mí to tròn cùng sống mũi cao thẳng giống y hệt hắn hoàn toàn.

Còn cô bé TaeGuk nhìn thì giống cậu nghiêng về nét dịu dàng với đôi mắt hai mí to tròn, mũi thì giống hắn, đôi môi hình trái tim giống cậu y đúc.

Đúng là giống theo kiểu chọn lọc mà.

Eun Ae thì càng lớn càng xinh đẹp, mang theo vẻ đẹp của mẹ cô bé dịu dàng và một chút nam tính của Dam.

Ai đi vào nhìn hai bé con cũng khen không ngớt lời nói cậu đúng là thật khéo sinh ra hai đứa bé trông giống hệt như tiên tử.

Jungkook chỉ biết liếc nhìn gã chú cười thôi, chẳng biết nói gì hơn, nhưng ngược lại gã chú rất tự tin kiêu ngạo nhé!

Hắn nói. "Đó là vì gen của nhà chúng tôi đẹp đó!"

"..." Được.

Không ai dám phản bác ngài cả... vì đó là sự thật.

Đứng đón khách được một lúc, khách khứa tới cũng gần như đã đủ đi nhưng vẫn còn có hai vị mà cậu trông mong nhất vẫn chưa tới.

Hai mắt của Jungkook cứ một chập là nhìn ra cửa rất lâu, đến cả cô bé Eun cũng cảm nhận được mà hỏi. "Baba tìm gì vậy ạ? Có cần Eun Ae tìm giúp không?"

Cậu chợt khựng lại rồi xoa đầu bé. "Không có gì đâu, baba xem khách đã đến hết chưa ấy mà."

"Vâng ạ."

Taehyung ẵm tiểu TaeWon đứng bên cạnh, đưa một bàn tay ra nằm lấy tay cậu trấn an. "Đừng lo lắng!"

"Cậu, mợ vẫn chưa đến..." Giọng cậu nghe ra rất tủi thân như đang đè nén.

"Vào trong thôi em."

Nuôi hi vọng nhưng đã đến giờ rồi vẫn chưa có sự xuất hiện, chắc là không đến rồi, cậu đành lắc đầu thất vọng... theo hắn đi vào nhà.

"Thật sự không chờ bọn ta sao?"

"..." Giọng nói từ đằng sau lưng vang lên, vai Jungkook chợt rung nhẹ, cậu không dám tin giọng nói vừa rồi là thật.

Nhưng hắn ở bên cạnh cậu dường như rất bình tĩnh, liền quay đầu lại xem người đó là ai, hắn kéo cả người cậu xoay lại theo. "Đến rồi kìa bé cưng!"

Hai người mà cậu chờ mong bây giờ đã đứng trước mặt, cậu và mợ đã thật sự tới, có vẻ tóc hai người đã bạc nhiều hơn, khuôn mặt có thêm vài nết nhăn, đốm đồi mồi, cười hiền từ với cậu.

Jungkook mắt ngấn nước, ôm TaeGuk đi vội tới trước mặt bọn họ.

Bà Oh thấy cậu đang ôm đứa nhỏ đi nhanh quá liền lên giọng nhắc nhở. "Cẩn thận nào!"

Đang bị sự vui mừng lần át, cậu đâu để ý nhiều mà chỉ nghĩ đi tới gần bọn họ hơn.

"Cậu, mợ... hai người thực sự đã tới..."

Oh Yun Ki đi đến vỗ vai cậu nói. "Đương nhiên phải tới xem cuộc sống của cháu thế nào rồi."

"Cậu... cháu... cháu thật sự xin..." Không để cho cậu nói hết ông Oh đã nhanh chặn lại.

"Được rồi, hôm nay là ngày vui không cần nói những điều thừa thãi."

"Hai người không giận cháu nữa sao?" Cậu thật sự không tin đây là sự thật.

Bà Oh khẽ cười hiền từ nói. "Giận chứ, nhưng ngoài giận ra thì còn có thương xót nữa. Bản thân hai chúng ta là người thân duy nhất của con, lễ cưới đã không đến chẳng lẽ lễ thôi nôi cho hai đứa cháu nhỏ cũng không đến sao? Như thế cũng quá nhỏ nhen phải không?"

Jungkook kìm không được mà rớt nước mắt, cậu không đè nén được xúc động, Taehyung ở bên cạnh vừa đau lòng lại vừa mừng cho cậu, hắn vỗ vai trấn an. "Ngoan, đừng khóc! Chẳng phải cậu mợ chúng ta tới rồi sao?"

Cậu cúi người đầy kính trọng bày tỏ. "Cảm ơn... cậu mợ!"

Ông Oh nhìn cháu trai nhỏ cứ khóc rồi cúi đầu cảm ơn, ông chỉ cười bất lực xua tay. "Được rồi, định cảm ơn đến sáng mai à? Vào trong thôi! Đến giờ làm lễ thôi nôi cho hai bé con rồi. Hai đứa nhỏ thật đáng yêu!"

"Vâng ạ."

Và thế là cả 4 người lớn cùng nhau vào trong nhà bắt đầu cho tiệc thôi nôi.

Nhưng không ai thấy được bên mép môi của Taehyung nhếch lên một đường cong, và hai ông bà Oh nhìn hắn tràn đầy sự hài lòng.

Tất cả đều quay lại một ngày trước, hắn đã đích thân đến tận Busan đón họ lên.

Hắn đã có chuẩn bị trước để cho cậu nhóc một sự bất ngờ!

"Jeon Jungkook, chỉ mong em cười thật nhiều và hạnh phúc mãi mãi..."


Ngoại truyện 9 - Nhật Ký Chăm Con Của Thiếu Tướng Kim.

- 26122021 -

Tung bông thôi... nên kết thúc rồi nha?
Pái pai i lớp yu 🥰🥰🥰

Tui có một lưu ý mong mọi người hiểu cho tui nha, tui không mong fic tui được rcm ở tất cả các page, group nào của Taekook đâu nên mọi người hạn chế lại giúp tui nha, tui muốn nó tự nhiên được mọi người biết đến hơn. Vì tui nghĩ khả năng viết của tui không trau dồi lắm và tui tự biết văn phong tui không hay, tui học văn rất dở.

Mục đích mà tui bắt tay viết fic chỉ để thoả mãn lòng đam mê, tình yêu của tui dành cho OTP (Taekook) thoi, tui rất vui vì được mọi người ủng hộ nhưng tui cũng thật sự tui rất ngại việc được các bạn rcm fic của tui, vì tui nghĩ nó không hay lắm đâu, vậy nên các bạn để cho nó tự tìm đến mọi người nha 😢 hãy thông cảm cho tui nha, tui cảm ơn nhiều lắm 💜

Yêu các bạn reader ủng hộ tui rất rất nhiều nè 💋

Ngủ ngon nhaaa, pái pai hẹn gặp lại vào một ngày đẹp trời zui zẻ với một chiếc fic mới mẻ hơn, hay hơn nha, tui đang cố gắng học tập để trau chuốt hơn, để mọi người đọc không bị tắt hứng giữa chừng. 😗


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net