Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook muốn em và TaeHyung sẽ còn gặp nhau nhiều lần, thậm chí là làm tình trong những lần đó.

“JungKook đâu?”

Anh NamJoon và YoonGi quay lại chỗ ngồi đã không nhìn thấy em trai mình, cả bóng dáng TaeHyung vừa nãy ngay trước mắt cũng đi mất. Trong lòng không khỏi lo lắng em sẽ gặp chuyện không may, vì anh biết rõ TaeHyung vô cùng nguy hiểm dù cậu ấy chỉ mới 15 tuổi.

“JungKook nói đi vệ sinh, mà... hơn nửa giờ rồi vẫn chưa quay lại.”

Anh SeokJin trả lời rồi cầm điện thoại JungKook đưa cho NamJoon, anh không biết họ đi đâu là thật, nhìn vẻ mặt trầm xuống kia đột nhiên bật cười. JungKook không còn là đứa trẻ nữa, em ấy có lẽ không đến nỗi để thằng nhóc nhỏ hơn hai tuổi làm hại mình nhỉ? Mà nếu thật sự có như thế thì chắc em ấy cũng thấy thích lắm.

“Anh cười cái gì?”

“Cậu không cần sốt sắng quá đâu.”

“Chỉ là tôi không yên tâm nếu em ấy gặp phải TaeHyung thôi.”

“Tại sao ban đầu cậu lại để em ấy tiếp xúc với TaeHyung chứ?”

“Tôi không nghĩ JungKook trong vấn đề tình dục lại vượt mức tôi nghĩ nhiều như thế, vì điều này mà khiến tôi cảm thấy hối hận chuyện đêm đó. Nếu em ấy không chủ động thì TaeHyung sẽ không dây vào đâu, cậu ấy không thích những người hiền lành trong việc làm tình.”

“YoonGi biết JungKook có cảm giác với thầy đúng không?”

SeokJin từ nãy giờ đều mang vẻ cợt nhả để nói chuyện cùng NamJoon và YoonGi về vấn đề tình dục của JungKook. Anh thấy việc này thật sự quá buồn cười, NamJoon có phải cậu anh trai đang đứng ngồi không yên vì em trai mình lại đi gạ gẫm bạn thân mình hay không?

Min YoonGi lơ đãng gật đầu, có vẻ hơi khó chịu khi ngoài giờ học mà SeokJin vẫn xưng hô như thế.

“Tôi biết. Khi nhìn vào JungKook, em ấy như muốn nuốt sống tôi vậy.”

NamJoon bỗng dưng mờ mịt không rõ. Chuyện ở lớp học anh chẳng tìm hiểu gì cả, chỉ nghe rằng JungKook luôn thẫn thờ mỗi khi YoonGi cố tình liếm môi hay đánh ánh mắt khiêu khích đến em, vì YoonGi biết điều đó nên nhiều lần còn áp sát vào em để trêu đùa nữa.

“Bây giờ thì không phải thầy, mà là TaeHyung.”

SeokJin nói xong câu này bất giác trong tiếng nhạc ồn ào cười lớn một hồi như đang đối mặt với chuyện quá hài hước, mà không, anh cười vì mối quan hệ của họ thật bất thường.

“Tôi có cảm giác em ấy đang ở gần TaeHyung, thế nên anh ngồi đây cười tiếp đi.”

JungKook bỗng dưng được tiếp xúc hờ hững thân thể TaeHyung, cả người em vô thức ưỡn lên để chạm vào nhiều hơn. Đôi mắt ngấn nước mông lung nhìn xuống cậu ấy đang làm gì đó với bên dưới của em, cả dục vọng và phía sau đều khó chịu không thôi. Em thật sự rất muốn cầu xin cậu ấy, nhưng lúc này lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào ngoài rên rỉ thở dốc.

“K-Kim, Tae...”

“Nói rõ ràng đi chứ, cậu đang muốn gì?”

“T-tôi...”

Hai bàn tay em nắm chặt khăn trải giường, nói không thành câu, mồ hôi trên trán chạy dọc xuống cổ rồi mất hút. TaeHyung không ngừng đùa giỡn em bằng que kẹo mút, dường như cậu ấy đang tìm cách đưa nó vào người em, thế nên đã không chần chừ cho ngay dục vọng của em vào miệng để kích thích chất lỏng nhớp nháp chảy ra.

TaeHyung thật sự quá điêu luyện trong việc làm tình, ít ra em chưa từng nếm trải cảm giác được khẩu giao, nhưng cậu ấy không hề kiên nhẫn làm đến khi em xuất ra. Cậu ấy mạnh bạo đẩy hai chân em lên cao, cầm cây bút đã bỏ hết ruột nhét thẳng vào phía sau, em vì đau mà hét lên một tiếng.

“C-cậu... Tae-TaeHyung... đ-đau...”

Vì không có dịch nhờn nên sự ma sát khô khốc giữa cây bút và da thịt khiến em đau đến chảy nước mắt. Cho dù trước đó em đã từng tự thỏa mãn phía sau mình bao nhiêu lần, nhưng lúc này không dùng bôi trơn vẫn khiến em cảm thấy ê ẩm lắm.

“Đừng khóc, tôi xin lỗi, tôi không nên làm thế.”

Dùng giọng điệu nhỏ nhẹ để vỗ về một người là việc trước giờ TaeHyung chưa từng làm với ai, chỉ là khi thấy JungKook khóc vì mình mạnh tay thì bỗng dưng cảm giác áy náy như thể mình vừa giẫm mạnh lên luống hoa, cậu ấy bất lực thở dài.

“Nào JungKook, đừng khóc, bây giờ em muốn tôi làm gì? Tôi sẽ làm cho em.”

TaeHyung bỗng dưng đổi cách xưng hô khiến em cũng ngạc nhiên quên cả việc đang đau mà tròn mắt nhìn. Cậu ấy giữ lấy cây bút rồi xoay tròn nó trong khi đợi câu trả lời của em.

“T-TaeHyung, đừng chuyển động nó...”

“Được rồi.”

“T-tôi muốn... chúng ta, gặp nhau thường xuyên được không? V-và không để anh NamJoon biết.”

“Điều đó tất nhiên, nhưng em phải nghe lời tôi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net