Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa tỉnh lại đã bị một trapboy làm cho khát tình.

“Sao lại khóa?!”

Anh NamJoon hốt hoảng liên tục giật mạnh nắm vặn cửa, cuối cùng vẫn không mở được. Anh nhướn người mong là nhìn thấy cái gì đó bên trong nhưng không thể, bức tường quá cao so với anh, còn cánh cửa thì thiết kế theo kiểu hoa văn mờ nhạt.

“JungKook chưa tỉnh mà?”

SeokJin bình tĩnh nhẹ nhàng xoay nắm vặn. Trước khi anh và NamJoon ra khỏi phòng thì JungKook còn ngủ mê man, mà YoonGi sẽ không rảnh rỗi đến nỗi vào chăm sóc em, nếu có cũng không lý do gì để khóa trái cả.

“Gọi YoonGi xem?”

“Nhưng chuyện này liên quan gì cơ?”

Dù nói thế nhưng anh NamJoon vẫn rút điện thoại ra nhấn dãy số của Min YoonGi và thực hiện cuộc gọi, anh cũng chẳng hiểu vì sao phải làm thế nữa, rõ ràng người trong đó là em trai anh, em ấy chỉ là một người cảm thấy hứng thú với YoonGi chứ không hề thân thiết.

“Jeon, em cứ trông gợi cảm khi mặc quần áo bệnh nhân.”

TaeHyung leo hẳn lên giường bệnh chật chội, đôi môi cậu ấy mấp máy phả hơi ấm vào tai em với chất giọng trầm khàn vì uống rượu và hút nhiều thuốc tối hôm qua. Đầu gối cậu ấy đặt ở hai bên hông em, một tay chống đỡ thân thể, một tay miết từ gò má đến xương quai xanh mịn màng của em thật chậm rãi.

JungKook khẽ cựa quậy rồi liếm khóe môi tiếp tục giấc ngủ trong sự bất an, và tất nhiên em không hề biết rằng TaeHyung đang ở phía trên mình chăm chú quan sát, cậu ấy cũng chẳng đè lên người em. JungKook nghĩ rằng anh NamJoon luôn bên cạnh để em có thể yên tâm, thế nên em không muốn mở mắt.

“Jeon à, tôi rất nhớ em đấy, em không biết được tôi đã thèm khát thân thể của em thế nào đâu.”

Trong tiềm thức truyền đến những lời ngọt ngào của TaeHyung khiến em mỉm cười nhẹ. Cậu ấy thật sự rất đặc biệt, cho dù đã đối xử không tốt với em, thậm chí đến mức em phải nhập viện nhưng em vẫn không thể ngừng nghĩ đến cậu ấy, nhìn này, đến cả ngủ cũng mơ thấy nữa.

“TaeHyung...”

JungKook gọi tên TaeHyung trong khi mắt vẫn nhắm nghiền, em cũng nhớ cậu ấy, em muốn cậu ấy sẽ tới đây. Dường như cảm giác được có một bàn tay khác đang phủ lên bàn tay mình, em mãn nguyện đón nhận lấy và mười ngón đan vào nhau.

“Jeon, tôi ở đây. Hãy nắm tay tôi khi em cảm thấy sợ hãi.”

“TaeHyung, tôi... cậu...”

JungKook nói những từ vô nghĩa, trên trán em nhận được nụ hôn dịu dàng từ cậu ấy, có vẻ như em đã bớt đi cảm giác lo lắng trong cơn mê của mình. Cảm thấy hơi đau ở vùng cổ, em chỉ giơ tay lên xoa nhẹ rồi lại mơ hồ mặc kệ nó, nghĩ rằng do những vết thương mà TaeHyung để lại bỗng dưng nhói lên thôi.

“Đồ ngốc.”

TaeHyung vẫn tiếp tục đánh dấu lên người JungKook nhanh nhất có thể để có được dấu hôn. Đến khi cậu ấy gỡ bỏ hai cúc áo bệnh nhân, rê lưỡi quanh hạt anh đào của em, đôi răng cửa điêu luyện giày vò nó rồi liếm mạnh như thể cậu ấy rất thù hằn thì em mới vì thoải mái quá mức mà đờ đẫn tỉnh dậy.

Mắt đảo một vòng quanh trần nhà, chiếc lưỡi ấm nóng của cậu ấy làm ướt át ở phần ngực khiến em giật mình vội nhìn xuống. TaeHyung đang trêu đùa với nơi nhạy cảm không kém trên người em, khi nghe thấy em gọi thì cậu ấy lại càng cố ý mà cắn khá mạnh vào đó như trách em đã phá hỏng việc nữa.

“Đau, đau... T-TaeHyung, c-cậu, làm gì th-thế? Tôi, cậu...”

“Sao? Đừng nói là Jeon không thích đấy nhé?”

“Kh-không phải, ý tôi là...”

“Là em thích đến nỗi run cả người và chỗ đó của em cũng sắp “lên” rồi.”

JungKook bỗng dưng đỏ mặt và nhắm mắt lại. TaeHyung nói đúng, quanh ngực tê rần khó chịu, và chỗ đó thì nóng bừng làm em chỉ muốn được chạm vào để xoa dịu nó thôi, nhưng sự có mặt của cậu ấy khiến em chỉ biết kiềm chế, không thể làm hành động này trước cậu ấy.

“Jeon, em có thể làm điều đó mà. Chắc bây giờ em rất cần tôi đi vào cái nơi chật chội của em, em thì sẽ càng đưa nó về phía tôi, vì em hứng đến nỗi ngực trái cũng đau nhói rồi đúng không?”

“T-TaeHyung!”

“Này, đừng mạnh miệng với tôi, lúc này không ai cứu được em ngoài tôi đâu. Mà em cũng hư hỏng thật đấy.”

“Sao cơ?”

“Thì em vừa tỉnh dậy đã bị dục vọng xâm chiếm chỉ vì người đó là tôi chứ còn sao.”

“TaeHyung, tôi đau... nhưng tôi lại... lại muốn... kì lạ thật...”

“Cách gọi của em lúc này không phải là TaeHyung.”

“P-puddin...”

“Giờ không phải lúc trách móc đâu, phía dưới của em kìa, đang ham muốn đấy.”

“Đừng trêu như thế mà...!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net