Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xem YoonGi phát hiện những gì đây.

“Khi trở thành người của tôi, em không được phép nghĩ đến bất kì người nào khiến em hứng thú, tuyệt đối không làm trái lời tôi. Ngược lại, những gì em thích, tôi đều có thể cho em, và... sẽ không ai có quyền động tới em cả.”

YoonGi đứng quay lưng lại với cánh cửa phòng bệnh, bắt chéo chân khoanh tay tựa vào tường lặng lẽ nghe tiếng động bên trong. Lúc này đang là nửa đêm, NamJoon và SeokJin đã về nhà nghỉ ngơi như lời khuyên của YoonGi, vì anh nói anh sẽ là người ở lại đây xem TaeHyung làm chuyện tệ hại gì.

Nhưng đó cũng chỉ là lời trấn an NamJoon để NamJoon có thể yên tâm mà ngủ một giấc sau những ngày vất vả chăm sóc cậu em trai cưng thôi, hẳn là NamJoon rất lo lắng về việc TaeHyung đã vào phòng bệnh hơn năm giờ đồng hồ vẫn chưa ra ngoài. Thật sự thì, YoonGi đã nghe được đoạn đối thoại của hai người bên trong, khi NamJoon và SeokJin đi mua thức ăn.

YoonGi không nói nửa lời với NamJoon mà chính anh đã ở đây đợi xem rốt cuộc JungKook trả lời như thế nào, nhưng tất nhiên anh đoán em ấy sẽ đồng ý, còn lý do có lẽ ai cũng biết, JungKook đang bị mê hoặc. Anh cười thầm, đúng là Kim TaeHyung, đến cả điều kiện cũng thật quái dị và buồn nôn.

JungKook đối với cậu trai nhỏ hơn mình ấy không phải tình yêu, mà là cảm giác mới mẻ từ tình dục mang đến cho tuổi 17 thời kì cơ thể biến đổi của em thôi. Nói em cần TaeHyung cũng không sai, và em luôn không khắc chế được bản thân mình có phản ứng với sự động chạm thân mật ấy. Nhưng nói em yêu cậu ấy thì không chắc chắn, còn có thể là không phải.

TaeHyung là người đầu tiên chân thật chạm vào từng nơi trên thân thể em, để em biết dục vọng của chính mình được thỏa mãn sẽ tuyệt vời thế nào. Sau lần đó thì, không khi nào em ngừng nghĩ đến cảnh tượng đã quan hệ với cậu ấy cả, mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đến em cũng không dám tin.

Việc người hòa làm một với em lại là cậu ấy.

Ban đầu JungKook thật sự không có ý đi tới mối quan hệ này cùng TaeHyung, chỉ là muốn gạ gẫm cậu ấy vì trông cậu ấy khá thu hút, rất hợp mẫu người em thích. Nhưng rồi khi càng đến gần em lại chẳng thể thoát ra được, cậu ấy kì lạ từ tính cách đến sự bất cần quyến rũ của mình.

Không nói đến những gì mà TaeHyung có, bề ngoài cũng đủ khiến người khác mê mẩn. Rồi cậu ấy đưa ra lời đề nghị hấp dẫn, rằng làm tình với nhau thì cậu ấy sẽ trả một số tiền lớn để chữa bệnh cho mẹ và cùng anh NamJoon sống tốt. Em không nghĩ mình muốn có được nó, chỉ mơ hồ chạy theo cảm giác thôi.

Từ khi trời sập tối YoonGi đã nghe thấy tiếng động từ trong phòng bệnh, JungKook đang tìm cách lấy máu của chính mình. Cho đến khi TaeHyung quay lại, anh đứng ngay sau bức tường ở lối rẽ không để cậu ấy phát hiện rằng còn có người canh chừng JungKook, lúc cậu ấy vào rồi anh mới bước ra và chờ trước cửa.

YoonGi chỉ nghe loáng thoáng thỏa thuận giữa hai người, anh gọi điện thoại cho TaeHyung nói rằng tới nhà anh có việc gấp, cậu ấy cũng không nghi ngờ mà bỏ đi. Sau khi cậu ấy khuất bóng, YoonGi mới định kiểm tra xem JungKook thế nào, vì em vừa nhắm mắt nên anh đánh thức ngay.

“Thầy...?”

JungKook nhìn xuống quần áo có hơi hỗn loạn và cả dấu vết trên người, em nhanh chóng kéo chăn lên che lại, nhìn YoonGi với ánh mắt ngượng ngùng. Tuy nói rằng không còn cảm giác, nhưng dù sao cũng đã từng, YoonGi còn biết rõ điều đó nên khi đối mặt em vẫn thấy khá mất tự nhiên.

“Em khỏe rồi chứ?”

YoonGi vốn không quan tâm lắm mấy chuyện vớ vẩn ấy, kể cả những gì TaeHyung để lại anh cũng đoán được, biểu cảm ngạc nhiên vốn dĩ đã không có trên mặt. Chỉ nhẹ nhàng hỏi thăm em như một học trò, còn cẩn thận kéo kín cổ áo em, lúc này anh lại làm tốt việc chăm sóc JungKook như lời hứa với NamJoon.

“Em... em ổn mà.”

“Em sợ gì thế?”

“Không phải, nhưng...”

“Nói đi.”

“Chỉ là bất ngờ vì thầy tới.”

“Em biết tôi là bạn của NamJoon, có gì lạ đâu?”

“Vâng, cũng... đúng.”

“JungKook, em đã làm gì với TaeHyung rồi?”

“Em...?”

“Ý tôi là vừa nãy.”

“Không có gì đâu.”

“Băng dán ở cổ tay em thì sao?”

“Đ-đây... là vết thương của những ngày trước...”

Thật ra đây là vết thương mà em đã cố dùng ống tiêm để lấy máu, có lẽ không nên để YoonGi biết thì hơn. Nhưng YoonGi ngốc đến thế sao? Không hề, anh chỉ không muốn khiến JungKook lúng túng nên mới giả vờ lơ nó thôi.

“Em ngồi dậy và đi được không? Đến một nơi với tôi.”

“Lúc này sao? Em... hơi mệt.”

“Mệt thật à? Em vừa nói em ổn mà?”

“Thầy, em... thật ra thì em c-cũng chưa khỏe lắm.”

“Nói dối sao, đồ hư hỏng? Hay là do em bị TaeHyung chơi đến không thể xuống giường?”

“Th-thầy, không phải như thế...!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net