Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

JungKook và JiMin được cứu trong tình trạng thể xác tàn tạ.

TaeHyung tìm thấy JungKook là 3 giờ đồng hồ sau khi nhận được cuộc gọi của YoonGi báo rằng em ở căn hộ số 222 cách xa nhà em hàng chục cây số. Tất nhiên để vào bên trong và nhìn thấy JungKook thì chẳng dễ chút nào cả, trên người cậu ấy và các anh bây giờ nếu không phải nội thương đau đến tưởng chừng sắp gục ngã thì cũng là những vết rách ngoài da.

Chắc chắn rằng không còn gì cản trở, TaeHyung và YoonGi ập ngay vào hai gian phòng duy nhất có trong căn hộ. Khi nhìn thấy thân xác JungKook nằm bất động trên giường, tấm ga giường trắng nhuộm lốm đốm từng vệt đỏ, vết thương trên vai vẫn đang rỉ máu, cậu ấy vội vàng ôm chặt cơ thể vô lực của em rồi vỗ nhẹ.

“Jeon, JungKook, JungKook! Tỉnh lại đi JungKook, là tôi, Kim TaeHyung...”

“Tôi đây rồi, em không cần phải sợ nữa đâu, tôi...”

Giữ lấy thân người nặng nề của JungKook, TaeHyung thấy mi mắt em run rẩy còn ươn ướt, đôi môi khô khốc bị cắn đến sưng tấy, hai bên mặt in rõ dấu tay, có lẽ là em đã phản kháng rất kịch liệt. Đầu tóc em rối tung bết vào trán, cổ tay chân đều ửng hồng, da thịt em rướm máu trầy xước.

“T-Tae... H-Hyung... TaeHyung, cứu tôi, TaeHyung!”

JungKook kêu gào không ngừng tên TaeHyung một cách đáng thương với giọng điệu nghẹn ngào cầu xin, em liều mạng vùng vẫy mong muốn thoát khỏi những thứ tấn công mình, có lẽ em đang gặp một giấc ác mộng kinh hoàng lắm. Bỗng dưng em thả lỏng người rồi khóc rất nhiều, khóc đến nỗi giọng cũng lạc đi.

Ôm em, lúc này TaeHyung chỉ biết đau xót ôm em không buông mà thôi, trái tim như bị ai đó bóp chặt, khiến cậu ấy ngay cả thở mạnh cũng khó khăn. TaeHyung hôn nhẹ lên trán để trấn tĩnh em dù biết em cũng sẽ không cảm nhận được nụ hôn này, nó chứa bao nhiêu hy vọng rằng em có thể yên tâm mà nghỉ ngơi và đừng lo lắng gì cả, vì có cậu ấy ở đây rồi.

“Jeon, chúng ta đi...”

TaeHyung cởi áo khoác choàng tạm qua người JungKook rồi ôm em rời khỏi nơi đối với em như địa ngục đáng sợ đó. YoonGi cũng bế JiMin ra ngoài, nhìn thoáng qua những vết thương của cậu ta còn thê thảm kinh hãi hơn em gấp đôi lần.

Anh NamJoon và SeokJin mất bình tĩnh chạy đến xem nhưng TaeHyung nhanh chóng lách sang một bên, đưa em vào trong xe tránh để họ động tới khiến em bị đau. Đôi mắt cậu ấy vẫn vậy, nhìn em mà xót xa, lại mang nét thù hận nguy hiểm.

Những kẻ làm cho JungKook của cậu ấy đau đớn thế này, nhất định cậu ấy cũng sẽ để cho họ quãng đời còn lại phải đối mặt với sự ám ảnh dằn vặt, muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong.

Từng người vào phòng bệnh ngồi cùng JungKook, lặng lẽ nhìn khuôn mặt ngày càng gầy gò xanh xao này và nghĩ đến những kinh khủng em đã phải chịu đựng mà kìm không được nước mắt. Các anh nắm bàn tay yếu ớt của em, không nói được gì ngoài một câu rằng JungKook không cần sợ hãi gì nữa cả.

Chỉ có một mình YoonGi vẫn đang ở mãi phòng bệnh bên cạnh chăm sóc cho một cậu trai nào đó cùng tình trạng với em.

Khi anh NamJoon và SeokJin về nhà làm thức ăn cho hai người, sẵn tiện lấy ít đồ dùng, thì chỉ có TaeHyung một mực ngồi bên đầu giường JungKook. Cậu ấy dành hết thời gian cho em kể từ khi em bị bắt mất, là người không rời khỏi bệnh viện giây nào.

TaeHyung vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của em, năm ngón vẫn đan vào tay em không rời. Cậu ấy cảm thấy có lỗi nhiều hơn bao giờ hết, bởi chỉ vì em là người đứng ở trước nhà cậu ấy mà bị hành hạ cho thê thảm nhưng cậu ấy lại chẳng tới kịp.

Thật sự rồi, JungKook không nên đến gần TaeHyung và không đáng phải nhận lấy những điều tồi tệ kia. Có lẽ ngay từ đầu cậu ấy nên đẩy em ra khỏi kẻ xấu như mình, thì lúc này em cũng chẳng phải nằm đây bất tỉnh.

Làm sao đây, TaeHyung đã lấy máu của JungKook, cậu ấy không thể nào buông tay em được.

“Jeon à, em tỉnh lại đi mà, tôi hứa là không để em một mình nữa đâu...”

“Chắc là em đau lắm...”

“Tại sao chứ, tôi đáng trách quá, tại sao khiến em bị liên lụy như thế...”

“Jeon của tôi, xin lỗi vì đến trễ, em đừng giận tôi...”

“Tôi vẫn đang ngay bên cạnh em thôi, hãy yên tâm và ngủ ngon nhé...”

“Khi thức dậy em sẽ thấy tôi, em phải bình an...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net