Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaeHyung luôn ở bên JungKook, chỉ một JungKook khiến cậu ấy đau lòng như thế.

“Nghe mấy phòng bệnh kế bên xôn xao là những kẻ vừa đưa vào cấp cứu đang ở tình trạng nguy kịch lắm...”

YoonGi tựa lưng vào ghế, vẻ mặt hiện rõ nét thích thú khi nói đến vấn đề được bàn tán nhiều nhất hôm nay, đúng thế, bọn chúng bị người của TaeHyung xử lý. Bây giờ thì mọi người đang dùng cơm ở bệnh viện vì không có thời gian về nhà và cũng không cần thiết phải kì công tự tay nấu, chỉ muốn lắp đầy bụng để làm tiếp công việc thôi.

“Cậu đừng cười nữa.”

SeokJin nhìn nụ cười nguy hiểm và lạnh lẽo ấy của YoonGi mà rùng mình sợ hãi, nhưng có lẽ chuyện những kẻ đó đang ở ngưỡng cửa sống không toàn thây chết không yên nghỉ đã khiến YoonGi cảm thấy ngày hôm nay không hề nhàm chán.

“Mà, cậu trai đưa vào cùng JungKook là ai thế? Tên là Park JiMin đúng không?”

YoonGi dừng ngay nụ cười, cau mày quay phắt sang anh NamJoon, lườm anh với ánh mắt đề phòng.

“Cậu hỏi làm gì?”

“Thì tôi chỉ thắc mắc là ai mà khiến anh đau lòng.”

Anh NamJoon nhún vai. Cho dù Park JiMin có là ai thì cũng đáng thương cả, thân thể ấy không có nơi nào gọi là lành lặn, sau một ngày lại càng hiện rõ những khối bầm tím. Cậu ta bị tra tấn tàn nhẫn đến nỗi anh còn tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ vẫn sẽ khiến da thịt cậu ta vỡ tan ra thành nhiều mảnh.

“Bởi vì em ấy phản bội đám người đó.”

YoonGi nói một câu khiến anh NamJoon phải im lặng suy nghĩ hồi lâu. Thế nên, cậu trai ấy mới quyết định phá hỏng kế hoạch bằng cách cứu JungKook thoát khỏi nơi đó trước khi em được huấn luyện trở thành người của chúng, nhưng không may cậu ta lại bị phát hiện và bắt giữ hành hạ dã man.

“JiMin và tôi từng yêu nhau.”

“Sao?”

“Tôi bỏ đi vì em ấy không nghe lời tôi, cùng tôi rời khỏi chúng. Ngay khi tôi nhận thức được những việc mà chúng làm ngày càng nguy hiểm thì tôi đã ngăn cản nhưng bị phản kháng quyết liệt, tôi đã tự tách ra và cắt đứt liên lạc.”

“Vì sao cậu biết JiMin phản bội chứ?”

“Tôi đoán thế, vì JiMin định cứu JungKook. nhưng lý do chính thì tôi không rõ.”

TaeHyung từ nãy đến giờ im lặng nghe các anh nói, lúc này cậu ấy đứng dậy rời khỏi cuộc trò chuyện của các anh. Cậu ấy đi thẳng tới phòng bệnh xem JungKook đã tỉnh chưa, dù em vẫn nằm yên như thế, cũng không thể để em một mình quá lâu được.

“JungKook, tôi lo cho em thật đấy, nên hãy mau mở mắt ra nhìn tôi đi.”

Nắm lấy bàn tay JungKook vỗ nhẹ, kéo chăn lên cho em cẩn thận rồi ngồi xuống bên cạnh. TaeHyung chưa từng làm việc này bao giờ cả, chính xác là chăm sóc một người nằm trên giường bệnh, không hiểu tại sao khi nhìn thân người ngày càng gầy đi của em khiến cậu ấy xót xa rất nhiều.

TaeHyung không biết diễn tả cảm xúc thế nào nữa. Cậu ấy chỉ muốn ngồi lại đây với em đợi đến khi em tỉnh dậy và người đầu tiên em thấy sẽ là cậu ấy, TaeHyung không thể đi tới nơi cậu ấy thích khi cún nhỏ không chạy lon ton theo mình. TaeHyung tức giận vì cơ thể mà em chỉ dành cho cậu ấy bị những kẻ khác cả gan đánh đập, nhưng cậu ấy đau lòng nhiều hơn khi biết em phải cam chịu.

“Jeon, tôi xin lỗi...”

Xin lỗi vì trước đó đã nóng giận mà mạnh bạo trút hết lên cơ thể xinh đẹp của em, khiến em yếu đi sau một trận làm tình khốc liệt. Xin lỗi vì không thể bảo vệ em thật tốt như lời hứa, vì không thể cứu em nhanh hơn, vì không có mặt khi em cần và vì đôi tay này không có để em nắm khi em cảm thấy sợ hãi.

Không ngờ chỉ vì một Jeon JungKook, mà lúc này lại khiến TaeHyung đau lòng đến thế.

JungKook có thể nghe những gì mà TaeHyung nói, nhưng em không thể trả lời cậu ấy được, rằng em không sao cả. Do mi mắt em nặng quá, không mở lên nổi, chỉ có thể cử động những ngón tay hy vọng cậu ấy nhìn thấy và biết em đã ổn đôi chút rồi, để cậu ấy không phải lo nữa.

“JungKook, em dậy đi JungKook, dậy đi mà Jeon...”

Giọng nói TaeHyung gấp gáp và có vài phần cầu xin, nhưng em không đáp lại, có lẽ cậu ấy nghĩ rằng vết thương của em nặng lắm và em sẽ không dậy ngay sau một ngày đâu, có khi... em còn bị ám ảnh bởi chuyện này nữa. Đúng thế, bây giờ em không tài nào mở mắt cả, em cảm thấy toàn thân như bị phế đi. Em sợ những đòn roi của họ, em sợ, em cần TaeHyung.

Em muốn nói với TaeHyung, đừng buồn, em vẫn sẽ là JungKook của cậu ấy thôi. Và rồi em nén lại sự đau nhói và rát ở khóe môi, cố gắng hết sức để cổ họng khô khan có thể nói điều mà em muốn trấn an cậu ấy.

“Đ-đừng b-bu-buồn... T-Tae-H...”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net