Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự mơ hồ về bản thân khiến cả hai không xác định được tình cảm của mình.

Tối hôm ấy TaeHyung đưa em đi ăn và dạo phố như lời đã nói. Đứng bên một băng ghế bị bông tuyết trắng rơi lốm đốm trên bề mặt, em thổi nhẹ, nắm chặt tay cậu ấy kéo đến ngồi cùng. Lúc này cũng đã khá trễ rồi nhưng em chưa muốn về nhà, cậu ấy không thể ngăn cản, đành phải theo sát em không rời nửa bước dù em có nói cậu ấy hãy về trước đi nữa.

Thân người JungKook chưa gọi là khỏi hẳn. Tuy em có thể ra ngoài và đi lại, cười nói, ăn uống, nhưng em vẫn còn nơi nào đó khá yếu trong cơ thể, khiến em chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng đủ run rẩy không thôi.

TaeHyung cởi áo khoác cho em, mặc kệ bản thân bây giờ chỉ có mỗi chiếc áo phông vào tiết trời lạnh lẽo như thế. Cậu ấy ôm chặt em trước ngực không để em phải chịu bất kì đợt gió nào thấm vào da thịt. Cả hai cứ ngồi, nhìn lên bầu trời điểm vài chấm nhỏ và vầng trăng khuyết chỉ còn một vòng hình lưỡi liềm.

Ngày đầu của tháng cuối cùng trong năm, TaeHyung thực hiện điều em muốn sau một quãng thời gian em nằm liệt trên giường. So với những lần trước đây đi dạo cùng anh NamJoon, JungKook cảm nhận được sự ấm áp nhiều hơn khi ở bên cạnh TaeHyung, có lẽ vì tình cảm em dành cho cậu ấy khác với em và anh trai chăng?

Trên tay JungKook cầm chiếc khăn choàng, choàng cho TaeHyung, cậu ấy vốn dĩ không chú ý đến sức khỏe của mình. Đối với một người không lãng mạn, không ôn hòa mà suốt ngày chỉ biết đến tiền bạc vui chơi như cậu ấy, thật sự không có thời gian chăm lo bản thân quá nhiều.

Cũng bởi vì thấy hai bên tai và đôi gò má em ửng hồng lên, cậu ấy gỡ ra mà quấn cho cả hai, dù rằng như thế sẽ mỏng hơn. Sức khỏe em có vấn đề mà cậu ấy vẫn để em tiếp tục ngồi đây trong thời tiết này là cưng chiều hết mức rồi, nếu lại đổ bệnh thì cậu ấy sẽ hối hận lắm.

“Jeon, chắc em cũng mệt, chúng ta về thôi.”

TaeHyung thấy em dần thiếp đi và ngã vào cánh tay cậu ấy, đôi lông mi chậm chạp rũ xuống. Cậu ấy vuốt nhẹ mái tóc đánh thức JungKook, rồi vì em đã ngủ, cậu ấy đành đưa em lên lưng và cõng em đi từng bước. Những ngày gần đây khóe môi em đau, không thể ăn uống thoải mái, thêm cả vừa trải qua chuyện, cơ thể gầy yếu hơn trước đôi chút nên không gây khó khăn cho TaeHyung mấy.

Dọc đoạn đường, TaeHyung cắn chặt môi cố chịu cái lạnh lùa vào người, cậu ấy ở đằng trước nên phải che chắn toàn bộ cho em. JungKook trên lưng cậu ấy ngủ thật ngoan ngoãn, hai tay vòng qua cổ cậu ấy mà ôm, mặc cho có lạnh đến đâu, cậu ấy vẫn bỗng dưng bật cười khi em kêu nhỏ một tiếng.

“Jeon, tôi có nên yêu em hay không?”

“Tôi không biết rồi sau này, em phải vì tôi mà chịu đựng thêm chuyện gì nữa.”

“Nếu có thể, tôi ước mình ngay từ đầu chỉ là một người bình thường thôi, yêu em theo từng ngày trôi qua, nhưng lúc này tôi không thể quay đầu được.”

“JungKook, tôi cố gắng lắm đấy.”

“Cố gắng bỏ xuống hết mọi thứ xấu xa mà tôi đã và đang làm, tôi muốn là một người tốt, người khác nói về tôi thì không làm em mất mặt.”

“Khi chắc chắn rằng giữa chúng ta không còn bất kì rào cản nào, tôi sẽ yêu em, em không muốn cũng được, tôi muốn là được.”

TaeHyung vẫn liên tục nói, dù cho em ở đằng sau có nghe hay không. Cậu ấy tự cười hạnh phúc, nghĩ đến cảnh tượng cùng em sống chung một mái nhà, bên nhau mà không có cuộc gọi nào từ những kẻ phiền phức, nó làm cho khoé môi cậu ấy cứ vô thức cong lên.

“Tạm thời... tôi thích em.”

“Về rồi sao?”

Anh NamJoon đứng chờ ở cửa, thấy TaeHyung đang cõng em trai mình trên lưng, anh lặng lẽ đoán chừng mối quan hệ của hai người đã đi đến mức nào. Nhìn ánh mắt nhàn nhạt của anh NamJoon, TaeHyung cũng hiểu mình sẽ phải làm gì.

Đặt JungKook lên giường, em bỗng dưng ôm cổ cậu ấy kéo mạnh xuống, mỉm cười hôn nhẹ lên môi cậu ấy. TaeHyung nâng cằm em, đáp trả. Cậu ấy ngậm lấy cánh môi em và thưởng thức nó như một loại mùi hương mà cậu ấy yêu thích, rồi chiếc lưỡi tinh ranh chạy sang khoang miệng em, quấn lấy chiếc lưỡi còn vương vị bánh ngọt mà em nếm sau bữa tối.

Căn phòng vang lên những tiếng hôn mị hoặc. JungKook động tình, gấp gáp bắt lấy bàn tay TaeHyung tự vuốt ve thân thể mình từ cổ xuống ngực, em thở dốc như thể ham muốn lên đến đỉnh điểm. Cậu ấy bật cười, đúng là ban đêm dục vọng của em dâng cao hơn bình thường, cậu ấy muốn trêu em thêm chút nữa, nên sau khi vừa gặm cắn xương quai xanh đầy kín dấu hôn thì dừng mọi động tác.

“P-puddin...”

“Tôi phải gặp anh NamJoon một lát, quay lại nhanh thôi.”

JungKook hụt hẫng nắm lấy vạt áo mình, xoay người vào góc.

“Ngoan nào Jeon của tôi.”

Trước khi rời khỏi phòng, TaeHyung cố ý lướt qua nơi đó của em, khiến em đỏ bừng mặt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net