Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TaeHyung và YoonGi sẽ cố gắng vì JungKook và JiMin.

“TaeHyung, em hãy nói rõ với anh, thật lòng em, em có thể bảo vệ JungKook và không gây cho em ấy bất kì một tổn hại nào không?”

Anh NamJoon rất nghiêm túc trong câu hỏi này, dường như khi anh nói chuyện về em trai mình đều mang vẻ mặt lo lắng như thế. Anh đã nhắm mắt làm ngơ những ngày qua và đến hôm nay mới lại hỏi sau sự quan tâm mà anh quan sát được của TaeHyung dành cho em.

TaeHyung lười biếng nằm lên giường, hai tay gối đầu nhìn anh NamJoon ngồi ở bàn làm việc căng thẳng đặt câu hỏi cho mình. Cậu ấy có thể chắc chắn anh NamJoon vẫn chưa bỏ xuống suy nghĩ rằng cậu ấy là kẻ xấu, để yên tâm sau này JungKook sẽ không thất vọng, anh phải buộc cậu ấy khẳng định.

“Em hứa, không làm JungKook bị thương nữa.”

“Còn việc tình cảm thì?”

“Em sẽ yêu JungKook khi trong mắt anh em là người xứng đáng. Em muốn có được JungKook thì phải có được sự tin tưởng của anh trước chứ nhỉ?”

“Cũng tốt thôi, mong rằng em không bỏ dở. Số tiền mà em chuyển đến tài khoản anh, anh nhất định trả lại vào một lúc nào đó.”

“Anh cứ điều trị cho bác gái, em không thiếu tiền và em đã nói rằng em mua lần đầu của JungKook, nghiêm túc đấy, thế thôi.”

“Nhưng điều quan trọng là em không thể dùng từ mua sau khi làm tình với em ấy, em hiểu không?”

“Em hiểu, nhưng em phải dùng từ gì mới đúng đây? Ngay lúc đó em chưa có bất cứ tình cảm gì với JungKook cả.”

“Đây chỉ là số tiền em cho anh vay, còn về việc làm tình, em ấy chấp nhận thì anh không có ý kiến.”

“Được thôi, nhưng em thật sự không cần đâu, xem như lấy lòng anh và bác gái để em có thể bên cạnh JungKook đi nhé.”

Anh NamJoon im lặng không đáp lời, quay lưng đi, tay lật xem kết quả phẫu thuật thành công của mẹ mà anh vừa nhận sáng hôm nay. Bây giờ anh không còn nỗi lo lắng nào về em trai hay mẹ nữa, mọi thứ gần như đã ổn sau khi JungKook có thể khiến TaeHyung si mê em rồi dần thay đổi.

“Em không đi học tiếp sao?”

“Làm sao em chấp nhận học lớp thấp hơn số tuổi?”

“Em sẽ được nhảy lớp thôi mà.”

“Không, việc gì em phải bỏ thời gian học những thứ quái quỷ đó.”

“Thế... em định làm gì trong tương lai?”

“Em và YoonGi đã bàn bạc rồi. Với những gì bọn em có trong tay thì ngay căn biệt thự của YoonGi, có thể mở một tầng sách, một tầng thức ăn nhẹ và một tầng bar.”

“Chỉ em và YoonGi sao?”

“Tất nhiên em cần sự giúp đỡ của anh SeokJin trong phần thức ăn, JiMin và JungKook có thể lo về sách, em và YoonGi ở phòng bar.”

“Cũng ổn đấy, nhưng anh nghĩ mọi thứ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn đâu, có vẻ khá phức tạp. Sắp tới anh trống lịch, mẹ vừa chuyển đến khu chăm sóc đặc biệt, anh có dư ít thời gian, anh giúp được gì chứ?”

“Anh có thể cùng anh HoSeok chuẩn bị những thứ cần thiết cho nơi đó không?”

“Không vấn đề gì. Hy vọng kế hoạch của em sẽ thành công, và hơn hết là... anh muốn em chăm sóc tốt cho JungKook...”

“Em biết. Còn điều này nữa, anh cũng rõ tầng hai chỉ có ba phòng, chắc chắn không để ai khác đặt chân vào nơi nghỉ ngơi, hai phòng còn lại có thể cho thuê.”

Anh NamJoon gật đầu, mở máy tính xem bản thiết kế mà TaeHyung vừa gửi, có vẻ cậu ấy tự tin trong sự tính toán kĩ lưỡng lần này. TaeHyung và YoonGi ở giới náo loạn đó khá có tiếng, quen biết rất nhiều người, nếu không phải thu được nhiều lợi nhuận, chắc chắn họ sẽ không kì công chuẩn bị như thế.

YoonGi cũng đã hứa với chú mèo nhỏ Park JiMin của mình rằng không làm những việc cậu ta không thích kia nữa, nhất định chính tay anh sẽ kiếm đồng tiền sạch, không để cậu ta phải lo lắng.

TaeHyung không hề nghĩ đến một ngày sẽ vì ai đó mà thay đổi và cố gắng trở thành phiên bản tốt hơn. Rõ ràng ban đầu đơn giản là cậu ấy có ý định đùa giỡn với JungKook, rồi trong phút lơ đãng bị vẻ ngây thơ mà câu dẫn của em làm cho mê hoặc thôi.

Thậm chí khi em vô tình nhắc về người đó, cậu ấy cũng không ngoại lệ hành hạ em đến mức phải nhập viện, còn nói rằng không quan tâm. Thế nhưng vỏn vẹn một ngày không nhìn thấy JungKook, trong cơn say TaeHyung chỉ nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp của em, mơ màng muốn ôm em, hôn em cho thỏa mãn.

Nghe tin em bị bắt đi ngay trước cửa nhà mình vì cố chấp không để bọn họ xâm nhập, cậu ấy hoảng loạn cả lên, nóng giận với YoonGi rồi ngay lập tức đi tìm em. Thấy thân xác em rã rời nằm bất động cùng nhiều vết trầy trụa khắp người, cậu ấy bỗng dưng cảm thấy rất đau lòng và xót xa, tự trách mình làm em rơi vào cảnh đó.

Trong những ngày em nằm trên giường, cậu ấy không muốn đi đâu cả, chỉ ước rằng em hãy mau tỉnh dậy nói chuyện với cậu ấy. Thật sự cho đến bây giờ TaeHyung cũng không hiểu nổi tại sao cậu ấy lại có cảm giác như thế, đặc biệt hơn cả trước kia. Cậu ấy không định tìm lời giải thích, lặng lẽ chạy theo những gì bản thân nghĩ thôi.

“Jeon, tôi không biết chúng ta là tình yêu hay tình dục, nhưng dù có là gì, thì tôi vẫn muốn bên cạnh em đến khi tôi không thể làm được nữa.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net