Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trapboy.

“Nghe anh nói này JungKook, TaeHyung không phải là người mà em nên có quan hệ thân thiết đâu.”

Anh NamJoon khá lo lắng khi biết chuyện TaeHyung ở cùng em trai anh vào tối hôm qua và cả hai không hề ngủ, thậm chí những vết đỏ lốm đốm trên cổ JungKook cũng khiến anh bắt đầu buộc mình phải chú ý đến em nhiều hơn vì cậu bạn thân anh đã bỗng dưng “quan tâm” đến em.

“Cậu ấy dễ dàng có được người nào nếu cậu ấy thích, nhưng em đừng là nạn nhân. Hãy suy nghĩ kĩ đi Jeon.”

“Em không nói rằng sẽ thân thiết với cậu ấy. Nhưng nạn nhân là sao chứ?”

“TaeHyung sẽ tổn thương em bất cứ khi nào, và em giống như rơi xuống địa ngục nếu em ngã vào tình yêu của cậu ấy.”

“Nghe có vẻ đáng sợ...”

JungKook chống cằm nhìn anh NamJoon đang nhíu mày khó chịu với mấy vết hôn do TaeHyung để lại ở xung quanh cổ em từ lúc tối, dù em nói thế nhưng lại tỏ ra chẳng quan tâm lắm lời của anh ấy. Nhìn TaeHyung không giống một người xấu, vì...

TaeHyung đã không chạm vào em mặc dù em gạ gẫm ngược lại cậu ấy, em bắt đầu “lên” thì cậu ấy bỗng dưng không muốn nữa. Em hỏi lý do, cậu ấy chỉ nói rằng sau khi em nghe lời khuyên của anh NamJoon nhưng vẫn có ý định làm tình với cậu ấy, mới hãy liên lạc cho nhau.

Rõ ràng TaeHyung có thể hại em ngay lúc đó cơ mà.

“TaeHyung là một trapboy.”

“Gì cơ?”

“Cậu ấy sẽ hẹn hò với em và lừa gạt em về vấn đề gì đó, như tình dục, hoặc tình cảm chẳng hạn.”

“Thật sao?”

Em đưa mặt tới gần dò hỏi nhưng anh NamJoon không trả lời nữa, lẳng lặng đứng dậy đi tới cửa sổ nhìn xuống phía dưới khi nghe thấy tiếng xe của TaeHyung, rồi gật đầu bước đến bên cạnh xoa đầu JungKook và bàn tay anh vuốt thẳng xuống cổ em, sau đó ấn nhẹ lên vết đỏ. 

“Jeon, nhưng nếu em vẫn tiếp tục muốn làm tình với cậu ấy, anh không ý kiến nữa. Cậu ấy sẽ cho em lên đỉnh, thích thú, và nếu sau này có chuyện gì thì đừng trách anh không báo trước đấy, anh hy vọng em hiểu.”

TaeHyung đứng ở sau cửa nghe thấy và khẽ nhếch môi. JungKook ngơ ngác nhìn anh NamJoon quay lưng đi, chuyển sang trầm tư, nhớ đến chuyện của tối hôm qua. Em không nghĩ anh ấy nói đúng, bởi vì nhìn bề ngoài TaeHyung cũng chẳng giống một kẻ lừa gạt tình dục, cậu ấy có nhiều tiền và có thể tìm người thỏa mãn khi cần mà?

JungKook thở dài ũ rũ đứng dậy, đi ngang phòng anh NamJoon lại khiến em tò mò dừng bước khi nghe thấy tiếng cãi vã giữa anh ấy và TaeHyung, em ghé sát tai vào cánh cửa dù trước giờ em chẳng thích quan tâm chuyện bạn bè của anh ấy.

“Anh không cấm cản việc em đi với ai và làm gì, nhưng làm ơn, đừng là em trai anh.” 

Giọng anh NamJoon có vẻ bất lực lắm, em mím môi rồi mỉm cười. JungKook biết anh ấy thương em, nhưng mỗi lần nghe thấy những câu ấm áp về em mà anh ấy nói với người khác, khóe môi em luôn không nhịn được nâng lên nụ cười, anh trai của em đúng là tuyệt nhất mà.

“NamJoon, đừng kích động như thế. Anh cũng đã nói với cậu ấy, nếu cậu ấy vẫn muốn thì em sẽ chiều theo.”

TaeHyung như thể đang cười cợt với lời cầu xin từ anh NamJoon.

“Nghe này, em trai anh không phải người mà em có thể chơi xong rồi thôi. Làm ơn đấy TaeHyung.”

“Em nói rằng mình không ép buộc, em tôn trọng điều JungKook muốn!”

“Em hãy tránh xa JungKook ra đi! Chính em tìm tới phòng em ấy tối hôm qua cơ mà?”

“Nhưng cậu ấy có vẻ thèm khát em như thế.”

“Em trai anh không phải vậy đâu...”

“Anh chăm em trai không tốt rồi. Hay là để em...”

“Này, 17 tuổi quay tay thì sao hả?”

“Dừng lại ở đó thì em không nói đâu.”

“Gì chứ?”

“NamJoon, anh sẽ giật mình khi biết được cậu ấy như thế nào tối hôm qua. Mà... JungKook xinh xẻo thật đấy.”

“TaeHyung!”

“Em rất thích cậu ấy, và nghe nói hai anh em nhà anh đang cần tiền gửi cho mẹ hả? Em mua lần đầu của JungKook nhé?”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net