Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc gặp gỡ đã trở nên buồn cười.

JungKook đi đến chỗ hẹn cùng cô gái hôm qua gửi tin nhắn, tất nhiên TaeHyung không thể để em đi một mình, cậu ấy theo sau em nhưng có lẽ em không biết. Khi đã ngồi xuống trước mặt cô nàng, em mỉm cười dịu dàng trong sự kinh ngạc và khó hiểu kia, chắc là cô nghĩ em ngồi nhầm bàn.

“Xin chào, cô hẹn TaeHyung đúng chứ?”

“Cậu là?”

“Tôi... là bé cưng của TaeHyung.”

“Gì cơ?”

Cô nàng che miệng cười thành tiếng vì câu trả lời nửa đùa nửa thật này, nhưng rồi JungKook bình thản đứng dậy, bước tới góc khuất cách bàn cả hai một dãy và kéo mũ áo TaeHyung xuống như biết trước là bị theo dõi. Em dùng ánh mắt muốn giết người nhìn cậu ấy, rồi nắm chặt tay kéo cậu ấy về chỗ mình.

“Đây là daddy của tôi.”

JungKook nhấn mạnh trong khi đang cấu vào lưng TaeHyung, cậu ấy lúng túng nhìn em, chạm phải tia lạnh lẽo trong mắt em thì cuối cùng cũng cười xòa gật đầu. Cánh tay cậu ấy choàng qua người em kéo sát vào, hôn nhẹ lên vai em một cái, đặt câu hỏi cho cô nàng vẫn đang rất bất ngờ dò xét mối quan hệ có nghiêm túc không.

“Cô có chuyện gì tìm tôi sao?”

“T-tôi...”

Ngay lúc này bỗng dưng cô chẳng thể nói gì nữa, cảm giác thật tồi tệ rằng TaeHyung đồng tính và người đó gọi cậu ấy là daddy, tất cả những gì cô nhắn đi chắc chắn đã bị đọc hết, sự xấu hổ này khiến cô chỉ có thể trơ mắt nhìn. Như thể biết JungKook không để yên, cô nàng vội vàng đứng dậy nhưng em nhanh chóng túm tóc ấn cô ngồi xuống.

“Jeon à...”

“Cô ấy nói anh thích đồ lót nào?”

“Kh-không... không phải...”

JungKook ghé sát bên tai cô nàng, cười khì một tiếng rất nhỏ nhưng lại khiến cô rùng mình nói lắp. Cầm lấy dây túi xách, mắt cô đảo liên tục không dám ngẩng đầu đối diện với hai người, sợ rằng sẽ có điều không hay xảy ra nếu lên tiếng.

“Hôm qua cô đồng ý mặc nó khi gặp TaeHyung, bây giờ tôi có thể xem nó gợi cảm đến mức nào không?”

Cô hốt hoảng khi bàn tay JungKook bắt đầu di chuyển ở sau lưng mình muốn phá hủy chiếc áo. Lùi lại gửi tín hiệu cầu cứu đến TaeHyung, cậu ấy khoanh tay dựa vào ghế xem từng hành động của JungKook, ánh mắt dịu dàng kia không hề có ý định ngăn cản, có vẻ là lần đầu thấy bộ dạng đáng sợ này nên cậu ấy muốn biết em làm gì tiếp theo.

“Đ-đừng! Ở đây rất nhiều người mà... đừng, làm ơn...!”

“Cô còn cần TaeHyung nữa chứ? Cậu ấy ngồi chờ cô kia kìa. Nói đi, nói rằng cô muốn lên giường với daddy của tôi.”

“Kh-không! Tôi không muốn... l-làm ơn, tôi không biết TaeHyung đã...”

“Thật ra tôi tử tế lắm, nhưng nếu cô khiến tôi muốn giết người thì kẻ chết đầu tiên là cô đấy.”

JungKook đẩy cô nàng sát vào tường rồi giơ tay lên cổ siết chặt thay cho lời cảnh cáo, đến khi mặt cô đỏ bừng lên và cố gỡ tay em thì em mới buông ra, tiếng ho sặc sụa bắt đầu rơi vào thính giác. Cô cầm lấy túi xách lảo đảo chạy đi, cũng không ngoáy đầu nhìn một lần.

“Còn anh, puddin?”

Sau khi không khí ở đây trở lại yên tĩnh như ban đầu, em ngồi lên đùi TaeHyung, tay vuốt ve từ vai xuống đến ngực cậu ấy khiêu khích trong sự giận dỗi của mình. TaeHyung cười dịu dàng, có lẽ JungKook biết rằng bản thân không cần sợ hãi khi có cậu ấy ở phía sau nữa, bất lực ôm em vào lòng dỗ dành.

“Tôi xin lỗi, vì em buồn về chuyện quá khứ, bất cứ khi nào em cảm thấy không vui thì là lỗi của tôi...”

“Tae, em nói rằng anh không cần phải tiếp tục việc đó.”

“Nhưng tôi không hề đồng ý, đúng không?”

“Thì sao? Suýt đấy còn gì? Đánh ghen với một cô gái không phải quá buồn cười à?”

“Được rồi, tôi thương em. Tôi nên làm gì để chuộc lỗi với em, Jeon của tôi?”

“Không cần, em hiểu điều đó cũng đã qua rồi. Anh sẽ không tìm được ai như em đâu.”

“Tôi biết mà, Jeon. Thế thì em thích gì đây?”

“Đầu tiên là anh hãy đổi cách xưng hô với em đi. Bây giờ thì chúng ta mua đồ ăn đến chỗ anh NamJoon nhé.”

Mọi người đang ở cùng anh NamJoon trong phòng làm việc để nói về ba tầng kinh doanh mà mọi người đều thống nhất đặt cho nó cái tên là “bánh sữa”. Ngay ban đầu TaeHyung đã phản đối kịch liệt, tại sao quán bar lại mang một cái tên như thế, chẳng phải rất kì quặc sao? Nhưng rồi JungKook giận dỗi, cậu ấy đành chấp nhận.

“Anh nghĩ bánh sữa sẽ hoàn thành chỉ trong một tháng.”

Anh SeokJin phấn khích nhìn bản thiết kế của TaeHyung qua trang giấy được in ra. Cuối cùng thì ngoài giờ đi học nhàm chán với thầy giáo Min YoonGi, anh cũng có thêm công việc đúng sở thích và mức lương cao nữa, TaeHyung đúng là biết cách đối đãi quá.

“Có hơi nhanh không thế?”

Anh NamJoon bĩu môi khinh thường.

“Anh tưởng chỉ cần mua những thứ cần thiết đặt vào là xong chứ? Nhưng đúng thật là thế mà.”

“Ừ thì, chúng ta phải đổi màu cho bánh sữa, có vài nơi cần phá đi và xây lại, bởi vì chúng ta không thể sống trong màu đen u ám như YoonGi. Chắc là khoảng hai tháng đấy.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net