Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hãy suy nghĩ và bỏ hết tất cả những chuyện đã xảy ra, TaeHyung cần em và em cũng thế mà, đúng không?

JungKook được đưa về nhà khi có sự đồng ý của bác sĩ, tuy nhiên em vẫn chưa thể đi lại và cử động mạnh. Xác định em không bị mất trí nhớ, thế nhưng em không mở miệng nói gì với ai kể cả TaeHyung, sau hôm cậu ấy liên tục cầu xin em đừng đuổi cậu ấy đi.

“JungKook, em ăn cháo nhé? Cái này anh làm đấy.”

TaeHyung vui vẻ cầm bát cháo cá tới nói rằng anh SeokJin dạy cậu ấy nấu. JungKook nhìn sang, đúng là tay TaeHyung bị phỏng đến sưng đỏ vì chưa bao giờ vào bếp, trán cậu ấy đổ đầy mồ hôi, em cũng biết phải vất vả thế nào mới hoàn thành bát cháo cá thơm lừng đẹp mắt đối với cậu ấy.

TaeHyung cẩn thận thổi nguội rồi đưa tới miệng JungKook, em quay đi kéo chăn qua đầu. Em không muốn ăn gì hết, ít nhất là vào lúc này em chỉ muốn nằm yên không bị ai hỏi đến.

“JungKook, làm ơn ăn một chút đi, từ sáng em vẫn chưa ăn mà.”

Không nghe trả lời và JungKook cũng không cử động, TaeHyung thở dài nhìn xuống bát cháo, trong lòng bỗng dưng cảm thấy đau nhói không thôi. Cuối cùng cậu ấy hiểu rõ thương một người đến tận tâm can là như thế nào, là khi dù JungKook không quan tâm hay nhìn lấy một cái, cậu ấy vẫn kiên nhẫn nói với em rằng mức độ quan trọng của sức khỏe là bao nhiêu, em phải làm những gì, không biết em có nghe hay không.

Là khi JungKook nói không muốn gặp mình nữa, tim đau như bị ai đâm một nhát thật mạnh. Là khi JungKook bất chấp thể lực rất yếu, muốn làm tình chỉ để kết thúc mối quan hệ này, cậu ấy sợ hãi đến nỗi cầu xin em, nghẹn ngào khóc trước mặt em. Là khi anh NamJoon không tin tưởng cho cậu ấy tới gần em, cậu ấy đã lấy sinh mạng ra thề rằng sẽ không rời khỏi em thêm lần nào.

“TaeHyung, ra ngoài đi, để anh nói chuyện với JungKook.”

TaeHyung đưa bát cháo cho anh SeokJin, lặng lẽ đi ra ngoài, trước khi đóng cửa phòng còn buồn bã nhìn về phía em rồi cụp mí mắt.

Có một sự thật TaeHyung phải thừa nhận, cậu ấy chưa từng nghĩ có ngày sẽ thương JungKook thật nhiều, có ngày sẽ đau vì em và có ngày sẽ xem em là người quan trọng nhất trong đời mình. Rõ ràng ban đầu hai người không phải là ấn tượng tốt đẹp hay mối quan hệ bình thường, một cảnh tượng yêu đương thơ mộng, mà cậu ấy nghĩ là cuộc gặp gỡ đó rất quái dị, cuối cùng lại rơi vào tình trạng yêu đến điên cuồng như thế.

“JungKook, là anh SeokJin đây, em mau ngồi dậy đi, cún nhỏ.”

Anh SeokJin lật chăn ra, đôi mắt tròn xoe của JungKook ngấn nước như chỉ cần chớp một cái là nó sẵn sàng nhỏ xuống gối đầu. Anh nhướn mày ngạc nhiên rồi lại dùng ngón cái giúp em lau đi, vừa khuấy bát cháo vừa cất giọng ấm áp.

“Anh biết là em khó có thể đối mặt với TaeHyung, nhưng cậu ấy hối hận thật đấy.”

JungKook im lặng ngẫm về câu anh SeokJin vừa nói. Đúng là em không thể nhìn thẳng vào mắt TaeHyung và nói ra mình muốn gì. Em cần TaeHyung bên cạnh, nhưng trong đầu luôn nhắc nhở bản thân không được giữ cậu ấy ở đây, cậu ấy nên chăm sóc cô gái đã mang thai và tái diễn nhiều cảnh tượng chiếc xe hơi lao về phía em nhưng em lại đứng chết trân tại chỗ, cả những câu nói của cậu ấy trước đó nữa.

“Anh không nghĩ mọi chuyện đơn giản như thế đâu. YoonGi và JiMin đang đi tìm hiểu đấy, anh chắc chắn TaeHyung không có lỗi mà, cậu ấy có lẽ chỉ là quân cờ thôi.”

“...”

“Em đừng lạnh nhạt với TaeHyung nữa, anh đã thấy cậu ấy thở dài hơn 10 lần một ngày và có khi ngồi ở thềm cửa xem hình của em, thậm chí là ôm vào lòng, hẳn là cậu ấy muốn ôm em lắm rồi.”

“...”

“Còn có thể bên nhau thì hãy trân trọng nó đi, em hiểu chứ? Tạm thời bỏ qua cho cậu ấy để cả hai thoải mái hơn, chưa xác định rõ chuyện xảy ra có đúng hay không, trong thời gian này thay vì tự giày vò mình, em nên nghĩ tới em và cậu ấy từng vui vẻ thế nào.”

Anh SeokJin đưa một thìa cháo lên, JungKook ngoan ngoãn ăn hết. Có vẻ những lời nói này tác động ít nhiều lên suy nghĩ của em vài hôm nay. Đúng, ở cùng TaeHyung khá lâu, tại sao không thử tin rằng đây không phải là sự thật, huống hồ cậu ấy chưa từng lừa gạt em?

“Em không trả lời anh cũng được, anh chỉ muốn em hạnh phúc thôi. JungKook, em và TaeHyung tuy rằng xuất phát từ tình dục, nhưng đừng kết thúc bằng chính nó, nếu em muốn nó là một điểm cuối cùng, thì hãy là điểm cuối cùng mà hai đứa đi tới. Được không?”

“Cún nhỏ, có phải em nghĩ TaeHyung rất xấu xa, nên em mới không tin không? Em có nhớ em đã mặc kệ bao lời của NamJoon và nói cậu ấy không như thế, thì lúc này hãy cho cả hai một cơ hội đi.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net