23. Trừng phạt kẻ động đến em | 2 |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


📍warning📍: chap này Taehyung tra tấn thằng ddix dượng nên có một số hình ảnh cũng như từ ngữ không phù hợp với những người có thủy tinh tâm. nhưng do thằng ddix này ăn hiếp em bé nên mình ziết z cho đã cái nư mình, ai muốn đã như mình thì đọc cũm được.

p/s: thiệt ra là chưa đã, nào nó tan xác mình mới đã 😔

.

"Nói rõ ra xem nào"

"Hình như, hm, hình như là suýt bị bán qua Hồng Kông hay sao ấy"

Dây thần kinh của Taehyung bắt đầu căng lên.

"Để tôi nhớ xem nào, hôm đấy đang chuyển hàng ra biên giới thì có một chuyến tàu khác đi chung tuyến với tàu mình, tôi mới lén qua bên đấy kiểm tra một chút. Thế là thấy một đám người lúc nhúc trong một căn phòng. Cái bạn nhỏ này ngồi sát góc đây này, mà không khóc la gì cả, chỉ im lặng thôi nên tôi thấy lạ. Định đem về khoe cậu xem có dùng được việc gì không nhưng trông tội nghiệp quá nên tôi sắp xếp người đưa cậu ta về nơi cậu ta sống. Busan thì phải? Nhỉ?"

"Có biết ai chủ tàu không?"

"Không, tôi quan tâm làm gì? Đi xem lén thôi, ông đây còn xen vào chuyện làm ăn của người ta nữa cơ đấy. Giờ bắt gặp ở đây xem như là duyên đi. Nhưng sao nhìn cậu ta khác thế, hình như... béo hơn à?"

Kim Taehyung đang căng thẳng nghe xong liền phụt cười rồi vỗ vỗ mông cậu, không nhịn được hôn hôn lên má lên môi.

"Ai cho nói em bé của tôi béo hả? Một tay tôi nuôi đấy, đáng yêu nhỉ?"

"Cậu mê đắm đuối con nhà người ta rồi Taehyung ạ"

"Cục bông này ngoan ngoãn lắm, ngoan đến mức khiến tôi đau lòng. Nhiều khi tôi chỉ muốn nói với em ấy rằng có thể đừng ngoan như vậy được không. Nhưng bất lực, em bé này bẩm sinh đã ngoan như thế rồi"

"Trời nghe đã vậy"

Đang chìm trong bầu không khí ngọt ngào hắn bỗng nhớ ra chuyện khi nãy.

"Park Jimin, cảm ơn cậu nhé. Nếu không có cậu, không biết bạn nhỏ này bây giờ như thế nào nữa"

Park Jimin muốn khóc, đã bao lâu rồi Kim Taehyung mới nói lời cảm động với y, huhu, muốn khóc. Sau này đành phải lợi dụng bạn nhỏ này mới được.

Ủa khoan, thôi không được, nếu để Kim Taehyung biết được không chừng sẽ lột da lóc xương Park Jimin này thì sao? Để rủ Caryln với Sonyan chơi chung mới được, chết thì chết chùm.

.

Đồng hồ đã điểm, Lee Bongsik bị hôn mê vứt vào nên trong một căn phòng tối mịt, tay chân bị xích lại, toàn bộ quần áo cũng bị lột ra toàn bộ. Cái thứ gớm ghiếc bên dưới kia của gã đang dựng thẳng đứng lên, sự kích thích của thuốc mang lại khiến tâm trí gã điên loạn. Đôi môi héo úa gào lên trong vô vọng.

"Cứu...ư hự, cứu tôi"

Bùm.

Ánh đèn tràn khắp căn phòng sáng bừng lên. Kim Taehyung cùng với Park Jimin ngồi trên lầu cao nhìn xuống. Hắn hít một hơi thật sâu điếu thuốc trên tay rồi quay qua phía Jimin phả ra làn khói trắng. Park Jimin ho sặc sụa.

"Cái thằng này, điên à?"

"Cho tôi thả nhờ, thả lung tung em bé hít phải thì độc lắm"

"Má"

Hắn nhìn Lee Bongsik dựng cờ bên dưới kia trông vô cùng ngứa mắt.

"Thả mồi"

Park Jimin gật đầu phẩy tay, đám người áo đen nhanh chóng lôi từng con ả trên người không mặc đồ đi ra ngoài. Tổng cộng có mười người, người nào cũng đã bị tẩm thuốc kích dục, thân người oằn mình uốn éo đủ kiểu trên nền đất.

Lee Bongsik bị tra tấn bằng cách kinh khủng như vậy bức bối muốn phát điên, dường như hạ thân của gã nóng bừng sưng lên muốn phát nổ.

Kim Taehyung nhếch môi.

"Ngắn"

Park Jimin kế bên giật mình nhìn hắn rồi tò mò nhìn xuống dưới kia rồi lại quay sang hỏi hắn.

"Của cậu dài lắm hả?"

"Dài hay không chắc phải hỏi Jeon Jungkook" Taehyung mỉm cười nhìn y.

"Dâm" Jimin khỉnh bỉ quay mặt.

Bên dưới kia, gã đàn ông họ Lee bị mười người phụ nữ trần truồng trước mặt tự thẩm với nhau khiến gã muốn điên cuồng lao đến đâm bọn họ, cơ thể này chịu không nổi nữa. Từng đường gân trán nổi lên cộm cộm, yết hầu bị gã nuốt muốn trôi xuống bụng, vật gớm ghiếc kia cương đến bán liệt, toàn thân không chỗ nào không khó chịu đến phát điên.

"Ai đã làm chuyện này vậy??!" gã gào lên thật to.

Kim Taehyung bực mình nhíu mày, hắn nhìn em nhỏ trong lòng không có dấu hiệu động đậy mới hất hàm ra lệnh cho đàn em dán chặt băng keo vào cái mồm thối tha kia.

Một cô ả liều mình bò đến chỗ gã trèo lên ngồi xuống đưa đẩy để thoả mãn mình, Lee Bongsik hai mắt muốn đổi tròng dần được lấp đầy. Tiếng rên vang vọng khắp căn phòng, Kim Taehyung cau mày khó chịu.

"Đợi cho gã sắp bắn thì kéo con ả đó ra"

Park Jimin mỉm cười đau khổ dùm cho người đàn ông ở dưới kia.

"Cứ vậy trong hai tiếng nữa rồi thả tự do. Gã chưa được phép chết đâu"

Nói rồi hắn ôm người đứng dậy rời khỏi, Park Jimin giao việc lại cho đàn em rồi cũng nối gót theo sau.

.

Kim Taehyung đưa Jungkook rời khỏi hộp đêm, bên trong vẫn náo nhiệt ồn ào như chưa từng có việc gì xảy ra. Jimin mệt mỏi trở về căn phòng lúc nãy, y vừa vào bên trong đã có một người ngồi chờ sẵn khiến y giật mình.

"Thằng chó nào?"

"Wtf, Min Yoongi? Min Yoongi thật à?" sau khi nhìn rõ được người ngồi trên ghế là ai, Jimin mới nhào tới gọi tên.

Người đàn ông mái tóc xám khói cầm ly rượu trên tay, môi mỉm cười.

"Xin chào em yêu"

"Huhu Yoongi àaaaaa, em nhớ anh nhớ anh nhớ anh" Jimin nhanh chân chạy đến ngồi vào lòng Yoongi nũng nịu.

"Khi nãy đi với Taehyung à? Có thấy được người tình của cậu ta không?"

"Vâng, bọn em vừa mới đi xử tên Lee Bongsik gì đấy, cha dượng của bạn nhỏ. Dm anh ơi, cậu ta ác như quỷ ấy, xem chừng quỷ còn không ác bằng cậu ta, em sợ"

Yoongi bật cười xoa xoa đầu người yêu.

"Kim Taehyung trước giờ tàn nhẫn có tiếng, em đừng bận tâm quá"

"Anh yêu sẽ bảo vệ em, em biết mà. Mà anh này, Kim Taehyung yêu vào bị làm sao ấy nhỉ? Dính người, à không, chiếm hữu à, đúng rồi là chiếm hữu đó. Cậu ta mê bạn nhỏ đấy lắm, em thấy cậu ấy cũng dễ thương nữa, cái mặt tròn xoe như cái bánh, trông cưng ơi là cưng"

"Taehyung chiếm hữu từ nhỏ mà, cái gì của cậu ta thì không động vào được đâu, đằng này còn là người yêu của cậu ấy nữa"

"À đúng rồi, anh vừa về nước, có mệt lắm không anh?"

"Em chọn khách sạn đi, mình làm chút chuyện cho bớt mệt"

"Khỏi chọn, có cái kế bên đây này, qua luôn đi anh"

.

hi, ngủ ngon mơ thấy otp dduj nhau 😉

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net