trang 20: ngủ chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng thì Kim Taehyung cũng chịu ở lại ngủ cùng cậu, Jeon Jungkook có chút thỏa mãn cười mỉm mỉm. Chỉ tay về phía ghế sô pha, Kim Taehyung ngoan ngoãn đi theo hướng dẫn của cậu nằm xuống rồi lấy máy tính ra làm việc.

Vì mệt mỏi nên cậu ngủ sớm, và khi cậu thức dậy thì hắn vẫn chưa đi ngủ. Cậu bất ngờ nhìn đồng hồ rồi lại nhìn người đàn ông kia.

"Giám đốc, hơn hai giờ sáng rồi, anh vẫn làm việc sao?"

Kim Taehyung chăm chú làm việc nên vẻ mặt thật căng thẳng, giọng nói như đang giận dữ: "Ừm, cậu ngủ 6 tiếng rồi."

Jeon Jungkook buồn bã bĩu môi, sao hắn lại cáu chứ?

Cậu chỉ là ngủ nhiều một chút thôi... tại người ta bị bệnh mà...

Tự nhiên hắn lại lớn tiếng với cậu? Bình thường hắn vừa nói vừa cười với cậu, đã vậy giọng thì ôn nhu nụ cười thì dịu dàng nữa cơ. Hôm nay... đúng là con người ai cũng thay đổi mà.

"Hức..." Jeon Jungkook giật mình che miệng để không phát ra âm thanh rằng cậu đang khóc. Cậu còn không ngờ mình vì cái chuyện cỏn con ấy mà rơi nước mắt, cậu tổn thương vì hắn không còn dịu dàng với cậu nữa, tổn thương vì hắn hết thương cậu sao...

Xấu hổ chết mất!

Kim Taehyung nghe tiếng thút thít từ cậu mới thoát khỏi thế giới những con chữ trước mắt, giật mình gập laptop lại rồi phi như bay đến bên cậu. Thoắt cái hắn đứng trước mặt nên Jeon Jungkook hoảng loạn không biết che giấu đôi mắt đỏ ửng của mình đi đâu.

"Giám đốc..."

"Sao lại khóc? Ai làm cậu khóc?" Hắn đưa tay gạt đi hàng nước mắt trên gương mặt xinh đẹp, đau lòng ngồi xuống bên cạnh muốn ôm cậu.

Tránh khỏi cái ôm, mặt hồng hồng cúi xuống: "Không có khóc."

"Ngoan nào, nếu buồn chuyện gì đều phải nói tôi biết, cứ giữ trong lòng thì bệnh của cậu... à không ý tôi là..."

"Tại giám đốc! Sao anh lại... quát tôi chứ..."

Kim Taehyung ngơ người, nghệch mặt ra rồi mới "à" lên một tiếng. Hắn vừa thấy có lỗi vừa thấy buồn cười. Đương nhiên hắn không muốn làm cậu khóc rồi, nhưng chẳng qua là hắn tập trung làm việc quá trông hơi khó chịu thôi mà.

"Tôi biết là tôi ngủ nhiều nhưng mà... tôi mệt nên mới hức... không phải là ham ngủ đâu."

Kim Taehyung nén cười, giờ đây hắn chỉ còn thấy xót xa khi cậu rơi nước mắt. Ôm lấy cậu vào lòng, bàn tay xoa nhẹ mái đầu tròn xoe và lặp lại giọng điệu ôn nhu như thường ngày.

"Tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi nhé! Vì tôi tập trung làm việc nên hơi lớn tiếng với cậu, đừng khóc nữa."

"Anh không giận tôi... đúng không?"

"Sao tôi nỡ."

"Vậy... có ghét tôi không?"

"Càng không nỡ."

Có như vậy Jeon Jungkook mới yên tâm gật đầu, vùi tóc mềm vào áo hắn như cún con để tìm hơi ấm. Rồi một lúc sau, thấy đã hết buồn và hắn vẫn đang duy trì vuốt lưng thì cậu mới nhỏ giọng thủ thỉ: "Giám đốc."

"Tôi đây."

Giọng hắn trầm quá, ấm quá, Jeon Jungkook thăng thiên đây!!!

"Anh... ngủ đi, đừng làm việc nữa, muộn lắm rồi."

Hắn ừm nhẹ một tiếng rồi cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu xong mới luyến tiếc rời đi. Hắn lủi thủi về sô pha nằm ngủ, vì cả ngày hôm nay mệt lả nên hắn chẳng thể trò chuyện với cậu suốt đêm như dự định ban đầu của hắn, hơn nữa cậu cũng đang bệnh, nghĩ lại thì cũng không nên cùng cậu thức trắng đêm.

Jeon Jungkook quan sát thấy hắn nhăn mày khó chịu, đã vậy còn gác tay lên trán như đang mệt mỏi lắm. Cũng phải thôi, hôm nay do cậu nghỉ làm rồi nhập viện nên việc ở công ty chồng chất, hẳn là hắn kiệt sức.

Cậu cứ say mê nhìn hắn hồi lâu thì phát hiện hắn mãi chưa ngủ, đã vậy còn bắt quả tang cậu lén ngắm mình.

"Có chuyện gì sao?" Kim Taehyung hướng mắt về phía cậu.

Muộn rồi, giờ này hắn chưa ngủ thì làm sao nạp năng lượng đây. Jeon Jungkook đắn đo một lúc và cuối cùng mới đủ can đảm lí nhí mấy từ.

"Giám đốc có muốn... ngủ trên giường cùng tôi không?"

"Hửm?" Mắt ai đó sáng rỡ, tuy còn bất ngờ nhưng đã sẵn sàng ôm gối trên tay có thể phi qua chỗ cậu bất cứ lúc nào.

"T-tôi thấy anh khó ngủ, nằm trên giường êm sẽ dễ ngủ hơn đó ạ. Dù sao giường này cũng rộng." Cậu nói mà không giấu được cặp má hồng hồng.

Kim Taehyung vẻ mặt hứng khởi chạy sang chỗ cậu. Hắn tự nhiên tung chăn, chui vào nằm cạnh cậu và không quên cẩn thận tránh đi dây truyền nước biển của cậu hay vài cái máy móc khác. Hắn nằm bên trái, bên phải ôm Jeon Jungkook vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu cậu. Cậu thì dang tay ôm ngang hông hắn, giấu vẻ mặt xấu hổ vào bờ ngực vững chãi, còn lén lút tận hưởng mùi hương nam tính đặc trưng trên người hắn.

Kim Taehyung cười: "Không phải giường êm hay giường rộng, tôi chỉ có thể ngủ ngon khi ôm cậu thế này thôi."

"À, dạ..."

"Chậc, đúng là không có cậu tôi ngủ không được mà."

"Vâng... Giám đốc ngủ ngon..."

Hôn cái chóc lên môi: "Bé yêu ngủ ngon."

Ai đó thức đến tờ mờ sáng mới ngủ được vì lời chúc ngủ ngon quá ư là tuyệt vời của giám đốc Kim.

___

Hôm nay cậu đã được xuất viện vì tình trạng đã tốt hơn rất nhiều. Cậu dành cả buổi sáng loay hoay sắp xếp lại đồ đạc chờ đến trưa thì mới đến giờ được xuất viện.

Vốn dĩ định bắt taxi về nhà nhưng hắn lại đến đón làm cậu có chút bất ngờ: "A giám đốc! Để tôi tự đi taxi về nhà là được rồi ạ."

Kim Taehyung dùng hành động thay cho lời nói, xuống xe đem ba lô của cậu lên xe, rồi kéo cậu ngồi hẳn vào ghế phó lái. Jeon Jungkook nhìn hắn hồi lâu rồi cười tủm tỉm, hắn lúc nào cũng chu đáo như vậy hết.

"Tôi chở thư ký Jeon đi ăn trưa nhé?"

Jeon Jungkook mỉm cười: "Vâng."

Nhìn thấy tinh thần cậu phấn chấn hơn nhiều nên hắn cũng vui vẻ theo, hắn chỉ sợ cậu vẫn còn cảm giác sợ hãi thôi. Ngồi vào ghế, hắn lái xe chầm chậm rời khỏi bệnh viện cũng không quên hòi ý kiến cậu: "Ăn món Nhật nhé? Sẽ tốt cho sức khỏe của cậu."

Jeon Jungkook mím môi, dè dặt hỏi: "Chúng ta đến phố mì đi ạ, tôi muốn ăn mì ramen hoặc là mì soba ạ."

Cậu biết rõ một người giàu có sống trong nhung lụa như hắn thì trước giờ nào có ăn những món mì bình dân như cậu, nhưng chúng rất ngon và cậu muốn hắn thích những thứ cậu thích.

Đúng như cậu đoán, Kim Taehyung hơi nhăn mày khó chịu, hắn vì lo cho cậu mới xuất viện nếu không ăn đủ chất dinh dưỡng sẽ không khỏe. Nhưng nhìn thấy đôi mắt long lanh đầy mong đợi đến đáng yêu của cậu thì hắn lại mềm lòng.

"Có hợp vệ sinh không?"

"Chắc chắn có."

Thấy hắn vẫn đắn đo cậu liền lên tiếng: "Đi mà, giám đốc ơi. Quán này rất là ngon, vệ sinh, lại rẻ nữa. Chỉ một lần thôi cũng được mà."

Vừa năn nỉ vừa tung tuyệt chiêu ôm tay hắn lắc lắc. Chiêu cuối thành công "knock out" giám đốc Kim, hắn phải lấy tay che mũi lại không thì chảy máu mũi mất.

"Được được. Chúng ta đến quán mì."

"Yeah!" Jeon Jungkook vui mừng ra mặt, nhún nhảy lắc lư như con nít đáng yêu không chịu được.

"Nhưng phải hứa với tôi một điều."

"Dạ?" Đúng là ác ma vẫn hoàn ác ma mà, cậu chỉ mới có thiện cảm với hắn được chút thôi mà.

"Chiều nay cùng tôi đến phòng khám tâm lý, nhé?"

Chuyện Jeon Jungkook mắc bệnh trầm cảm và triệu chứng của hàng loạt các bệnh tâm lý khác luôn là vấn đề khiến hắn lo âu mấy ngày nay. Hắn không muốn để trì trệ thêm nữa, hắn muốn giúp cậu chữa bệnh bởi hắn hiểu rằng hắn là một phần quan trọng trong ký ức của cậu - thứ khiến cậu mắc bệnh.

Hắn không thể chịu được mỗi khi nghĩ đến chuyện nỗi ám ảnh tâm lý đã khiến cậu khổ sở ra sao, cậu đã tự ôm lấy mọi thứ mà không chia sẻ với ai một cách mệt mỏi. Hắn đã một lần nhìn thấy rồi cơ mà, hắn thấy cậu khóc đến sưng mắt, mất ngủ vào cái đêm đầu ở Jeju, bản thân hắn cũng đau theo.

Jeon Jungkook nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc. Giờ thì hắn không còn cố giấu về bệnh của cậu nữa, hắn nói thẳng ra rồi, cậu không thể lảng tránh sự thật ấy nữa. Cậu đã trải qua những ngày khổ sở để chữa bệnh, và rồi hắn đánh một cú đau điếng nên cậu lần nữa gặp chấn thương.

Nhưng cậu không trẻ con đến mức không hiểu rằng hắn vì lo cho sức khỏe của cậu nên mới đề nghị đi bác sĩ. Chính vì vậy thay vì tức giận thì cậu lại có phần vui vẻ bởi Kim Taehyung chính là quan tâm cậu.

"Vâng ạ." Jeon Jungkook mỉm cười dịu dàng, ánh mắt mềm mại đáng yêu nhìn hắn.

Thấy cậu không kích động hay khó chịu như hắn đã tưởng nên Kim Taehyung cũng chẳng giấu được mừng rỡ. Hắn nắm lấy tay cậu xoa nhẹ, sợ Jeon Jungkook chưa đủ ngại hắn còn ôn nhu hôn lên mu bàn tay trắng trẻo.

"Bé ngoan."







___

.27/5/22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net