trang 21: nhớ và quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như nguyện vọng của cậu, hai người cùng nhau đến một quán mì bình dân để ăn. Tuy nhiên hắn chỉ đồng ý cho cậu ăn ở đây với điều kiện cả hai phải vào phòng ăn riêng, hắn nhất quyết không ngồi cùng những vị khách khác, và đương nhiên Jeon Jungkook không dám cãi.

Hai người gọi món xong thì cứ ngồi không ở đó vì chẳng có việc gì làm, thế nên cậu liền tranh thủ thời gian nói ra tiếng lòng: "Giám đốc, tôi muốn hỏi anh một chuyện có được không ạ?"

"Được." Kèm theo cái gật đầu.

Cậu chần chừ một lúc rồi mới ậm ừ nói tiếp: "Tôi muốn hỏi là anh có quen biết với dì Jung sao? Tại sao anh lại đưa tôi đến mộ của dì ấy chứ? Anh biết về quan hệ giữa tôi và dì ấy à? Và tại sao... dì ấy lại qua đời...?"

Cậu nói trong nghẹn ngào nhưng người đau lòng hơn lại là hắn. Hắn chẳng hiểu, vì sao dì Jung thì cậu nhớ còn hắn thì cậu không? Tất cả đều là ký ức của cậu nhưng lại loang lổ không đều, có những thứ cậu nhớ nhưng có những thứ lại không còn đọng lại.

"Cậu thật sự không nhớ tôi sao?"

Jeon Jungkook ngớ người trước câu hỏi kỳ lạ của hắn, ánh mắt bối rối mất bình tĩnh: "Anh là giám đốc? Nhớ gì chứ..."

Kim Taehyung xót xa: "Vậy sao cậu nhớ dì Jung? Trí nhớ của cậu..."

Vốn dĩ hắn muốn đến bác sĩ tâm lý để làm rõ chuyện này nhưng cậu lại khơi gợi trước nên hắn cũng bị cuốn theo. Nhưng giờ đây hắn nhận ra cậu không còn ổn định nữa, cậu bắt đầu nhăn mặt đau đớn vì những mảng ký ức mờ ảo của mình. Kim Taehyung vội di chuyển sang ngồi cạnh cậu, hắn vỗ vỗ vai cậu an ủi.

"Không sao. Từ từ tôi sẽ giải thích cho cậu nhé? Bây giờ chúng ta đang đi ăn mà, đúng chứ? Không sao, bình tĩnh nào."

Cậu cười nhẹ, bao giờ cũng vậy, mỗi khi thấy cậu không khoẻ hắn liền ra sức vỗ về.

"Giám đốc, thật ra tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ về những cái tên, rằng tôi có một người luôn chăm sóc mình là dì Jung, có một người bạn thân mà tôi gọi là "anh ấy". Còn những chuyện liên quan đến họ hay những chuyện xảy ra trong quá khứ tôi đều không nhớ, tất cả những gì tôi biết đều nhờ vào cuốn nhật ký sơ sài lúc nhỏ nên chúng không rõ ràng."

Kim Taehyung giờ mới hiểu ra mọi chuyện, hắn đau lòng đến không nói được lời nào. Tất cả ký ức của cậu đều phụ thuộc vào quyển nhật ký của mình, có lẽ cậu không ghi nhiều về hắn trong nhật ký nên cậu quên hẳn dung mạo hắn ra sao? Nhưng vì lý do gì mà Jeon Jungkook không nhớ chuyện quá khứ chứ?

Hắn xoa xoa mu bàn tay trắng trẻo, dịu dàng: "Được rồi, tôi hiểu rồi. Cậu không cần nghĩ nhiều nữa sẽ đau đầu, mọi chuyện còn lại ta đến bác sĩ giải quyết nhé?"

Mỉm cười thật xinh, kỳ lạ là cậu không thấy đau đầu khi cố gắng nhớ về ký ức cũ như bao lần trước: "Vâng."

Vừa vặn lúc nhân viên mang mỳ ra, Kim Taehyung sợ cậu không thoải mái liền tinh ý nhích người ra một chút nhưng tay vẫn đan chặt tay. Jeon Jungkook chỉ biết cười trừ, bình thường hắn quấn lấy cậu trước mặt người khác có biết ngại là gì đâu chứ?

Hắn bây giờ ngồi đối diện với cậu vì hắn muốn vừa ăn vừa ngắm cậu, lý do thật sự kỳ cục.

"Ngon chứ ạ?" Jeon Jungkook hướng mắt mong chờ về phía hắn, đây là món mà cậu đề xuất mà.

Khác xa so với tưởng tượng ban đầu, món mỳ giá chỉ bằng một nửa ly cà phê thường ngày hắn uống nhưng rất ngon. Nước dùng đậm đà mang hương vị Nhật Bản, sợi mì dai mềm, thịt cũng mềm và vừa miệng. Hắn chấm 10 điểm.

"Ngon lắm."

Chỉ có vậy nhưng đủ khiến cậu cười đến tít mắt, thế là cậu có cơ hội đãi lại hắn sau bao lần để hắn mời dùng bữa rồi.

"Giám đốc, chiều nay tôi muốn đến công ty làm việc, lịch khám bác sĩ tâm lý dời lại buổi tối được không?"

Thoạt đầu hắn còn hơi nhăn mày nhưng đương nhiên hắn không thể cưỡng lại khuôn mặt năn nỉ đầy chân thành, đáng yêu của cậu. Thế là đành gật đầu một cái, kèm theo câu nhắc nhở: "Nhớ là không làm quá sức đấy."

Jeon Jungkook vui vẻ đồng ý nhưng lại lén cười, ngày trước hắn đày đọa cậu làm bao nhiêu việc vất vả nhưng giờ thì quay phắt 180 độ, hẳn là mê cậu lắm rồi.

Cùng hắn ăn trưa xong, cậu giành phần trả tiền với tâm thế đầy háo hức: "Đây là món duy nhất tôi có thể đãi cho anh mà giám đốc."

Kim Taehyung bật cười, hắn thắc mắc rằng tại sao cậu làm gì cũng đáng yêu đến như vậy.

Sau đó hắn đưa cậu về nhà nghỉ ngơi, hẹn đến chiều lại đến rước cậu đi làm. Cảm giác được giám đốc suốt ngày đưa đón làm Jeon Jungkook có chút ngại nhưng lâu dần cũng quen, đôi khi còn nghĩ rằng nếu vắng hắn cậu sẽ thật hụt hẫng.

___

"Chào giám đốc." Jeon Jungkook thuận tiện ngồi vào xế hộp sang chảnh của hắn một cách thuần thục bởi cậu quá quen rồi.

Kim Taehyung mỉm cười, chăm chú nhìn cậu thắt dây an toàn mà xinh đẹp đến lạ thường. Hôm nay Jeon Jungkook mặc sơ mi trắng quần tây đen đơn giản nhưng vừa xinh vừa chững chạc, rất hợp gu hắn.

"Đi nhé?"

"Vâng." Vừa nói vừa tò mò nghịch nghịch mở nhạc trên màn hình sang xịn mịn của hắn.

Đồng tử mở to đầy hiếu kỳ với các món đồ điện tử: "Xe anh tuyệt thật đó."

"Thích không? Tôi mua cho cậu một chiếc."

Nụ cười trên môi dần trở nên gượng gạo, cậu không biết nên nói gì nữa: "À haha không cần đâu."

Hắn nói rất nghiêm túc nên hắn tưởng cậu cũng vậy, nét mặt nghiêm chỉnh gật gù khiến cậu buồn cười.

Tiếp tục khám phá xe của hắn, cậu tò mò bật đủ thứ nút bấm nhưng hắn không phàn nàn một tiếng nào, chỉ đợi đến khi cậu dời sự chú ý đi nơi khác thì ân cần chỉnh lại các nút bấm ấy.

Một hành động nhỏ nhặt nhưng đầy sự quan tâm lại thành công làm trái tim Jungkook rung rinh, cậu ngượng ngùng quay mặt ra ngoài không dám nhìn hắn nữa.

Ngồi một chút thì Jeon Jungkook hơi run lên vì hơi máy lạnh phả trực tiếp vào người mình. Kim Taehyung đương nhiên nhận ra liền ngỏ lời: "Lạnh à?"

"À vâng... một chút."

Lập tức hắn cởi áo vest của mình đưa cho cậu, hắn không giải thích thêm gì nhưng ý tứ đều hiện rõ trên mặt. Cậu tuy còn hơi ngại nhưng vẫn nhận lấy áo, rụt rè mặc vào. Cậu có thể cảm nhận rõ rệt mùi hương của hắn bao trùm lên cơ thể, nói tránh đi thì cậu thấy hứng thú với cái mới mẻ, nói thành thật thì cậu thích chết được.

Kim Taehyung vừa lái xe vừa nhìn sang cậu, thấy Jeon Jungkook mặc vest của mình mà lòng hắn nhộn nhạo hết cả lên.

Đi được một đoạn, sắp đến công ty thì Jeon Jungkook vội vàng lên tiếng: "Giám đốc cho tôi xuống ở đây được rồi ạ."

Kim Taehyung biết cậu sẽ ngại nếu bị đồng nghiệp bắt gặp đi cùng hắn nên cũng thuận theo, dừng xe bên đường. Cậu vui vẻ xuống xe, trước khi đi còn cười với hắn một cái, hắn cũng không nhịn được cười đến tít mắt.

___

Kim Taehyung ngồi trong phòng làm việc bằng tất cả sự chăm chỉ như thường ngày nhưng đôi khi hắn hướng mắt ra thư ký nhỏ cũng chăm chỉ không kém bên ngoài. Dù mới xuất viện nhưng cậu làm việc cực kỳ năng suất. Bên ngoài cậu luôn đáng yêu, vui vẻ mang lại cho hắn năng lượng tích cực, nhưng khi làm việc cậu rất đáng tin cậy, rất tài giỏi và tâm huyết, đó là điều khiến hắn ngày càng ngày càng yêu cậu hơn.

Nghĩ thế hắn lại bất giác mỉm cười.

Và có lẽ ông trời cũng muốn tác hợp cho hắn, chớp mắt Jeon Jungkook đã đột ngột xuất hiện trước mặt.

"Giám đốc, chủ tịch Kim đến tìm anh."

Nghe đến ba mình hắn thoáng bất ngờ nhưng cũng điềm đạm gật đầu. Sau đó cậu liền quay lưng đi.

Hắn thở dài, chỉ có hắn là muốn ở cạnh cậu thôi, còn cậu thì bận rộn công việc chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.

Jeon Jungkook quay lại bàn thư ký, nơi có chủ tịch Kim cùng một người đàn ông đeo kính râm, mái tóc nhuộm bạch kim trông rất quen mắt. Cậu nở nụ cười: "Mời chủ tịch vào ạ."

Chủ tịch Kim mỉm cười gật đầu nhưng ông chưa vội đi. Nán lại, ông để ý thấy áo vest của con trai mình trên người thư ký Jeon, thấy mùi nước hoa đặc trưng của con trai mình trên người thư ký Jeon. Nụ cười giương cao chứa đầy ẩn ý mà cậu không hiểu được.

Tận tình mở cửa cho chủ tịch, cậu lại vô tình bị người đàn ông lạ mặt kia huých vai mà không biết hành động ấy đã lọt vào mắt Kim Taehyung.











___

chuyện là ngày mai tui đi tiêm mũi 3 nhưng tui làm mất giấy xác nhận tiêm mũi 2 rồi nên đăng 1 chap làm kỉ niệm =))))

.3/6/22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net