trang 4: ăn tối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như... có cái gì đó sai sai...

Jeon Jungkook tuôn một tràng bức bối cho thỏa cái miệng rồi mới nhận ra hành động của mình thô lỗ thế nào, và cậậu thậm chí có nguy cơ bị đuổi việc. Jeon Jungkook giật mình che miệng mình lại, hoảng sợ lùi lại một bước.

Bộ dạng ấy của cậu làm Kim Taehyung buồn cười, không giận. Cậu nóng nảy một cách đáng yêu, hắn có chút thích thú. Nhưng hắn giấu nhẹm cảm xúc thật đi, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu.

"Vậy ý trợ lý Jeon là vì tôi nên cậu chưa ăn tối? Tôi mời cậu nhé?"

"Không không phải... Tôi chỉ.."

"Được rồi, coi như xin lỗi vì lúc sáng đụng phải cậu."

Jeon Jungkook lắc đầu mãnh liệt: "Không cần đâu ạ. Tôi... xin lỗi."

Kim Taehyung nhìn cậu, đứng dậy, khoác áo vào và mỉm cười. Hắn không nói nữa, trực tiếp sải bước ra ngoài. Và đúng như dự đoán, dù cho không muốn thì Jeon Jungkook vẫn lạch bạch theo sau.

Cuối cùng thì lên xe người ta ngồi.

"Oa..." Xe đẹp thật, chắc đắt tiền lắm.

Jeon Jungkook lại vạ miệng, nhanh vội che miệng lại, nở nụ cười gượng gạo.

"Anh chỉ cần chở tôi đến trạm xe buýt thôi ạ." Dù sao cũng đã lỡ leo lên xe ngồi, cậu không thể nằng nặc đòi xuống nữa, nhưng cũng không dám nhận lời đi ăn tối với hắn.

Kim Taehyung nhàn nhạt trả lời: "Nếu không vì xin lỗi thì tôi mời cậu bữa gặp mặt, xem như thưởng cho bản hợp đồng cậu đã cất công tăng ca."

Lại cười gượng, cậu ngại ngùng nhìn ra cửa xe, không biết nói gì nữa. Đúng là cái miệng hại cái thân mà, chỉ vì cái tình nóng nảy mà hại mình bây giờ cứ phải khúm núm trước mặt hắn, thật không đúng với phong cách không sợ trời không sợ đất của Jeon Jungkook.

Một nhà hàng Ý, cậu như sắp lóa mắt đến nơi, chỗ xa xỉ này một lần cậu cũng chưa từng đến. Jeon Jungkook như chôn chân trước cửa nhà hàng, thấy vậy Kim Taehyung chủ động nắm lấy cổ tay cậu, kéo vào trong.

"Giám đốc, nơi này..." Jeon Jungkook ngồi còn không dám, sợ làm bẩn ghế người ta. Cậu cứ dáo dác nhìn xung quanh với ánh mắt đầy lo lắng.

Kim Taehyung lại không mấy quan tâm, hắn gọi món và ung dung nhìn cậu. Chính ánh nhìn chăm chú của hắn khiến cho Jeon Jungkook không thoải mái, quên mất mình định nói chuyện gì. Cậu ngượng ngùng cúi mặt nghịch khăn trải bàn.

"Chắc là cậu ghét công ty lắm? Cả tôi nữa?"

Bị nói trúng tim đen, Jeon Jungkook bật ra tiếng cười nhạt nhẽo: "Không ạ! Công ty, chính là ngồi nhà thứ hai của tôi, còn giám đốc như là cha tôi ạ."

Nghe thấy tiếng quạ kêu.

Kim Taehyung trước nay ít khi chủ động bắt chuyện với người khác, hôm nay hắn đặc cách làm vậy, nhưng giờ thì hối hận rồi, muốn đuổi cậu cút khỏi mắt.

Món chính là mỳ Ý và pasta, Jeon Jungkook vốn rất thích chúng nhưng chưa bao giờ được ăn thử với giá tiền bằng một nửa lương của cậu. Vì quá thích thú, Jeon Jungkook chăm chú thưởng thức chúng một cách tự nhiên và hăng say, không để ý ánh mắt dò xét của Kim Taehyung đối diện.

Hắn nhìn cậu ăn, thở dài một hơi rồi mới bắt đầu ăn phần của mình. Khi không lại mời cậu ăn, đây đâu phải phong cách của hắn.

"À giám đốc." Jeon Jungkook ngẩng mặt, lí nhí.

Không trả lời, hắn nhìn cậu một cái.

"Tôi thật sự không nhớ... tôi đã giúp anh đi bơi như thế nào.. ạ?"

Kim Taehyung nhếch môi, cậu chọc đúng điểm ngứa của hắn rồi. Hắn gác đũa, nhìn cậu bằng đôi mắt hình viên đạn.

"Thật sự không nhớ?"

"Vâng... hôm đó tôi say quá."

"Hôm qua, trợ lý Jeon không biết tức giận chuyện gì, lại đẩy tôi xuống hồ bơi, trước mặt tất cả mọi người có mặt ở nhà hàng nọ. Tôi thậm chí, còn chụp ảnh của hung thủ."

Hắn đưa cho cậu xem bức ảnh trong điện thoại mình. Jeon Jungkook tròn mắt nhìn, kia đúng là cậu mà. Cậu say xỉn tới mức đẩy hắn xuống hồ bơi mà không biết, lại còn để hắn chụp lại chứng cứ, sau đó thì gặp lại trên công ty...

Nhìn điện thoại, nhìn Kim Taehyung. Những lúc thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin: "Haha..."

"Haha." Hắn đáp.

Đột nhiên Jeon Jungkook đứng phắt dậy, cậu thành tâm gập người 90 độ, đến nỗi trán đập xuống bàn phải lấy tay đỡ lấy.

"Tôi xin lỗi giám đốc rất nhiều."

Sự cố va chạm giữa mặt cậu và mặt bàn khiến khách khứa trong nhà hàng đều dồn sự chú ý lên hai người. Kim Taehyung thoáng chốc trở thành kẻ phản diện. Mấy người kia cứ chỉ trỏ làm hắn không thoải mái chút nào, hắn bối rối đỡ lấy đầu cậu đẩy lên.

"Được được, mau ngồi xuống. mọi người đang nhìn kìa."

"Giám đốc xin hãy tha thứ cho tôi."

"Tôi không trách nữa, ngồi xuống đi trợ lý Jeon."

Có như vậy Jeon Jungkook mới chịu ngồi xuống, tiếp tục phần ăn của mình. Bộ não nhăn nheo của cậu thật sự hài lòng với kế sách của nó, cậu vừa được Kim Taehyung tha lỗi vừa đổ lỗi cho hắn, tuyệt!

___

"Cảm ơn giám đốc vì bữa tối hôm nay ạ." Gập người 90 độ lần nữa.

"Tôi đưa cậu về."

"Sao ạ?" Jeon Jungkook ngơ ngác nhìn, hắn còn muốn đưa cậu về tận nhà ư?

Kim Taehyung lảng tránh ánh mắt của cậu, ho khan một tiếng rồi nhanh chóng lên xe. Thấy hắn bắt đầu khởi động xe cậu mới ì ạch chạy tới, nghiêng đầu nhìn vào ô cửa nhỏ.

"Phiền giám đốc chở tôi đến trạm xe buýt thôi ạ."

Cậu mỉm cười ái ngại rồi mới lên xe, thật tình là không muốn chung xe với tên đáng ghét này tí nào. Kim Taehyung thì ngược lại, hắn không quan tâm đến lời cậu cho lắm: "Nhà ở đâu?"

"Giám đốc chở tôi đến trạm xe buýt là được rồi ạ, tôi sẽ tự về nhà."

"Lần thứ ba rồi đấy? Trạm xe buýt trả lương cho cậu hay là tôi?" Kim Taehyung nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt không mấy thiện cảm làm cậu khẽ run rẩy, chưa gặp ai "thuyết phục" người khác mà kì cục như vậy.

"Muộn thế này nhưng cậu vẫn chưa được về nhà không phải là lỗi của tôi sao? Để tôi đưa cậu về."

Jeon Jungkook đành gật đầu, ngón tay rụt rè chỉ địa chỉ nhà mình trên Google Maps trên xe, như vậy có thể tiện lái xe hơn cho hắn.

Sau đó thì không ai nói gì nữa. Kim Taehyung vốn không thích giao tiếp nhiều, hôm nay hào phóng đề nghị ra ngoài với Jeon Jungkook đã là thành tựu rồi. Jeon Jungkook lại có cảm giác sợ hãi đối với hắn, cậu năm lần bảy lượt đắc tội với hắn, bị đuổi việc như chơi ấy nên tốt nhất là kín miệng. Với cả, hai người chẳng còn chuyện gì để nói với nhau. Hợp đồng thảo luận xong, "mối thù" ở hồ bơi cũng giải quyết xong. Cứ coi như phủi sạch là tốt nhất, lần sau khỏi gặp lại cho yên thân.






___
.13/4/22.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net