Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài phòng, ba mẹ Jeon cứ đứng lấp ló ngoài cửa mà không bước vào. Nói to nói nhỏ gì đó với nhau, đến khi Jeon Jungkook không chịu nổi nữa mà phải lên tiếng gọi hai người vào.

Jeon Jungkook ngồi khoanh tay trên giường đưa mắt nhìn ba mẹ rồi nói:

" Hai người có gì muốn nói với con sao? "

Ba Jeon chớp chớp mắt, chuyển hướng sang vợ nhưng bà lại né ánh mắt của ông nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Ba Jeon đành phải từ tốn đi đến cạnh giường rồi ngồi xuống cạnh cậu, khó khăn mở lời:

" Thật ra hôm qua ở phía công ty có đề một nhiệm vụ.....ba và mẹ đều ở trong tổ...ừmm lần này chắc e là chúng ta lại phải chuyển nhà rồi "

Ánh mắt của Jungkook hơi xao động khi nghe câu mình sắp chuyển đi, nhất thời hoá đá trân trân mắt nhìn ba mẹ mình. Ba mẹ Jeon cũng biết việc này khó khăn với cậu, dù sao vì công việc của hai người mà Jungkook lần nào cũng phải chuyển trường từ nơi này sang nơi khác. Hai vợ chồng cũng từng nghĩ sẽ để Jeon Jungkook sống ở đây một mình, nhưng lại không nỡ làm điều đó, Jungkook của hai người ngốc lắm, không biết cách chăm sóc tốt cho bản thân đâu.

" Ba mẹ biết con là khó chấp nhận việc này, cũng biết con có những bạn tốt ở đây. Vì thế nếu con muốn thì...."

" Dạ không sao ạ, đừng vì con mà ảnh hưởng đến việc của hai người. Đây cũng đâu phải lần đầu tiên con chuyển trường, ba mẹ lo cái gì chứ? "

Ba mẹ Jeon nhìn nhau, thấy có lỗi với cậu rất nhiều. Mẹ Jeon bước tới đưa tay xoa đầu cậu rồi khẽ nói:

" Không phải con còn bạn tốt là Hoseok và Jimin sao? Còn cả hai thằng nhóc hóm hĩnh thường hay sang chơi nữa, con nỡ xa những người bạn của mình sao? "

Jeon Jungkook cười một cái, kéo bàn tay mẹ xuống để trước mặt mình xoa xoa mu bàn tay của bà. Cúi gầm mặt nói :

" Không sao mà, nếu nhớ nhau thì có thể hẹn nhau đi chơi mà, muốn gì cũng có thể alo một tiếng là được thôi. Con vẫn còn mệt lắm, hai người ra ngoài cho con nghỉ có được không? "

Ba mẹ Jeon bị Jungkook đẩy ra ngoài rồi đóng cửa lại, hai người nhìn nhau lo lắng rồi cũng đi xuống nhà. Jeon Jungkook ở trong phòng lại trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng bên ngoài hắt lên một bên sườn mặt lo vẻ đẹp non nớt. Hai ngon tay cái lại di di vào nhau, Jeon Jungkook tự nhủ với bản thân ' sẽ ổn thôi mà nhỉ? '

_

Sáng ngày hôm sau, Jeon Jungkook lại không đến lớp. Kim Taehyung lại chán với việc đứng lên báo tên vắng Jeon Jungkook nữa rồi, hắn không muốn mở lời ra lại là câu Jeon Jungkook hôm nay vắng, Jeon Jungkook hôm nay không đến trường. Thứ Kim Taehyung muốn chính là con thỏ nhỏ ấy sẽ mãi ngồi cạnh mình lải nhải, dù có ồn ào nhưng hắn lại thích điều đó.

Thầy chủ nhiệm bước vào, cả lớp đứng nghiêm chào thầy rồi đồng loạt ngồi xuống. Thầy tháo kính xuống lấy một mảnh vải mỏng lao lao vào tròng kính, sau đó lại từ tốn đeo lên chỉnh gọng kính cho vừa ý rồi nói với lớp:

" Từ này không cần điểm danh vắng Jeon Jungkook nữa đâu lớp "

Cả lớp khó hiểu nhìn nhau, thì thầm to nhỏ xôn xao. Kim Taehyung cũng đang sốt ruột như lửa đốt chăm chăm nhìn thầy.

" Sáng nay phụ huynh của trò Jeon có gọi điện đến cho thầy.....nói rằng Jeon Jungkook sẽ phải chuyển trường, không còn học ở đây nữa "

Nói đến đây thầy buồn biết bao nhiêu, dù Jeon Jungkook là một thằng nhóc quậy phá, bày biết bao nhiêu trò chọc tức ông nhưng mà dù sao ông đã yêu quý cái tính trẻ con của thằng nhóc học sinh đó rồi. Người tạo ấn tượng xấu hay tốt thì vẫn giữ lại một chút kỉ niệm nào đó trong lòng một người, sắp tới đây ông lại không còn ai để mà trách móc hay mắng những lời dạy dỗ nữa rồi .

* Rầm* Kim Taehyung như không thể tin vào lời thầy nói mà đập bàn đứng lên, không nói tiếng nào mà xách balo chạy ra ngoài trước sự ngỡ ngàng của cả lớp. Thầy còn chưa hiểu sự tình gì, định lên tiếng mắng hắn không biết phép tắc thì tiếp tục có một học sinh cũng xách cặp chạy theo Kim Taehyung.

" Này Park Jimin em cũng.....ơ này cả hai tên này cũng thế sao? "

" CÁC EM QUAY LẠI LỚP CHO TÔI! NÀYYY..."

Park Jimin chạy ngang lớp của Jung Hoseok, đứng trước cửa lớp hét lớn, không biết có khóc hay không mà giọng của y lại nghẹn đến thế.

" Thằng thỏ đi mất rồi, không còn học ở đây nữa "

Lớp 12A5 lại thêm một học sinh cúp tiết.

Cả năm người chạy bộ đến nhà Jeon Jungkook, nhưng hình như là đã chậm rồi. Cả gia đình không thấy ai cả, chỉ thấy người khác đang chuyển đồ đạc ra một xe tải lớn. Kim Taehyung vội vã chạy đến bên một ông chú đang khuân vác chiếc tủ lớn.

" Chú à! Cho cháu hỏi gia đình này đã chuyển đi đâu thế ạ? "

Ông chú hơi bực tức vì bị làm phiền, cũng vì đang vác đồ nặng nên khá khó chịu với đám nhóc này. Chỉ gắt gỏng trả lời không biết rồi đẩy Taehyung sang một bên để mà tiếp tục công việc, ông dù sao cũng không nói dối, gia đình nhà Jeon chỉ liên hệ với ông là chuyển đồ đạc đến một kho chứ đồ chứ vẫn chưa nói sẽ chuyển đến nơi nào.

Park Jimin khóc lóc vì gọi điện mãi mà trả có ai bắt máy, Kim Namjoon nhìn vào sân nhà vắng lặng. Ngay cả con chó nâu nâu thường hay cắn rách quần anh cũng đã đi theo luôn rồi.

Jung Hoseok liếc mắt nhìn Kim Taehyung, không biết lửa giận từ đâu lại bốc lên. Nghĩ việc Jungkook chuyển đi là do Kim Taehyung và con ả Lee Sakye kia, anh tức giận đùng đùng xông đến định cho Kim Taehyung một đấm, may là có Kim SeokJin nhận ra nhanh tay nhanh chânchạy tới ngăn cản, nhưng ai mà biết được trong cái rủi lại có cái xui, cú đấm sượt qua gò má của SeokJin khiến ai cũng ngỡ ngàng.

Lại tới lượt Kim NamJoon tức giận, lao tới đẩy mạnh vào vai Jung Hoseok.

" Ai cho mày đánh bạn tao?! Mày có tin... tao lấy cua kẹp đầu mày không? "

Kim Taehyung không hề quan tâm đến bọn họ, một mình lủi thủi bước đi. Trên đường về nhà cô độc hơn hẳn, tại sao mọi việc lại diễn ra đến mức này? Cậu có biết rằng hắn thất sự rất nhớ cậu hay không? Vừa nhớ vừa mong muốn gặp cậu, để có thể ôm thân ảnh nhỏ vào lòng nói Kim Taehyung này thật sự không hề ghét bỏ Jeon Jungkook, Kim Taehyung chính là trận trọng yêu thương duy nhất mỗi mình Jeon Jungkook mà thôi. Tại sao cậu lại không biết điều đó?

Cậu đi rồi, lá phong chuyển sang đỏ cam cũng đã rụng xuống, gió lay nhẹ cuốn bay đi lá mới lẫn lá cũ vẫn đang còn nằm yên ắng trên vỉa hè.  Con đường từ trường trở về nhà cũng không còn vui vẻ nhộn nhịp được như trước nữa.

Nhắm mắt một giây đã trở nên cách xa, bỏ lỡ một phút lại đánh mất sự yên bình đến mấy năm. Cũng vì những giây phút không chịu nghe lời giải thích của nhau, mà cả hai vô tình đánh mất nhau. Tự đưa tay ra rồi tự thu về, tự hướng tới cố chấp chạy theo rồi tự dừng lại quay lưng vứt bỏ, Tự mở lòng rồi tự đóng lại, tự động mang tình yêu trao đi rồi nhẫn tâm ruồng bỏ.


.

.

Chuyện là hồi sáng tui ms jk thi thử. Gáng học Tây tiến Việt bắc ai ngờ....

Ai có mà ngờ....tay lái lụa, cái đề lái đến Con sông Đà lun 😐


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net