Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jeon Jungkook nhận lời mẹ Jeon nên đã ngủ qua đêm ở nhà, sáng mai sẽ bắt đầu trở về Seoul. Công việc lại một lần nữa bận rộn, cậu lại phải vùi đầu vào những cuộn giấy và những bản màu vẽ để hoàn thành bức tranh càng sớm càng tốt. Cậu cũng đã điện báo với trợ lý là tuần sau cậu sẽ chuyển nhà, Kim Yeonhee cũng nhiệt tình phụ giúp cậu gom đồ đạc. Căn hộ mà Jungkook mới mua khá xa chỗ ở hiện tại của cậu, nhưng dù sao cũng là một nơi lí tưởng để cậu nghỉ ngơi.

Đến tuần sau, Jungkook bắt đầu chuyển sang nhà mới ở, đồ đạc được người khác mang vào còn Jungkook chỉ cần việc ôm mấy bức tranh hái ra tiền của mình thôi. Đúng là hợp với giá tiền, đường hành lang rất rộng lại còn thoáng mát, Jungkook vui vẻ mang túi đựng tranh đi đến tầng nhà của mình. Nhìn quanh thì hình như tầng này chỉ có vài căn hộ đối diện nhau, và trước nhà cậu cũng có một căn hộ khác. Jeon Jungkook nghĩ đây chắc có lẽ sẽ là hàng xóm lâu dài với cậu, sau khi dọn dẹp đồ trong nhà thì cũng nên mang quà bánh qua chào hỏi người ta một tiếng, khoảng cách từ cánh cửa nhà cậu tới cánh cửa nhà đối diện chỉ khoảng tám bước chân nếu không tính một bước dài. Không qua chào hỏi thì xem ra không được hay cho lắm, sau này gặp nhau lại khó chào hỏi.

Nói là đồ đạc trong nhà ít nhưng mất công dọn dẹp sắp xếp thì mệt không thể tưởng, Jungkook mất cả một ngày để sắp xếp trang trí lại trong nhà theo đúng phong cách của mình. Cậu cũng đem những tác phẩm mà mình yêu thích treo lên bức tường để trang trí tạo nét tao nhã nghệ thuật, và hiện tại Jungkook đang lao bức tranh mà cậu đã đoạt giải từ sáu năm trước, bức tranh vẽ con hổ răng kiếm. Nó được Jungkook ưu tiên treo lên bức tường đối diện với cửa ra vào, nếu như vậy thì ai vừa mới vào nhà thứ đập vào mắt chính là hình ảnh con hổ hung dữ chỉ biết nhe nanh này.

Đến tối, Jeon Jungkook mệt lả người nằm dài trên ghế sofa, nhìn đông hồ treo tường cũng đã tối rồi. Jeon Jungkook mệt mỏi đứng dậy cầm lấy điện thoại và ví tiền đi ra ngoài, dự định mua một ít đồ ăn tối để lót dạ, sáng giờ chỉ lo việc chăm sóc căn nhà mà quên mất bản thân, đến bây giờ thì đói rã rời ra.

Jungkook vui vẻ đi ra từ một quán bán sườn nướng, trên tay là một hộp sườn nướng và cả một hộp cơm gà. Lúc đi ngang một tiệm bánh ngọt, Jungkook chợt nhớ bản thân vẫn chưa mua quà gì để sang chào hỏi hàng xóm, không biết chủ nhà căn hộ đó có trẻ nhỏ hay không, thôi thì cậu cứ chọn đại một phần lớn và một phần nhỏ vậy.

Cậu về đến nhà cũng đã tám giờ rưỡi khuya rồi, không biết hàng xóm đối diện đã về chưa? Suy nghĩ một hồi Jungkook lấy phần bánh  gato một lớn một nhỏ bỏ vào giỏ sau đó xách ra ngoài.

" Không biết đã về chưa nhỉ? Nếu người ta đang nghỉ ngơi mà mình lại làm phiền thì có được coi là bất lịch sự không? "

Jeon Jungkook phân vân khi đứng trước cửa nhà, ngón tay lưỡng lự không biết có nên nhấn chuông hay không? Nhưng mà cũng đã sang đây rồi, bánh cũng đã cất công chọn, thôi thì cứ liều một phen biết đâu chủ của căn nhà này ngủ trễ giống như cậu thì sao.

* Ting tong *

* Ting tong *

" Chết tiệt! Là kẻ nào dám làm phiền mình thế? "

Kim Taehyung đang nằm nghỉ ngơi trên sofa, nhưng chẳng được bao lâu lại bị tiếng chuông cửa làm phiền. Phải biết hắn ở bệnh viện mệt như thế nào, cố gắng mới giành được một chút thời gian nghỉ ngơi thì bị người khác làm phiền. Mấy hôm trước hắn có nghe nói rằng căn hộ đối diện với nhà mình đã có người mua và vài ngày nữa sẽ chuyển đến, không lẽ là chủ nhân căn hộ đó sao? Đúng là phiền chết đi được, đã chuyển đến đây thì cứ ngoan ngoãn ở đó đi còn sang đây phá giấc ngủ của hắn làm gì?!

Kim Taehyung đứng dậy với lấy một cái áo thun rồi mặc vào đi ra mở cửa, nét mặt chả hề giản ra mà còn mang vẻ cực kỳ bất bình và khó chịu.

Jungkook thấy người trong nhà lâu quá không ra mở cửa, định đi về nhưng nghĩ cứ chờ một lát sẽ ra ngay thôi. Thế là cậu vẫn đứng ôm hộp quà yên lặng chờ chủ nhà ra mở cửa.

" Ai đó?! ..."

Kim Taehyung tức giận mở cửa ra nhưng không thấy ai, định bung miệng chửi thề một tiếng vì tưởng mình bị chọc phá. Nhưng lát sau lại hoảng hồn cúi đầu nhìn xuống, không phải là không có ai mà là tại vì người này nhỏ con quá nên hắn không thấy, nhưng thấy rồi thì miệng không ngậm lại được nữa.

Jeon Jungkook cũng nghiêng đầu ngạc nhiên, không ngờ là hàng xóm của mình lại là Kim Taehyung. Đúng là trái đất hình cầu mà, chạy quanh một vòng thì cũng gặp, không biết cậu nên vui hay nên buồn nữa.

Đột nhiên lại gặp nhau bất ngờ như thế nữa khiến cả hai ngây ngốc một hồi, ngay cả giỏ bánh mà Jungkook đem qua định tặng cũng bị cậu quên mất, chỉ ôm giữ khư khư trong lòng mà không hề có ý định đưa ra.

Còn Kim Taehyung thì vẫn chưa giấu nổi được sự bàng hoàng cùng với độ vui sướng đang dâng lên trong lòng, từng cơn sóng háo hức cuộn trào mạnh mẽ chứ chả hề yên ả như thường ngày. Nhất thời hận không thể kéo người này vào lòng ôm thật chặt không muốn buông ra, nhưng rồi hắn quyết định dằn xuống để nói chuyện một cách tự nhiên nhất.

" Cậu....cậu là chủ nhân căn nhà đối diện với tôi sao? "

" Ờ..." Jeon Jungkook giật mình khi nghe Kim Taehyung hỏi, vội gật đầu trả lời, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, cậu liền đưa món quà mà mình từ nãy đến giờ vẫn đang ôm chặt đưa ra trước mặt Kim Taehyung.

" Đây...đây là quà gặp mặt, là bánh gato đó "

Kim Taehyung liếc nhìn giỏ bánh trên tay cậu, bàn tay trắng nõn xinh xắn thật đẹp, còn mịn màng hơn cả tay con gái. Hắn cười nhẹ sau đó đưa tay nhận lấy giỏ bánh, còn không quên lướt nhẹ chạm vào các ngón tay của cậu.

Jungkook giật mình rụt tay về khi thấy Kim Taehyung đã nhận quà, nhưng vẫn đứng chờ muốn xem phản ứng, xem hắn có thích món quà mà mình đã mang tặng hay không.

Kim Taehyung mở giỏ bánh ra nhìn, thấy bên trong có hai phần bánh gato vị việt quất và vị dâu tây. Hắn nhếch cao khoé môi cười.

Jungkook tưởng rằng hắn thích món quà mà mình đem tặng nên tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, vẻ ngượng nghịu cũng dần vơi bớt.

" Cậu thích nó chứ? Lúc nãy tôi có đi ngang một tiệm bánh ngọt nghĩ rằng rất thích hợp cho việc tặng quà nên đã mua hai phần "

Kim Taehyung nhướn mày nhìn cậu sau đó nói:

" Cảm ơn, nhưng tôi thích bánh ngọt có vị Mintchocolate hơn "

Jungkook bĩu môi vì phần quà không được hoàn hảo như cậu nghĩ song, cậu lại nhận ra gì đó nên liền ngước mắt lên nhìn Kim Taehyung vu vơ hỏi.

" Ỏ??... không phải cậu rất ghét vị Mintchocolate sao? "

Kim Taehyung cười nhìn cậu, sau đó đưa tay nhéo nhẹ vào một bên má hồng.

" Thì ra là cậu vẫn còn nhớ tôi thích hay ghét vị gì  "

Phút chốc mặt Jungkook đỏ lên, hai má lại trở nên hồng hào như quả đào chín mộng. Nói như vậy cậu có được xem là bị hắn gài bẫy hay không? Và cậu vẫn là con thỏ ngây thơ mắc phải cái bẫy đó?

" Tôi.....thì là bạn bè nên ít nhiêu cũng phải nhớ sở thích của nhau chứ "

Khoé miệng Taehyung giương lên, cụp mắt nhìn cậu.

" Không phải lúc trước cậu không muốn xem tôi là bạn sao? "

Jeon Jungkook á khẩu không biết nên trả lời thế nào, đúng là lúc trước cậu chỉ muốn Kim Taehyung trở thành người yêu của mình chứ không muốn là bạn, nhưng hiện tại thì đã không còn như lúc trước nữa, tại sao Kim Taehyung cứ thích nhắc lại những chuyện đó để làm gì?

" Thì...lúc trước khác bây giờ khác, dù sao cậu cũng là lớp trưởng cũ của tôi mà....cậu mau vào ăn bánh đi...tôi, tôi về nhà đây "

Jeon Jungkook trở nên lúng túng, trả lời hắn được mấy câu thì lại muốn tìm cách chuồn mất, nhưng lúc quay người chưa được bước đi thì cánh tay lại bị ai đó giữ lại một lực kéo mạnh. Cả người cậu mất trớn lùi ra sau vài bước khiến cả người ngã vào lòng ai kia.

Kim Taehyung vòng tay ôm eo cậu không ngần ngại đặt cằm lên vai, miệng thủ thỉ vào tai Jungkook.

" Không phải nói là bạn học cũ sao? Ít nhất cũng phải ngồi lại với nhau ôn lại một chút chuyện cũ chứ, hửm? "

Bị phả hơi nóng vào một bên tai, tóc gáy của Jungkook dựng đứng hết cả lên. Da đầu tê rần mặt cũng sắp biến thành quả cà chua chín. Jeon Jungkook ngại ngùng né tránh hơi thở có chút nóng bỏng của Kim Taehyung, sau đó nhanh chóng thoát khỏi móng vuốt của hắn.

" Đúng là bạn bè lâu ngày mới gặp thì phải ôn lại chuyện cũ, nhưng giờ cũng... cũng đã trễ lắm rồi, hẹn cậu khi khác nha "

Jeon Jungkook nói xong liền quay mặt chạy mất dép, không dám ngoảnh đầu ra sau nhìn xem nét mặt của hắn như thế nào. Kim Taehyung đứng ở phía sau nhìn vẻ lúng túng của cậu thì liếm môi cười, nhìn dáng vẻ ngại ngùng khuôn mặt hồng hào lúc nãy của Jungkook mà Kim Taehyung chưa gì đã muốn nhào tới ức hiếp cậu một phen, đến khi nào cậu khóc lóc xin tha mới thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net