10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Sau bao nhiêu tiếng Kim Taehyung bất tỉnh thì cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại. Chỉ vừa lấy lại ý thức thôi mà điều đầu tiên anh cảm nhận được là cơn đau đầu từ đằng sau ập tới...

Taehyung chau mày, gương mặt nhăn nhó kiềm nén trong khi đó cơn đau ấy cứ như búa bổ phía sau đầu.

- Em tỉnh rồi sao? 

Tiếng ai đó vang lên nghe trông thật lạ lẫm, anh đưa ánh mắt mình nhìn sang chỗ phát ra tiếng nói. Không mất quá lâu để anh nhận ra đó là người con trai đã nói chuyện với Jungkook hôm trời mưa ngay mái hiên của trường.

- Anh là...

- Anh là Min Yoongi - người yêu của Jimin. Khi sáng bọn anh thấy em ngất nên chạy đến cứu em.

Anh à lên một tiếng như có vẻ đã hiểu.

- Em cảm ơn anh, mà anh có biết Jungkook hyung ở đâu không ạ??

- Jungkook đang bên phòng nghỉ ngơi, khi nãy chắc cũng sợ quá nên ngất luôn. Jimin cũng đang chăm sóc em ấy bên đấy! Để anh đi gọi Jimin, em nằm yên đây nha!

Kim Taehyung gật gật đầu, Yoongi cũng chạy ra khỏi phòng bệnh. Đôi mắt đăm chiêu của anh nhìn Yoongi bước ra khỏi phòng rồi từ từ nhìn lên khoảng không vô định trên trần nhà. Trong đầu anh đang suy nghĩ rối ren điều gì đó, một nút thắt trong lòng mà anh không thể gỡ được.

- TAEHYUNG!!

 Anh dứt ra ngay khỏi dòng suy nghĩ khi có ai đó mở mạnh cửa phòng bệnh và gọi lớn tên mình. Chưa kịp định hình thì người đó với mái tóc màu hạt dẻ nhào đến ôm lấy anh.

- Jung...Jungkook hyung? 

Cậu không đáp trả mà chỉ biết ôm anh, mặt thì úp vào lồng ngực anh. Thật hết nói nổi!! Jimin và Yoongi cũng để lại không gian riêng cho hai bạn trẻ, lặng lẽ bước ra rồi khép nhẹ cửa.

- Jungkook hyung...Anh sao đấy? Ngước mặt lên xem nào!!!

Vẫn chẳng động tĩnh gì cho đến khi người trong lòng anh bỗng run lên. Sau đó anh còn cảm thấy có giọt nước nào đó thấm ướt vào áo mình. Taehyung khẽ nâng mặt cậu lên thì nước mắt đã chảy ròng ròng tèm lem trên gương mặt của "thỏ con" rồi.

Anh ngạc nhiên nhìn cậu rồi đưa tay lau đi những giọt nước mắt ấy:

- Anh...Anh sao đấy? Tự nhiên cái khóc?

- Anh...Anh xin lỗi Taehyung...

Trong lòng anh chẳng nhẹ nhỏm chút nào khi thấy cậu khóc như thế, nhẹ nhàng ôm lấy Jungkook vào lòng mình để an ủi cho cậu nín khóc nào ngờ cậu còn khóc lớn hơn.

- Tại sao anh lại xin lỗi em? Anh đâu có lỗi!?

Trong tiếng nấc, từng câu từng chữ Jungkook nói ra cũng khiến tim anh nhói lên từng hồi:

- Là do anh hay đánh nhau rồi gây thù mới bị ghét như thế. Vì vậy mới liên lụy đến em, em đỡ cho anh làm gì chứ?

Jeon Jungkook là đang trách bản thân của mình không tốt, cảm thấy thật áy náy đối với anh.

- Em đỡ giùm anh là bản năng mà, do tự nguyện cả. Anh đừng áy náy với em. Chỉ cần anh không ghét em!

- Không, không...Anh sẽ không ghét em nữa. Em là ân nhân của anh...Anh sẽ thay đổi, anh chắc chắn đó!!

Jungkook khẽ đẩy anh ra và hứa chắc chắn rằng bản thân sẽ thay đổi, Kim Taehyung phì cười vì độ đáng yêu của cậu. Cậu thay đổi cũng tốt, có thể chăm chỉ học hành hơn thì quá tốt rồi!

- Được thôi!! Em đã ghi nhận câu nói chắc chắn này của anh rồi đấy nhé!!

Jeon Jungkook gật đầu lia lịa. Cậu đưa tay quẹt nước mắt rồi ngay phút chốc nhoẻn miệng cười như trẻ con khi được kẹo vậy, chúng sẽ không khóc khi ai đó cho quà. 

Tình thương mến thương mà hai người lại lần nữa ôm nhau thắm thiết nhưng nụ cười bỗng chợt biến mất trên gương mặt Taehyung, gương mặt anh đằng đằng một màu lạnh lẽo nhìn hướng đằng trước. Khác một trời một vực với Jeon Jungkook đang cười rất tươi bên này và gương mặt đó của Taehyung, Jungkook không hề hay biết.

---

Thời gian nhanh trôi cho đến khi anh đã được hồi phục mà xuất viện. Từ đó trong trường lại rầm rộ đôi anh em thân thiết là Jeon Jungkook và Kim Taehyung. Hai người luôn đi chung với nhau dần dần như hình với bóng, phải gọi đã đến mức có thể gọi là khá thân thiết rồi đấy.

- Hừm. Lúc đầu hai người ghét nhau lắm mà, sao giờ thân như vậy được chứ? Em ra rìa rồi sao?

Jung Hoseok ủy khuất nhìn Jungkook và Taehyung đang vui vẻ ăn cơm trưa cùng nhau.

- Chắc cũng nhờ lần Taehyung cứu Jungkook nên mới thân như thế. Jungkookie cũng thay đổi rồi ha?!

Jimin vừa nói vừa vui vẻ xoa đầu Jungkook, giờ thì còn được xoa đầu cậu tự nhiên chứ nếu là Jeon Jungkook của trước kia thì thế nào cũng nổi máu cục súc lên dọa đánh đối phương rồi.

- Dạ!

- Cơ mà bọn anh sẽ không bỏ rơi em đâu nên em khỏi lo ra rìa Hosoek à.

Hắn cười trừ, giờ nhìn Jungkook thay đổi chính hắn cũng không quen. Nói đúng hơn là Hoseok chỉ quen Jeon Jungkook hung hăng cục súc kia thôi, dù đã 3 tháng nhưng vẫn không làm quen nổi.

- Đừng nhìn anh ấy bằng ánh mắt lạ lẫm Hoseok à... Rồi cậu cũng phải tập quen dần thôi!!

Kim Taehyung  để ý nên đã lên tiếng thay cho Jungkook. Hoseok chán nản đành ậm ừ cho qua.

- Mà này Taehyung, hình như sắp đến sinh nhật cậu hay sao đấy?

Câu nói đó vô tình khiến cậu đã chú ý đến. Sắp đến sinh nhật anh sao? Sao cậu không biết vậy nè.

- Đúng rồi, còn một tuần nữa...Sao cậu biết thế Hoseok ?

- Giời!! Hoseok mà, cái gì mà không biết.

Kim Taehyung bật cười vì trông Hoseok đang tự khen mình mà rớt liêm sĩ. Nhìn vào cứ nghĩ chỉ là câu chuyện đối thoại bình thường của đôi bạn nhưng cậu thì lại nghĩ khác.

Jeon Jungkook cảm thấy khó chịu trong lòng như thế nào đó, cảm xúc này thật khó để diễn tả ra bằng lời. Tính ra cậu và Hoseok cùng nhau quen biết Taehyung một thời gian nhưng nếu xét về độ hiểu rõ về anh thì Hoseok hơn cậu khá nhiều, trong khi đó anh và cậu lại cứ dính với nhau suốt, buồn làm sao đấy?

- Jungkookie... Jungkookie!!

- Dạ?

Tiếng gọi của Jimin đã thành công kéo cậu về thực tại:

- Em làm sao đấy? Mau ăn cơm đi để còn vào lớp, sao cứ nhìn chăm chăm vào bàn vậy?

- Dạ...Hơ hơ, em biết rồi!

---

Tối đó, Jungkook nằm trên giường gác tay lên trán mà suy nghĩ. Đến lúc đó thì nên tặng quà gì cho anh nhỉ?

Bảo thân nhau thì cũng chưa gọi là thân lắm, cũng chỉ chơi với nhau hơn 3 tháng thôi mà. Sao mà cậu biết hết những thứ mà Taehyung thích hay không thích cơ chứ. Theo như cậu tính thì bắt đầu ngày mai là bước qua ngày thứ hai, có nghĩa là hết ngày mai qua ngày hôm sau là đến sinh nhật anh mất rồi. Jeon Jungkook nổi đóa mà vò đầu khiến tóc rối lên.

- Aishhhh, điên mấtt!!!

---

- Là vậy đó...anh hiểu bài chưa?

- ....

- Jungkook hyung ? Anh chưa hiểu hả? Có cần em giảng lại thêm lần nữa không?

- ...

- Jungkook hyung...

- ...

- Jungkook hyungg!!!

- Hả, gì cơ?

Kim Taehyung chán nản lắc đầu ngao ngán, nãy giờ giảng đi giảng lại có bài toán mà tốn gần hết 25 phút mà anh cũng đã giảng trên dưới hơn 4-5 lần rồi. Mà mỗi lần giảng xong là cậu cứ nghệch mặt ra, hỏi thì không trả lời như đang suy nghĩ gì đó.

- À anh xin lỗi, mãi suy nghĩ quá nên...

- Anh thì suy nghĩ gì chứ? Em giảng gần nửa tiếng rồi mà anh cứ ngồi suy nghĩ việc khác...Biết em mệt mỏi và đau họng lắm không?

- Anh..Anh...Chỉ là anh đang...

Taehyung lần này có vẻ giận cậu lắm thì phải, anh chau mày nghe xem cậu định nói gì nhưng Jungkook vẫn lựa chọn im lặng. Anh tức giận không thèm nói chuyện với cậu nữa mà chỉ sắp xếp lại sách vở rồi đi về lớp trước.

- Ơ Tae...

Chưa gì thì anh đã đi mất rồi...

- Chỉ là anh đang suy nghĩ nên tặng quà gì cho em vào ngày mai thôi mà.

Phải tặng gì đây?

- A! Hay là...

Một ý tưởng nào đó bỗng xuất hiện trong đầu cậu. Xem ra không cần lo nữa rồi, cậu vui vẻ xếp lại sách vở rồi đi xuống lớp. Nhưng vừa mở cửa sân thượng định xuống cầu thang thì ai đó đã nhanh tay mở cửa trước và kéo theo sau là hai tên hôm bữa.

- Oh chào "trùm trường hết thời" Jeon Jungkook nhá!!

===

ơ thế, Kim Taehyung đã mê Jeon Jungkook chưa nhỉ :v?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net