18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

Sau cuộc cãi vã được Jeon Jungkook cho là hiểu lầm kia thì cuối cùng hai người cũng làm lành với nhau.

Bây giờ thậm chí đi học, Kim Taehyung cũng đến tận nhà Jungkook đưa cậu đi mặc cho Jimin chau mày ghét bỏ cỡ nào. Ra chơi thì hai người như hình với bóng nắm tay công khai đi trên sân trường đầy ắp những học sinh đi lại, những tia nắng ấm áp kia chiếu rọi vào cặp đôi trông khung cảnh thật lãng mạn làm sao. Đa số những cô cậu học sinh đi ngang nhìn vào cũng rất ngưỡng mộ tình cảm của anh và cậu, chính điều đó mà khiến cho Jeon Jungkook rất hạnh phúc. Ra về thì Taehyung lại đưa cậu đi ăn món ăn thân thuộc kia là canh sườn bò, có hôm còn ăn tokbokki, dư thời gian anh còn đưa cậu đến công viên đi dạo tâm tình cho lòng thư giãn và ngày hôm nay cũng chẳng ngoại lệ. Trên chiếc ghế đá ở khu công viên kia, có hai người con trai đan tay vào nhau thật chặt, cặp nhẫn bạc thi thoảng sáng lên khi những tia nắng chiều rọi vào. Jeon Jungkook dựa đầu lên vai anh mà ngắm mặt trời đang dần dần lặng xuống sau những cái cây cao to trong công viên, chẳng hiểu sao nỗi cô đơn bỗng chốc tràn về. Đôi mắt cậu nhìn xa xăm vô tận, Taehyung dường như thấy cậu khác mọi ngày.

- Bae? Anh đang có chuyện gì buồn sao?

Như chọc trúng tim đen, Jungkook ngước mặt lên nhìn anh. Cậu vẫn đấu tranh tâm lí rằng có nên tâm sự hết cho anh nghe không.

- Anh... Không có gì đâu.

Taehyung khẽ chau mày, không lẽ cả ngần thời gian qua mà cậu còn không tin tưởng anh?

- Anh không tin tưởng em sao?

Nghe anh nói thế, cậu cũng vội vội vàng vàng xua tay để tránh anh nghĩ nhiều:

- Không, không có! Anh là rất tin tưởng em!

- Vậy tại sao anh không nói cho em nghe? Em biết anh có tâm sự giấu kín trong lòng, chẳng phải hai chúng ta đã là người yêu của nhau rồi sao?

Đúng vậy! Anh và cậu chẳng phải là người yêu của nhau sao? Tại sao phải giấu nhỉ? Jungkook suy ngẫm hồi lâu rồi hít thở thật sâu.

- Thôi được! Taehyungie...Thật ra, anh là đang nhớ...ba mẹ của mình!

- Nhớ ba mẹ?

Kim Taehyung ngạc nhiên nhìn cậu rồi cũng tập trung nghe cậu kể nốt phần còn lại. Đang kể giữa chừng bỗng tone giọng của Jungkook lệch lạc đi rồi cậu dừng lại.

Anh ngước nhìn cậu thì thấy cậu đã khóc mất rồi. Ngay lúc này Taehyung cảm thấy trong người thật khó chịu, anh khó chịu khi thấy cậu khóc. Thật kì lạ! Anh vội ôm lấy cậu rồi vuốt nhẹ tấm lưng Jungkook.

- Đừng kể nữa... Ngoan đừng khóc!

- Ba mẹ mất...cũng là do anh... Vì cứu anh và anh hai...nên ba mẹ đã lấy cả thân người ôm hai anh em... Sau vụ tai nạn đó, ba mẹ anh đã mất khi bảo vệ bọn anh. Anh rất ám ảnh...sợ lắm.

Chất giọng lệch lạc xen kẽ với nước mắt của Jungkook phát ra, từng lời từng câu từng chữ như muốn xé nát cả tim gan. Taehyung thừa nhận rằng anh cũng rất đau khi nghe cậu kể như thế, chính anh cũng là người từng trải. Bỗng chốc hình ảnh ánh mắt của người mẹ lúc đó tràn về khiến Taehyung nhăn mặt nhắm chặt mắt chính vì vậy anh gắt gao siết chặt ôm lấy cậu.

- Taehyungie...

- Sao thế? Em nghe đây!

Jeon Jungkook đột nhiên ngước gương mặt đầm đìa nước mắt lên mỉm cười nhìn anh.

- Cảm ơn em.

- Tại sao anh lại cảm ơn em?

Kim Taehyung khó hiểu khẽ nghiêng đầu nhìn cậu. Anh nhớ đâu có giúp gì cậu đâu nhỉ?

- Cảm ơn em vì đã đến cuộc đời của anh! Từng cái ôm, cái hôn, nụ cười của em chính là động lực để anh bước tiếp. Ngoài Jimin hyung và ba mẹ ra, em là người mà anh rất trân trọng.

Jungkook càng nói càng rúc sâu vào lòng anh nhiều hơn. Chẳng hiểu sao những câu nói ấy vô tình đâm thẳng vào trái tim của Taehyung làm trái tim anh thổn thức lên ngay sau đó.

- Em...cũng vậy! Được bên cạnh anh là niềm vinh hạnh của em.

Khi phát ra những câu từ ấy xong, anh cảm thấy bản thân mình thật giả dối. Sao nhìn thấy cậu khóc, anh lại đau lòng đến vậy? Sao nhìn thấy cậu vui, anh lại thích đến thế?

Kim Taehyung càng lúc càng thích ngắm nhìn Jungkook những lúc cậu vui vẻ chạy nhảy, càng lúc càng thích ngắm nhìn nụ cười của cậu.Chẳng lẽ anh động lòng rồi?

"Động lòng? Mình thích anh ta? Sao có thể... Mình...Không được Kim Taehyung!!! Tuyệt đối không được"

---

Về tới nhà Taehyung còn không quên nắm tay cậu lại và đặt lên một nụ hôn trên trán của cậu. Nụ hôn đó đã thành công khiến gương mặt của Jungkook đỏ như gấc, khẽ đánh yêu vào vai anh mà cậu ngượng ngùng đi vào nhà.

- Jungkookie? Con về rồi à? Mau vào ăn tối đi!!

- Mẹ Jina và anh hai cứ ăn đi, con mới đi ăn với Taehyungie rồi!

Người mẹ nuôi phúc hậu kia nghe thế liền mắng yêu cậu:

- Haizz, có người yêu rồi nên quên mất người mẹ này chứ gì?

Jeon Jungkook nghe vậy cũng nũng nịu đi đến mà nắm lấy cánh tay bà lắc qua lắc lại:

- Không có đâu ~ Làm sao con quên được mẹ yêu của con! Thôi con về phòng đây!

Bà thầm cười lắc đầu ngao ngán nghĩ đến cảnh "gả" cậu đi. Haizz, bà cũng buồn lắm đấy chứ! Từ khi giải quyết xong công việc ở chuyến công tác kia về thì bà nghe tin Jeon Jungkook đã có người yêu, đã thế còn là con trai. Lúc đó bà có chút sốc, từ đầu khi biết Jimin quen Min Yoongi thì bà đã có chút không yên tâm nhưng chí ít thì Yoongi lại rất tốt bụng và lễ phép. Đằng này còn có cả Jungkook, bà cũng khó kiềm lòng. Cho đến khi bà gặp Taehyung thì chính bà thấy anh vừa lễ phép, ngoan hiền, đôi lúc còn tỏ ra thân mật với Jungkook ngay trước mặt bà khiến cậu ngại mà khẽ đáng vào tay anh.

Bà mỉm cười thầm hài lòng, bản tính hay gì là do ông trời sắp xếp quyết định, bà cũng không thể ngăn cản. Thôi thì chỉ cần Jungkook hạnh phúc, bà đều ủng hộ.

Quay lại một chút, cậu mang một tâm trạng vui vẻ như hoa mới nở rồi vừa hát vừa đi lên lầu về phòng. Khi thấy vậy đáng lí ra phận làm anh trai như Jimin sẽ rất vui nhưng y hoàn toàn ngược lại, y càng lo lắng cho cậu. Thật sự chính y cũng không biết Kim Taehyung làm vậy với mục đích gì? Suy đi nghĩ lại y thấy Taehyung rất quen. Như đã từng gặp rồi vậy. Mẹ nuôi Jina cũng hay để ý tâm trạng của y nên có vẻ như bà đã đoán ra được phần nào.

- Jiminie!

- D-Dạ? Mẹ gọi con!?

Y đang suy nghĩ miên man thì thoáng chốc giật mình khi bà lên tiếng gọi tên mình.

- Con đang lo sợ điều gì sao?

- Thật ra con...

Lời nói đã ở đầu môi rồi nhưng y vẫn kiềm lại quyết định không nói vì sợ bà lo lắng.

- Thật ra không có gì đâu ạ.

- Con đang lo chuyện tình cảm của Jungkookie sao?

Y ngạc nhiên ngước nhìn lấy bà, bà chợt phì cười rồi tiến đến xoa đầu người con trai trước mặt, mới ngày nào y còn nhỏ xíu mà bây giờ đã cao tận 1m74.

- Con yên tâm, mẹ tin rằng Taehyungie sẽ là một người cho Jungkookie tình yêu chân thành nhất. Con đừng lo!

Bà mỉm cười rồi đi vào bếp dọn đồ ăn, y cố gắng cười gượng gạo ngước nhìn hình bóng bà đang đi vào trong bếp.

"Làm sao mẹ có thể chắc chắn được thế chứ? Kim Taehyung thật sự không tốt như mẹ nghĩ đâu..."

===


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net