24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

...

- Đúng vậy! Em yêu anh cũng chỉ vì trả thù cho chị của mình!

Kim Taehyung hét lên và thừa nhận điều đó. Sau câu nói ấy, Jungkook ngước lên nhìn anh với một ánh mắt vô hồn, tự cười khảy chính bản thân mình thật ngu ngốc. Bao lần không tin vào lời anh trai mình cũng chỉ để tin tưởng lấy cái tình cảm từ lâu đã không hề tồn tại.

- Kim Taehyung... Cậu nói xem, tôi là một thằng rất ngu đúng chứ?

Anh không trả lời và cũng không dám đối mặt với cậu, Jungkook nhìn anh rồi cười mỉa mai điên dại, mỉa mai chính bản thân mình, mỉa mai cả cái tình cảm giả tạo kia. Tất cả hoàn toàn đều là giả!

Jeon Jungkook dùng hết sức lực của mình mà đẩy mạnh anh ra, nhanh bỏ chạy đến cánh cửa phòng nhưng Kim Taehyung không cho phép điều đó xảy ra. Tay cậu còn chưa chạm được tay nắm cửa thì đã bị anh kéo mạnh lại rồi một tay bế cậu về phía giường không thương tiếc mà quăng mạnh xuống.

- K..Kim Taehyung, cậu...

Lời nói còn chưa dứt thì anh đã đè cậu xuống mà ngấu nghiến mạnh đôi môi vẫn còn đang run run kia. Jeon Jungkook cựa quậy tránh né, cố đưa hai tay mình để đẩy anh ra nhưng sức người của cậu cũng có giới hạn, đẩy chưa được bao lâu thì cũng bị anh mạnh tay giữ chắc lấy sang hai bên. Vẫn là trạng thái im lặng đó, Taehyung mút mát cánh môi của cậu. Cậu càng tránh né, nụ hôn càng sâu và càng đau đớn hơn cho đến khi môi Jungkook bật máu thì thôi.

Không dừng lại ở đó, anh cúi xuống vùng yết hầu của cậu, chỗ nào anh lướt qua thì chỗ đó đều để lại những dấu đỏ tím ám muội.

- Đồ khốn, thả tao ra nhanh.

Jeon Jungkook tức đến bật khóc, chỉ có thể hét lên, sự đau đớn từ thể xác lẫn tâm hồn cùng với đó là sự nhục nhã, u uất bộc lộ lên khiến anh phải dừng lại. Taehyung ngước lên nhìn cậu thì thấy cậu quay mặt sang chỗ khác cùng với tiếng nấc không dừng. Anh thầm trách móc bản thân, mình vừa gây ra gì vậy?

Kim Taehyung ngồi dậy thả tay cậu ra và gục đầu xuống. Jungkook ngay lập tức ngồi bật dậy và trao thẳng vào gương mặt anh một cái tát mạnh, anh vẫn ngồi im đó chịu cái tát đau rát kia.

- Buông tha cho nhau đi Kim Taehyung. Sau cho cùng, cũng là do tôi gây ra. Nếu cậu muốn trả thù, được! Muốn chém muốn giết gì tùy cậu. Tôi ở ngay đây này! Thẳng tay giết tôi đi, đừng giày vò tôi nữa.

- Em... Em không thể!

Jeon Jungkook ngước nhìn anh mà cười khảy. Sao cơ? Tại sao lại không thể? Nực cười thật đó!

- Đúng là em yêu anh chỉ vì trả thù nhưng nó là của trước kia... Bây giờ em toàn tâm yêu anh thật mà. Jungkook, tin em đi... Làm ơn!

Taehyung nắm lấy hai tay cậu mà cầu xin nhưng Jungkook lại thẳng thừng giật tay lại.

- Cậu nghĩ tôi là một đứa ngu ngốc như lúc trước mà tin vào những lời xin lỗi của cậu lần nữa sao?

Dứt câu, cả hai dần chìm vào khoảng không tĩnh lặng. Không ai nói với nhau lời nào, chỉ còn lại là những giọt nước mắt đau thương kia lặng lẽ rơi xuống. Vậy là chấm dứt rồi phải không? Vậy là không còn níu kéo gì nhau nữa đúng chứ? Hàng ngàn câu hỏi không hề có câu trả lời đều quanh quẩn trong đầu cả hai.

Dòng nước ấm từ khóe mi cứ thế mà lăn dần xuống đôi má kia, mái tóc lòa xòa che phủ gần nửa gương mặt Taehyung. Không còn gì cả rồi, đến cuối cùng anh chẳng còn ai bên cạnh. Những người bên cạnh anh đều cứ thế mà rời bỏ anh. Từ người mẹ đáng thương, bà ngoại, chị hai, họ hàng rồi giờ đến cậu. Jungkook nhìn anh lần cuối rồi im lặng bước xuống giường cầm lấy bộ đồ của mình vào phòng tắm thay lại. Xong mọi thứ đến khi cậu bước ra vẫn thấy Kim Taehyung ngồi trên giường một cách trầm ngâm, cậu khẽ lau đi nước mắt mà dõng dạc nói lời cuối cùng :

- Chúng ta đến đây thôi, chiếc nhẫn này tôi trả lại cho cậu!

Jeon Jungkook tháo chiếc nhẫn bạc kia rồi để lại trên bàn, không nói không rằng mà rời đi cho đến khi cánh cửa phòng đóng lại. 

Taehyung vẫn ngồi lặng trên chiếc giường đó, đôi môi khẽ nhếch lên mà cười rộ. Trông anh không khác gì một tên bị thế giới bỏ rơi cả! Cậu là người mở đầu mối hận trong lòng anh nhưng chính cậu đã khiến anh biết tình yêu là gì? Rồi chính mối hận thù vô nghĩa đó lại giết chết thứ tình cảm vốn tốt đẹp kia.

Kim Taehyung thẫn thờ đi đến mỉm cười nhìn khung hình chị gái mình rồi cầm lấy chiếc nhẫn bạc của cậu trong tay tiến thẳng ra ban công. Cơn gió lạnh của ban đêm chợt bay ngang qua người anh khiến anh đôi chút ớn lạnh nhưng cái gió lạnh này đâu bằng ánh mắt cậu liếc nhìn anh một cách căm thù!?

Taehyung đưa đôi mắt nhìn xa xa toàn cảnh của cả thành phố nhấp nháy ánh đèn, đôi bàn tay dịu dàng mân mê chiếc nhẫn của cậu.

- Jungkookie hyung... Anh nhìn xem, thành phố vào ban đêm đẹp lắm anh nhỉ?

Anh mỉm cười rồi tự độc thoại cho bản thân mình nghe.

- Trông nó tấp nập thế kia... Nhưng sao em lại cô đơn quá!

- Em yêu anh là thật anh ơi... Sao anh lại không tin em ?

- ...

- ...

- Mà cũng đúng nhỉ? Làm sao anh có thể tin một thằng nhóc mà những người xung quanh đang rời bỏ nó. Anh rời bỏ em thì đó cũng là chuyện sớm muộn thôi...

Kim Taehyung vẫn cứ nói nhưng xung quanh anh chẳng một ai cả. Tâm lý anh dường như đã trở nên bất ổn, đôi tay vẫn vuốt ve lấy chiếc nhẫn bạc mà tự dưng bật cười.

- Anh trả lời em đi chứ? Thôi để em kể cho anh nghe một câu chuyện, câu chuyện của cuộc đời em.

Anh ngước nhìn chiếc nhẫn bạc trong tay nhưng nó vốn chỉ là vật vô tri vô giác chứ không phải cậu.

- Mẹ em bị giết hại, ba em thì ngồi tù chung thân, bà em già yếu nên cũng qua đời, chị em mất vì tai nạn xe, họ hàng hai bên ruồng bỏ em không thương tiếc và đến cả anh...anh cũng rời bỏ em. Em vốn là người gây ra mọi chuyện...vậy thì hãy để em... kết thúc nó! Nha anh!?

Không gian trầm lặng bao phủ cả dáng người gầy gò cô đơn kia. Tim anh đau nhói lên rồi bật khóc, anh khóc thật to. Taehyung khóc cho cho số phận của mình, vốn dĩ không ai cần anh cả. Anh ôm lấy lồng ngực mà khụy xuống, đời bạc bẽo thật. Ông trời cướp tất cả mọi thứ trong cuộc sống anh! Đáng lí ra ngay từ đầu anh không yêu cậu mới đúng. 

Giá như thời gian có quay lại, anh sẽ không vì hận thù vô nghĩa kia mà lợi dụng tình cảm của cậu!

Giá như thời gian có quay lại, anh sẽ yêu cậu, trân quý cậu, nâng niu cậu như báu vật!

"Giá như thời gian có quay lại anh nhỉ? Mà tốt nhất quay lại thời điểm ban đầu, thời điểm đừng để em gặp anh. Mãi mãi đừng gặp anh để rồi hai con tim cùng đau đớn, cả hai đều tổn thương trong tình cảm ngu ngốc này..."

"Đến cuối cùng thứ giết chết chúng ta lại là những kỉ niệm, những kí ức có phải không anh?"

===

tự dưng edit xong chap này đầu tui nhảy ra bài hát :

vậy là chấm hết rồi đúng không

vậy là tất cả đổ xuống sông

thầm cầu mong đó là giấc mơ

và tỉnh dậy anh vẫn ở kế bên



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net