Chương ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chính Quốc ới ời ơi ~"

Bóng ai đó nhẹ nhàng vụt qua nơi đây, Lâm Mạng Hi như một bóng ma bất thình lình xuất hiện trước mặt, còn dùng giọng nói ngọt xớt mà kêu mà gọi. Điền Chính Quốc nghe được liền không chịu nổi mà rùng mình.

Cậu không thèm quan tâm đến bóng ma bất thình lình này, tiếp tục gắp thêm một đũa cơm cho vào miệng nhai ngon lành, khuôn mặt tỏ vẻ thỏa mãn.

Lâm Mạng Hi nghiến răng, ngồi phịch xuống ghế đối diện:"Cậu đáng ghét!"

"Tìm tớ có chuyện gì?"

Điền Chính Quốc đặt đũa xuống, dùng khăn ướt lau miệng. Ngồi thẳng người, nói bằng tông giọng thờ ơ. Lâm Mạng Hi còn lạ lẫm gì với giọng nói này nữa, tuy rằng có cằn nhằn Điền Chính Quốc bao lâu để cậu sửa lại giọng điệu trong cuộc trò chuyện, nhưng cuối cùng người kia vẫn vậy, không thay đổi gì.

"Đi chơi nữa không? Gần đến sinh nhật của cậu rồi đó!"

Điền Chính Quốc đặt ly nước xuống bàn, chẹp chẹp miệng vài cái:"Muốn đi đâu?"

Nghe vậy, Lâm Mạng Hi liền cảm thấy hào hứng, đôi mắt tỏa sáng. Muốn rủ Điền Chính Quốc này đi chơi còn khó hơn cả lên trời, vậy mà hôm nay lại nói câu tựa như đồng ý như vậy khiến cô vui đến mức muốn nhảy cẫng lên.

"Đi bar nhé?"

Điền Chính Quốc nhíu mày, bỗng dưng nhớ lại lần đi quán bar vào một tháng trước, và nhớ luôn cuộc ẩu đả với đám người to xác hôm đó. Điền Chính Quốc vốn không thích xen vào chuyện người khác, việc họ đánh nam nhân quần áo sang trọng kia cũng không phải chuyện của cậu. Nhưng xui xẻo làm sao khi cậu vô tình chạm vai mấy tên kia sau khi trở về từ nhà vệ sinh, cho dù đã xin lỗi nhưng chẳng có ích, bọn người này quả thật là giận cá chém thớt! Cậu không sợ đánh nhau vì cậu có đủ khả năng để phòng vệ, cậu chỉ sợ gây rắc rối cho bản thân về sau, nếu không biết thân thế của bọn kia thế nào thì vẫn không nhất thiết phải đụng vào. Cuối cùng người tính không bằng trời tính, chúng quay lại phía cậu và không chần chừ mà tấn công, cậu vì tự vệ mà phải đánh trả.

Cuộc chiến hỗn độn dừng lại khi mấy tên kia nằm rải rác dưới sàn cùng với mấy miếng thủy tinh vỡ vụn. Điền Chính Quốc có chút chao đảo, cũng may Lâm Mạng Hi đỡ lấy kịp, nhưng chưa kịp nói lời gì đã bị kéo đi thật nhanh. Cậu nghĩ là đám bảo vệ sắp dí tới rồi nên cô mới chạy bán sống bán chết như vậy.

Ngày hôm đó xảy ra sự tình như vậy mà bây giờ cô còn muốn rủ cậu đi nữa sao? Tuy rằng không biết chắc chắn lần này sẽ tiếp tục có chuyện tương tự như vậy hay không, nhưng mà cẩn trọng vẫn hơn. Cậu đây không hay kiếm chuyện với người khác, nhưng mà cái cô Lâm Mạng Hi này một khi mà uống say, chắc chắn sẽ gây họa lớn.

"Cậu muốn gặp bọn đầu gấu hôm bữa nữa à?"

Giọng cậu nghe sơ qua rất thờ ơ, nhưng nếu nghe thật kĩ càng sẽ phát hiện nó có một chút khinh bỉ, và dĩ nhiên cũng có một chút bông đùa. Lâm Mạng Hi là bạn thân của Điền Chính Quốc, làm sao mà không nhận ra điều này, nhưng cô thích cậu như vậy, tâm trạng vui vẻ, trò chuyện nhiều hơn.

"Không phải! Nhưng mà chỉ có bar là náo nhiệt nhất thôi, cậu cũng không thể dẫn tớ đến cửa hàng tiện lợi để ăn sinh nhật." Những nơi Điền Chính Quốc thích một là nhà, hai chính là cửa hàng tiện lợi, cô cũng rất sợ nếu mình không đề nghị nơi khác, cậu sẽ dẫn cô đến đó thật cũng không chừng.

Thật ra Điền Chính Quốc cũng nghĩ đến phương án này rồi, chỉ là biết Lâm Mạng Hi chắc chắn sẽ không thích nên bỏ qua, vốn nghĩ sẽ đưa cô đến một nhà hàng ăn một bữa, tốt hơn thì về nhà nấu một bữa ăn cung ổn. Nhưng có lẽ cũng không khả thi, Lâm Mạng Hi thích náo nhiệt, chắc chắn sẽ không chịu, và cậu đoán đúng, cô muốn đi quán bar quẩy.

Thấy Điền Chính Quốc không trả lời, Lâm Mạnh Hi lại tiếp tục liều mạng nài nỉ:"Nè Chính Quốc, chả lẽ cậu lại muốn ở nhà vào ngày đặc biệt của bản thân hả? Hả? Hả?"

Lâm Mạng Hi từ khi nào đã chạy qua cạnh cậu mà ngồi xuống, nắm lấy áo cậu lắc qua lắc lại khiến thân thể cậu ngả nghiêng ngả ngửa, có thể rơi xuống đất khi cô buông tay khỏi chiếc áo vest cậu mới tậu ngày hôm trước.

"Thôi được rồi được rồi, tha cho tớ đi Tiểu Hi."

Điền Chính Quốc cảm thấy bản thân dạo gần đây rất chiều Lâm Mạng Hi, xưa cứng rắn bao nhiêu nay mềm lòng bấy nhiêu. Nhưng cậu chắc chắn một điều, cậu không có loại tình cảm đó với người này, bởi vì cậu không phải thẳng nam.

Phát hiện điều này từ năm bảy tuổi, khi cậu có cảm giác đặc biệt muốn gần gũi với một bạn trai cùng lớp mà không phải những bạn nữ đáng yêu kia, khác với một đám trẻ choi choi bám lấy bạn nữ. Lúc này cậu mới thấy điều này có chút không đúng, liền đi tìm hiểu một chút, mới biết rằng cậu không giống người khác, cậu thích người cùng giới tính. Rồi cậu trai kia không lâu sau phải chuyển đi vì công việc của bố mình, cậu không suy sụp lắm, vì ở độ tuổi đó, tình cảm vẫn chưa mãnh liệt, cảm giác thích đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi. Và từ đó, cậu biết mình thích nam nhân.

Thế nên, tình cảm cậu dành cho Lâm Mạng Hi chỉ là tình cảm dành cho bạn bè mà thôi, à không, cậu xem cô như người một nhà mới phải, người cùng cậu chia sẻ mọi thứ.

"Thứ bảy lúc 9 giờ tối nhé, quyết định rồi đó!"

Trên trán Lâm Mạng Hi viết rõ hai chữ 'hào hứng', bẹo má cậu tựa như cưng nựng một đứa con nít rồi vui vẻ xoay mông đi về.

Điền Chính Quốc híp mắt nhìn bóng lưng Lâm Mạng Hi, tặc lưỡi:"Đồ trẻ con."

...

"Thư ký Điền, trưa nay cậu rảnh không? Chúng ta cùng ăn trưa?"

Kim Thái Hanh đi song song cậu, hỏi. Không phải người ta thường nói rằng, muốn chinh phục một ai đó con đường ngắn nhất là qua đường da dày hay sao? Huống hồ buổi trưa hôm qua nhìn thấy cậu ăn cơm cùng một cô gái, còn trò chuyện vô cùng vui, nên hắn quyết định không để mình thua cô ta một bậc được.

Điền Chính Quốc đưa mắt nhìn Kim Thái Hanh, có lẽ không tin tưởng vào lời nói của hắn cho lắm. Kim Thái Hanh vừa mới nhậm chức, chưa tiếp xúc nhiều nên không biết tính cách hắn ra sao, nhưng không phải trước đến giờ tổng tài thì luôn luôn lạnh lùng hay sao? Hôm đầu đến công ty nhìn bộ dạng rất nghiêm túc và lạnh nhạt cơ mà? Mời cậu đi ăn có vẻ là một điều bất khả thi. Với lại, tại sao nhất thiết phải là cậu mà không phải một người khác?

"Chúng ta thân nhau lắm sao?"

Kim Thái Hanh đảo mắt, trong lòng đang hoảng loạn và đầu óc thì đang cố gắng tìm lí do nào đó để thuyết phục người này.

"Không thân vẫn có thể dùng cơm chung mà, dù sao tôi và cậu ăn cơm trưa một mình cũng rất cô đơn, thế tại sao chúng ta không cùng dùng bữa để giảm đi sự cô đơn đó?"

Thôi được rồi, xem như lời nói của Kim Thái Hanh rất có logic, nhưng Điền Chính Quốc đây trước giờ không cô đơn, bây giờ không có hắn dùng cơm chung cũng sẽ là một việc không đặc biệt, dù sao trước giờ việc đó vẫn thường xuyên xảy ra đối với cậu còn gì. Nhưng có lẽ hắn sợ cô đơn nhỉ? Cơ mà hắn sợ cô đơn không liên quan đến cậu, đâu cần phải quan tâm làm gì?

Liếc nhìn Kim Thái Hanh một cái, phát hiện hắn đang nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh lóng lánh, và khi nhìn vào ánh mắt cún con của Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc không thể nào vô tình được. Tựa như một người anh trai phải chịu thua trước khuôn mặt nũng nịu của đứa em vậy, có lẽ bản năng muốn làm anh trai của cậu lại trỗi dậy rồi.

"Được rồi, hẹn tổng giám đốc trưa nay."

Điền Chính Quốc vừa dứt lời, khuôn mặt Kim Thái Hanh như nở hoa, đôi mắt cười đến nỗi híp cả vào nhau, nụ cười hình chữ nhật hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú.

Cậu chẹp miệng bất lực, có lẽ cậu đã sai khi nhận định con người này là một con người lạnh lùng.

...

Như lời hứa, Điền Chính Quốc sẽ ăn trưa cùng với Kim Thái Hanh, vốn dĩ cậu nghĩ sẽ ở căn tin như thường lệ, không ngờ lại bị hắn kéo đến nhà hàng. Không phải cậu không thích ăn những nơi như thế này, nhưng cái này có phô trương lắm không?

Thiết nghĩ, lần sao có nên tiếp tục ăn cùng 'tổng giám đốc' này hay không?

"Đồ ăn ở đây rất ngon đó!"

Không thể để không gian im lặng lấn át đi buổi ăn trưa này được, nên Kim Thái Hanh lựa lời nào đó, nhằm muốn khuấy động không khí một chút. Nhưng đáp lại hắn chỉ là một tiếng 'ừm' ngắn ngủn từ người đối diện, đã vậy Điền Chính Quốc còn không thèm nhìn hắn một cái, cứ dán chặt mắt vào màn hình điện thoại, điều này làm hắn tổn thương sâu sắc.

"Thứ bảy này cậu rảnh không?"

Trong lúc dùng bửa, Kim Thái Hanh nhịn không được mà phải bắt chuyện với cậu. Hắn làm sao có thể để bửa ăn này nhàm chán được chứ, hắn muốn trò chuyện với cậu nhiều hơn.

"Không."

Điền Chính Quốc dứt khoát, nếu nói quá đáng hơn chính là cục súc.

"Cậu có việc gì bận à?"

Kim Thái Hanh nhướng người về phía trước, chớp chớp đôi mắt cún con. Thật ra, lòng hắn bây giờ đau như cắt, hỡi ơi tại sao có thể vô tình với hắn như vậy chứ, có thể nào dùng giọng nói mềm mỏng một chút không? Trái tim hắn yếu đuối lắm đó.

"Tôi có hẹn với bạn."

Điền Chính Quốc không hiểu bản thân tại sao lại đi nói lời này cho Kim Thái Hanh nghe, có thể không cho hắn biết mà, đây là việc riêng tư của cậu, so với quan hệ tổng giám đốc và thư ký thì có mức thân thiết để khai ra như vậy hay không. Cậu trong lòng thầm thở dài một hơi, cậu càng ngày càng khó hiểu, đến cậu còn không hiểu nỗi bản thân mình đang bị làm sao, hay là cậu bị Lâm Mạng Hi cảm hóa rồi?

"Đi đâu vậy?"

Biết rằng điều này là hơi đi sâu vào đời tư của 'thư ký Điền', nhưng Kim Thái Hanh không thể không tò mò, càng không thể kìềm chế được sự ghen tị với người bạn kia. Nếu như nói về mối quan hệ giữa hai người thì hắn không nên có cái suy nghĩ đó, nhưng hắn thích người ta mà, cảm giác đó làm sao không xuất hiện.

Điền Chính Quốc nhíu mày, thầm nghĩ cái tên tổng giám đốc này thật kì lạ, sao cứ hỏi tới thế? Hắn hỏi chuyện này làm gì? Không phải là muốn điều tra đời tư của thư ký chứ. Cậu trước giờ chưa làm việc gì xấu, cậu đây chính là một công dân lương thiện, luôn tuân thủ pháp luật, còn chưa nói công việc thư ký này cậu cũng đã làm rất trong một năm qua còn gì? Hắn không xem hồ sơ của cậu hay sao mà bây giờ còn muốn điều tra này nọ xem thư ký của mình tốt hay xấu. Nhưng suy cho cùng đó chỉ là những suy nghĩ của cậu mà thôi, trong đầu hắn đang nghĩ đến việc gì hắn muốn làm gì làm sao cậu có thể biết được.

"Tôi nghĩ, câu hỏi này có phần riêng tư."

Điền Chính Quốc thật sự có tài ăn nói, Kim Thái Hanh phải công nhận điều này. Cảm giác vui đến lạ, hắn nghĩ sau này khi lấy cậu về ba mẹ sẽ không thể chê vào đâu được khi con người này nói chuyện vô cùng khéo léo, đã vậy khuôn mặt lại rất ổn nữa chứ. Hắn cười thầm trong bụng, nghĩ đến diễn cảnh như thế thì vui không tả nổi, bỗng dưng môi vẽ lên một nụ cười.

Nhưng hắn biết mình đang đi sai lệch với cuộc trò chuyện, nên biết thời điểm mà trở lại hình dáng bình thường. Cũng may rằng Điền Chính Quốc đã cúi xuống mà ăn tiếp nên không nhìn nụ cười có phần dở hơi của hắn, nếu không hắn chẳng biết tìm cái hố nào để chui xuống, đã vậy còn mất điểm với chồng tương lai, mất mặt lắm.

"Xin lỗi vì đã đi quá sâu vào đời tư của cậu."

Điền Chính Quốc máy móc cười, bảo không sao rồi dùng bửa tiếp. Kim Thái Hanh thì đã bỏ đũa từ lâu, vì nhìn người đối diện ăn hắn cảm thấy no rồi.

Nhưng lần sau, hắn sẽ không dùng tư cách là tổng giám đốc để mời cậu đi ăn nữa. Có lẽ với tư cách là một người bạn cậu sẽ dễ dàng trò chuyện với hắn hơn, hắn hy vọng là vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net