Chương ba mươi ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bị người khác phá mất chuyện tốt là cảm giác như thế nào?

Chính là cảm giác như thế này.

Kim Thái Hanh muốn chửi thề.

Nhưng bầu không khí và cơ hội hiếm có này Kim Thái Hanh làm sao có thể dễ dàng để vuột mất như vậy, hắn định bụng liều mạng tiến tới hôn một cái rồi tính sau. Nhưng trong một giây hắn vạch ra kế sách đó, Điền Chính Quốc đã nhanh tay hơn đẩy hắn ra, nụ hôn ở trước mắt hắn một khắc biến thành mây khói.

Kim Thái Hanh nghiến răng, chọn lúc nào bấm chuông không bấm, lại chọn ngay lúc người ta đang ân ái ngọt ngào, mẹ nó hắn tức chết rồi.

Điền Chính Quốc hoàn hồn lại, nhìn cũng không nhìn Kim Thái Hanh một cái, chỉ nói 'tôi ra mở cửa' liền như bay phóng xuống lầu.

Kim Thái Hanh vuốt mặt, lại hít sâu một hơi, chậm rãi suy nghĩ một chút hắn mới nhận ra một điều--giờ này còn ai tới tìm bảo bối của hắn nữa?

Kim Thái Hanh trợn mắt, nhanh chóng lấy một cái áo choàng tắm mặc lên người, vội vàng đi xuống dưới lầu.

Trịnh Hiệu Tích không ngừng kéo tay Phác Trí Mân:"Cục cưng à, hay là chúng ta về đi, hôm khác đến thăm cũng được mà."

Phác Trí Mân nhíu mày, gỡ cái tay kia của Trịnh Hiệu Tích ra, gã quyết tâm kéo cho bằng được cậu về nên không chịu buông, nhưng cũng không dám dùng quá sức sợ tay cậu đau, hai người cứ thế giằng co nửa ngày.

Phác Trí Mân nổi đóa:"Anh thần kinh cái gì vậy, em đến thăm giám đốc cũng không cho là sao! Mau buông em ra!" Kim Thái Hanh đã giúp đỡ cậu rất nhiều, từ lúc cậu còn ở bên Anh cho đến khi trở về nước hắn đều đưa một tay ra giúp cậu đủ thứ. Còn cho cậu một công việc tốt, tín nhiệm cậu, hắn bị bệnh mà cậu không đến thăm sao mà coi cho được.

Phác Trí Mân xưa nay trọng tình trọng nghĩa, cũng không nghĩ nhiều cái gì, chỉ là thật tâm muốn đến thăm Kim Thái Hanh mà thôi, cậu cũng thấy có việc gì mà không được đến, cậu có làm sai cái gì đâu chứ!

Nhưng Trịnh Hiệu Tích thì không nghĩ như vậy, gã biết bạn của hắn sẽ làm những gì vào lúc này, chính là ở cùng phải cậu bé lạnh lùng của hắn chơi trò ái muội! Gã mà phá đám kiểu này, Kim Thái Hanh còn không phải đem gã bằm ra nấu cháo hay sao!

Trịnh Hiệu Tích biết Phác Trí Mân là có ý tốt, với lại cậu đầu óc đơn thuần, chỉ đơn giản là muốn đến đây thăm bệnh mà thôi, nhưng mà phá hư chuyện tốt của thằng bạn, gã cảm thấy rất là có lỗi đó!

Bây giờ Trịnh Hiệu Tích thật hối hận khi khai ra tung tích của Kim Thái Hanh cho Phác Trí Mân biết.

"Anh có buông ra hay không hả?" Phác Trí Mân trừng mắt.

Trịnh Hiệu Tích bản chất thê nô, bị cục cưng trừng một cái, dù không tình nguyện cỡ nào cũng phải buông tay ra.

Phác Trí Mân hài lòng, vỗ vỗ Trịnh Hiệu Tích vài cái, nói:"Ngoan lắm." Kế tiếp cậu tiến đến bấm chuông.

Đợi không lâu lắm đã có người mở cửa, ngước mắt lên nhìn là Điền Chính Quốc đang thở hồng hộc.

Điền Chính Quốc chính là chạy xuống đây, cũng không hiểu tại sao mình lại chạy như vậy, chỉ biết là tổ tiên kêu chạy thì chạy, chạy nhanh tới nỗi tưởng chừng như chân không chạm đất, trực tiếp bay lên luôn.

Phác Trí Mân nghi hoặc:"Chính Quốc, cậu sao thế? Giống như mới chạy đua về vậy?"

Điền Chính Quốc thấy Phác Trí Mân tới đây thì hơi bất ngờ, liếc nhìn phía sau thì thấy Trịnh Hiệu Tích. Tuy rằng cậu với người bạn này của Kim Thái Hanh không có tiếp xúc nhiều, nhưng gã trước kia cũng không ít lần đến tìm Kim Thái Hanh, nên cậu cũng biết gã. Mà nếu Trịnh Hiệu Tích tới đây, cậu liền biết hai người này là đến tìm Kim Thái Hanh.

Ha, tìm Kim Thái Hanh nhưng lại đến nhà cậu tìm, cũng thật là lạ lùng. Nghĩ tới đây cậu bỗng thông suốt ra một vấn đề, cậu từ khi nào cho người khác ở nhà mình lâu tới như vậy? Kim Thái Hanh đâu phải là đâu có nhà? cậu giữ hắn lại nhà làm cái gì, còn chăm sóc nhiều tới như vậy?

Qua nốt ngày hôm nay phải đá hắn về nhà mới được.

Điền Chính Quốc không trả lời, chỉ tránh sang một bên cho hai người vào nhà.

Phác Trí Mân và Trịnh Hiệu Tích đi vào, vừa vặn nhìn thấy Kim Thái Hanh một thân áo choàng tắm và mái tóc còn hơi ướt đi xuống.

Kim Thái Hanh liếc thấy Trịnh Hiệu Tích, ngay lập tức cho gã một ánh mắt không mấy tốt đẹp.

Trịnh Hiệu Tích làm như không thấy, xoay mặt đi chỗ khác.

Ngược lại Phác Trí Mân ngây thơ, không phát hiện hai người này có vấn đề gì, cũng chẳng để ý đến cách ăn mặc này của Kim Thái Hanh. Cậu sống ở bên nước ngoài mấy năm, cũng đã nhìn quen các cách ăn mặc phóng khoáng thoải mái như vậy rồi, Kim Thái Hanh như thế cậu cũng không để tâm quá nhiều. Cậu vui vẻ vãy tay với hắn một cái, quan tâm hỏi:"Anh đã đỡ hơn chưa?"

Kim Thái Hanh mỉm cười:"Rất tốt, làm cậu nhọc lòng đến thăm rồi."

Phác Trí Mân híp mắt:"Không nhọc lòng gì cả! Anh bệnh tôi tất nhiên phải đi thăm rồi, dù sao cũng là ông chủ mà."

Kim Thái Hanh cười cười đi tới trước mặt ba người.

Tuy Phác Trí Mân và Trịnh Hiệu Tích một bộ dạng không để ý Kim Thái Hanh ăn mặc kiểu gì, nhưng Điền Chính Quốc là đặc biệt quan tâm tới cái chuyện này. Thấy Kim Thái Hanh ăn mặc thế kia, cậu lập tức trừng mắt.

Nhà có khách, Kim Thái Hanh lại ở trong nhà cậu mặc vỏn vẹn áo tắm lượn tới lượn lui, nhìn làm sao cũng quá kì quái! Quá mức kì quái!

Kim Thái Hanh bị trừng thì giật thót, nghĩ nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì.

Điền Chính Quốc không thèm nhìn hắn nữa, mời hai người khách ngồi xuống, rót cho hai người cốc nước và bảo cả hai tự nhiên xong mới đẩy Kim Thái Hanh sang một bên, nói:"Anh mau thay quần áo đi."

Kim Thái Hanh hiểu ra, cậu trừng hắn là vì lí do này.

Ái chà, hắn chỉ là lộ ngực lộ chân một chút đã không cho, đúng là quá khó khăn mà. Bất quá, hắn vẫn vì chuyện này mà vui vẻ.

Kim Thái Hanh nói:"Tôi mặc cái gì bây giờ? Mặc vest xuống sao?"

Điền Chính Quốc hừ hừ nói:"Tủ quần áo, tùy tiện lấy một bộ đi."

Kim Thái Hanh gật đầu, mặt đầy ý cười lên lầu thay quần áo.

Phác Trí Mân cùng Điền Chính Quốc làm việc chung công ty, quan hệ không tính là thân thiết nhưng hằng ngày làm việc cùng nhau nên Phác Trí Mân cũng không câu nệ. Phác Trí Mân mỉm cười hỏi Điền Chính Quốc đã ăn cơm chưa, thấy cậu lắc đầu liền nói:"Vậy là tôi đến đúng lúc rồi! Trước khi đến đây tôi có đặt đồ ăn, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm!"

Điền Chính Quốc đáp ứng.

Đồ nhanh chóng được ship đến, Phác Trí Mân đi ra nhận.

"Họ Trịnh kia! Anh lén đặt bia khi nào vậy hả!"

Trịnh Hiệu Tích bị réo thì nuốt nước bọt, vội vàng đi ra đối mặt với khuôn mặt nhăn nhó của Phác Trí Mân, giải thích:"Ai da, đàn ông nói chuyện với có chút cồn chứ!" Gã ăn chơi nhiều năm như vậy, gặp mặt bạn bè đều phải có rượu. Đến hiện tại không còn đi chơi bời nữa, thế nhưng đã tạo thành một thói quen, nhất định phải có thức uống có cồn trong cuộc gặp mặt mới được.

Phác Trí Mân đánh Trịnh Hiệu Tích một cái:"Anh cho người bệnh uống bia, có bị điên không hả!"

Trịnh Hiệu Tích nói:"Uống một chút cũng không chết được mà."

Phác Trí Mân trừng mắt, gã thức thời lập tức ngậm miệng.

Phác Trí Mân hừ lạnh một tiếng, cầm túi đi vào trong. Dù sao cũng đã mua rồi, nói được gì gã nữa, tên đó vốn tùy hứng như vậy.

Phác Trí Mân mua khá nhiều, cộng thêm của Điền Chính Quốc tạo thành một bàn thức ăn to, thế nhưng toàn bộ đều là những món thanh đạm, màu sắc không chút nào bắt mắt.

Nghĩ thì cũng không trách được, thăm bệnh làm sao có thể bê nồi lẩu hay đồ nướng các kiểu đến đây. Tuy rằng đồ ăn có chút không ngon mắt, nhưng cũng đa dạng phong phú, bọn họ không đòi hỏi.

Đúng là không mang các món đó đến đây, nhưng Trịnh Hiệu Tích lại mang bia...

Trịnh Hiệu Tích mở túi ni lông ra, lấy từ bên trong bốn lon bia, chia cho mỗi người một lon, nói:"Không có bia sẽ không vui!"

Ăn những món này mà uống bia thì thấy có chút là lạ, nhưng mà cả ba người cũng không chối từ. Khui bia ra, bia còn lạnh, bọn họ liền uống trực tiếp bằng lon, uống theo kiểu này có một loại kì thú rất riêng biệt, phi thường đã.

Điền Chính Quốc nhìn lon bia trên tay Kim Thái Hanh, thật sự muốn cản hắn, bệnh của hắn chưa khỏi hẳn còn uống mấy thứ này, không tốt. Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì không được, đang uống vui vẻ như thế, cậu tự dưng ngăn không cho hắn uống sẽ làm mọi người đều mất vui, mà cậu cũng không có tư cách gì để quản hắn.

Bốn người vừa ăn uống vừa tám nhảm vui vẻ, bia hơn 20 lon toàn bộ đều uống cạn sạch, thậm chí còn mua thêm để uống, trên bàn bây giờ toàn bộ đều là vỏ lon bia, còn có thể chất lên thành một cái núi nhỏ.

Trịnh Hiệu Tích tửu lượng tương đối cao, là do uống nhiều mà luyện thành, hưng mà gã ít khi ở chỗ có ánh sáng đầy đủ mà uống nhiều. Bởi vì do nhóm máu của mình, nên mỗi khi uống nhiều bia rượu cơ thể gã sẽ đỏ ửng lên hết, từ mặt xuống cổ, thậm chí tay chân cũng có chút đỏ, hệt như một con tôm luộc, rất dễ chọc phải dây cười, và mỗi lần như vậy Kim Thái Hanh sẽ đều nhìn gã mà cười lên cười xuống.

Nhưng lần này vì lâu rồi Trịnh Hiệu Tích và Kim Thái Hanh chưa chân chính một lần uống rượu nói chuyện, Trịnh Hiệu Tích liền mặc kệ mình có bị cười hay không, một lần tới bến. Và lần tới bến này, trực tiếp khiến mình lẫn Kim Thái Hanh say đến lăn ra bàn.

Hơn 50 lon, Điền Chính Quốc và Phác Trí Mân cơ hồ mỗi người chỉ uống 2 đến 3 lon, phần còn lại đều đi vào bụng Kim Thái Hanh và Trịnh Hiệu Tích hết. Uống một lèo hơn 40 lon như thế mới gục, hai người này cũng quá trâu bò.

Phác Trí Mân thở dài, lay lay Trịnh Hiệu Tích:"Hiệu Tích..." Lời còn chưa dứt, Trịnh Hiệu Tích bỗng đột ngột ngồi bật dậy, đôi mắt nhập nhèm nhìn xung quanh. Khi thấy được mặt Phác Trí Mân thì lập tức cười ngốc nghếch, nâng mặt cậu lên mổ lên môi cậu một cái. Sau đó cười hì hì mấy tiếng, rúc mặt vào cổ cậu hít hít, nói:"Cục cưng, em thơm quá à, cho anh cắn một miếng." Nói xong há miệng muốn cắn thật.

Phác Trí Mân đỏ mặt, nhanh chóng đẩy đầu Trịnh Hiệu Tích ra, ở đây còn Điền Chính Quốc, gã làm mấy hành động này làm Phác Trí Mân ngượng muốn chết.

Điền Chính Quốc thấy cảnh tượng này thì hơi bất ngờ, cậu không biết hai người là quan hệ yêu đương. Lúc hai người đến đây, cậu chỉ nghĩ cả hai có chung mục đích là tới thăm Kim Thái Hanh, rồi tình cờ gặp nhau ở cửa nên cùng nhau vào mà thôi. Suốt bữa cũng không có hành động cử chỉ gì biểu hiện mối quan hệ của hai người, nên cậu không hề biết hai người quen nhau.

Mối quan hệ này của Trịnh Hiệu Tích và Phác Trí Mân quả thật cũng ít người biết đến, bây giờ tuy không cần phải giấu diếm ai nữa, nhưng cũng không cần thiết phải công khai phô trương cho tất cả mọi người, họ biết là được rồi.

Trịnh Hiệu Tích say mèm liền làm nũng Phác Trí Mân đòi hôn, chu môi ép sát đến Phác Trí Mân không còn một đường lui.

Điền Chính Quốc có chút lúng túng đưa mắt sang chỗ khác. Người ta thân mật mà nhìn chằm chằm thì không tốt, biết là hai người đó ở đây hôn hôn thì không thích hợp lắm, nhưng mà đâu thể chấp nhất với người say.

Điền Chính Quốc chuyển hướng đặt mắt, vừa vặn đặt ngay trên người Kim Thái Hanh đang say đến không biết đất không biết trời, nằm ở trên bàn mà ngủ.

Tư thế bây giờ của Kim Thái Hanh vô cùng buồn cười, tay thì thả xuống dưới, mặt thì áp lên bàn, một bên má của hắn bị ép chặt xuống mặt bàn, khiến cho môi phải chu lên, đầu tóc thì loạn như một cái ổ chim, bộ dạng buông thả như vậy làm hình tượng hoàn toàn mất sạch.

"À cái kia..."

Điền Chính Quốc quay mặt trở lại, Phác Trí Mân vẫn đang gian nan đối phó với Trịnh Hiệu Tích, dùng tay đẩy đầu gã ra đồng thời ngửa người về phía sau, vẻ mặt có chút khó xử nói:"Thật ngại quá, làm phiền cậu giúp tôi dọn dẹp được không? Hiệu Tích như thế này tôi không cách nào...trời ơi anh yên một chút coi!"

Trịnh Hiệu Tích không biết lên cơn điên gì mà bỗng dưng nâng Phác Trí Mân lên xoay một vòng hơn. Xoay đến đầu óc của cả Phác Trí Mân và gã đều quay cuồng, lảo đảo mấy cái lại cố gắng chống đỡ để không bị té ngã. Trịnh Hiệu Tích cho dù mất trí tới cỡ nào đi chăng nữa, thì trong tiềm thức gã vẫn nhớ rõ người đang ôm trong ngực gã là một bảo vật trân quý, phải hảo hảo bảo vệ, không thể để em ấy đau.

Phác Trí Mân ở trên tay Trịnh Hiệu Tích, ánh mắt nhìn Điền Chính Quốc càng thêm bất đắc dĩ. Điền Chính Quốc chứng kiến màn này không khỏi thấy mệt giùm Phác Trí Mân, chịu đựng một con ma men thế này thật là cực khổ.

Điền Chính Quốc nói:"Cậu về đi, tôi sẽ dọn dẹp."

Phác Trí Mẫn vẫn còn khó xử. Đến đây ăn uống no say xong lại phủi mông đi về, Phác Trí Mân cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng mà cái tên ma men này không thể không lo.

Điền Chính Quốc dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của Phác Trí Mân:"Phần cậu là đồ ăn, phần tôi là dọn dẹp, như vậy là thỏa đáng rồi, không cần cảm thấy khó xử."

Phác Trí Mân nghe vậy thoải mái hơn nhiều, gật gật đầu, nói tạm biệt Điền Chính Quốc sau đó cùng Trịnh Hiệu Tích dính lấy mình như keo kia về nhà.

Điền Chính Quốc tiễn người xong quay lại, nhìn thoáng qua Kim Thái Hanh vẫn còn ngủ say như chết kia một lần rồi bắt đầu dọn dẹp tàn cuộc.

Thời gian đã qua nửa đêm, Điền Chính Quốc nhìn đống chén đĩa liền thấy uể oải. Buổi chiều sớm đã hơi mệt, đến sức cũng không còn để nấu cơm, bây giờ lại phải dọn dẹp rồi ôm một đống chén đĩa, cậu cảm thấy cả người bủn rủn hết cả rồi.

Nhưng Điền Chính Quốc không phải là người thích bỏ dở, làm thì làm một lượt luôn, vì vậy cho dù mệt, mắt cũng híp lại cậu cũng cố gắng đi rửa chén.

Điền Chính Quốc xả nước và đem chén đĩa úp lên. Đang vừa làm vừa cố chống đỡ cơn buồn ngủ, cậu bỗng nhiên cảm nhận được một đôi tay ôm lấy eo mình, lưng cũng dán vào ngực người nọ. Hơi thở nóng rực mang theo mùi cồn quấn quanh tai, khí tức của Kim Thái Hanh mạnh mẽ bao trùm Điền Chính Quốc, làm cậu ngay phút chốc tỉnh luôn cả ngủ.

Kim Thái Hanh siết chặt vòng tay, mũi hắn lướt qua da thịt vùng cổ cậu, đi từ cổ cho đến vành tai, không ngừng thổi từng đợt khí lên tai đã sớm đỏ ửng, hơi thở hắn vô cùng nóng, phả lên cổ cậu khiến cậu cũng cảm thấy nóng theo.

Động tác của Điền Chính Quốc đã sớm dừng lại, nước vẫn chảy cậu cũng không tắt đi, khựng lại ở đó không biết trong đầu đã loạn thành như thế nào, chỉ biết tim cậu lúc này không đập theo trật tự bình thường.

Kim Thái Hanh dùng mũi cọ cọ vành tai Điền Chính Quốc vài lần, rồi há miệng đem tai cậu toàn bộ ngậm vào. Lưỡi mang ý vị không rõ đảo mọi ngóc ngách cái tai kia, rồi một lần trượt xuống dưới, liếm láp cần cổ vẫn còn mang hương đào ngòn ngọt. Rồi tham luyến đến nỗi vừa cắn mút lấy phần cổ đó, tựa như đang thưởng thức một trái đào, lại tựa như đang muốn lưu lại trên người cậu những vết tích của hắn.

Điền Chính Quốc hô hấp bất thường, thấp thấp cao cao, tay chân đông cứng không biết phải làm thế nào. Kim Thái Hanh cắn lấy phần da thịt của cậu, khiến cậu khó tránh khỏi đau đớn mà cong lưng, hắn giống như cảm nhận được, vội vàng vỗ về cậu bằng cách liếm lên vết cắn, xong rồi lại chuyển sang vùng khác tiếp tục cắn mút, cơ hồ là muốn ăn luôn cái cổ của cậu vào bụng.

Điền Chính Quốc khó tin chính mình thế mà không bài xích, Kim Thái Hanh làm loạn tới mức này cũng chẳng cảm thấy một chút khó chịu, ngược lại còn có một loại cảm giác mơ hồ vô cùng kì lạ.

Kim Thái Hanh mút chán chê, xoay người Điền Chính Quốc lại, nâng cậu ngồi lên bàn ăn kéo hai tay cậu lên cổ mình, cúi người áp môi xuống, cùng cậu hôn môi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net